Mãi mới hết bảy ngày.
Quần yêu biến thành hình người, từ biệt Ếch Xanh.
“Đa tạ ngươi đã thu nhận chúng ta, Ếch Xanh.” Cua nắm tay Ếch Xanh, cười nói.
Ếch Xanh xoa đầu nó, “Không phải khách sáo. Cua này, gần đây ta phát hiện ra căn cơ của ngươi rất khá… Sau này nhất định sẽ trở thành một soái ca…”
…
“Chúng ta đi đây.” Cá Nheo vuốt râu chào.
“Tạm biệt Ếch Xanh…” Cá Quả và Cá Chép vẫy tay.
“Đi nhé, hẹn gặp lại.” Tôm Sông chắp tay hành lễ.
“Lần sau ta sẽ đến chơi!” Cua kéo tay Ếch Xanh.
“Ta sẽ đến xem tập ảnh!” Hai mắt Hồ Ly sáng lấp lánh.
“Ừ.” Ếch Xanh cười, nhìn theo bọn họ rời đi.
Khi bọn họ sắp đến miệng giếng, nó mới nói với Cá Nheo: “Ngươi còn định dùng khuôn mặt giả này đến tận bao giờ?”
Cá nheo hơi sững lại, “Ha ha, nói tới mặt giả, ta đã từng…”
“Đừng giở trò đó với ta!” Ếch Xanh giận dữ trừng mắt, “… Những việc đã qua thì hãy cho qua đi, giữ mãi trong lòng làm gì?”
Cá Nheo cười, “Ít nhất cũng phải tự nguyện muốn cho qua đã.”
Ếch Xanh lắc đầu, “Cũng đành. Ngươi có chịu nghe ai bao giờ đâu.”
“Ngươi định cả đời không ra khỏi miệng giếng này sao?” Cá Nheo cũng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi còn không biết câu trả lời?” Ếch Xanh hỏi lại.
Cá Nheo không nói gì thêm, đi ra phía ngoài miệng giếng.
Ếch Xanh chỉnh lại dây đàn, khẽ thở dài.
Dưới giếng lại vang lên tiếng ca khoan khoái:
“Khép cổng trúc tiếu ngạo sương mây
Xa xa rừng núi
Nho nhỏ nhà tiên
Ngoài vách mây trắng
Trước cửa trúc xanh
Chu sa dưới giếng
Năm mẫu đất không người trồng cấy
Một mái tranh có khách rót trà
Sắc xuân không còn
Tường vi nở hết
Hoa lê đã tàn.”
…
Nguồn ebook:
Bên ngoài giếng, quần yêu đang vui vẻ nô đùa.
“Lão Niêm chậm quá, không ai đợi được đâu!” Cá Chép hét lên.
“Ai da, nói đến việc chậm, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”
…
“Ủa? Cẩm Lý muội muội[1]?” Cá Quả kinh ngạc.
[1] Cẩm Lý: Tên người của Cá Chép Gấm.
“Cái gì?” Tôm Sông sững lại sau tiếng kêu ai oán, “Biệt viện nhà hắn thật là đất lành yêu tinh đậu…”
Nhân thân của Cá Chép Gấm là một thiếu nữ đáng yêu khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt như hoa lê ướt sương, vô cùng đáng thương nhìn về phía quần yêu.
“Sao thế? Tiểu Cẩm?” Cá Chép bước tới, quan tâm hỏi.
“Ta… Những phương sĩ đó đã bắt hết mọi người đi rồi…” Cẩm Lý khóc lóc, “Cả Ngân Lý ca ca cũng… hu hu hu hu…”
“Cái gì?” Quần yêu kinh ngạc. Lúc này mọi người mới nhớ ra, vì họ có được tin tức nội bộ của Thính Thông nên mới kịp thời tránh đi. Bên chỗ Cẩm Lý chắc không biết gì về kế hoạch trừ yêu của đám phương sĩ đó.
“Ta đã bảo dạo này đừng có ra ngoài rồi mà?” Cá Chép nói.
“Ta biết… Nhưng hôm đó tiểu Tôm Rồng chạy ra ngoài chơi, đám phương sĩ đó không phân tốt xấu mà bắt lấy nó, khiến cả nhà tức giận vội vã đi cứu, sau đó, sau đó…” Cá Chép Gấm khóc lóc thê thảm, khiến quần yêu cũng cảm thấy đau lòng.
“Ta nghe nói… dưới giếng này có thần tiên, nên muốn tìm thần tiên giúp…” Cá Chép Gấm nghẹn ngào.
“Không được rồi, Ếch Xanh không ra khỏi miệng giếng này đâu.” Cá Quả thực thà.
Cá Chép Gấm nghe thế, khóc lóc càng thê thảm hơn.
“Tiểu Cẩm…” Cá Chép nhất thời không biết làm sao, “Hắc Tử, ai cho ngươi nói ra vậy hả!!!” Cá Chép bực tức nạt nộ.
Cá Quả ngây thơ nhìn nó, “Ta chỉ nói sự thực mà…”
“Không cần ngươi nhiều chuyện!” Cá Chép phẫn nộ.
Cá Quả bỗng cảm thấy lòng mình nghẹn lại, như đang có tảng đá lớn đè lên, nặng trĩu đến nghẹt thở.
“Được rồi, được rồi. Người một nhà cãi nhau cái gì. Ếch Xanh sẽ không ra ngoài đâu, nghĩ cách khác đi vậy.” Cá Nheo thở dài, nói.
“Chúng ta đấu không lại đám phương sĩ đó.” Tôm Sông lên tiếng, “Bỏ ngay ý định ấy đi, chuyên tâm mà tu luyện.”
“Hà Tử!” Cá Chép Gấm còn chưa kịp khóc tiếp, Cá Chép đã nạt Tôm Sông.
Tôm Sông im miệng, quay đi.
“Ngân Lý ca ca, nếu huynh ấy bị làm sao… Ta phải làm thế nào?” Giọng của Cá Chép Gấm càng lúc càng thê lương.
“Hắn…” Cá Chép suy nghĩ một lúc, cắn răng, “Ta sẽ đi cứu hắn!”
Cá Quả sững sờ, nó vẫn nhớ rõ ràng không lâu trước đây, Cá Chép đã nói với mình thế này: “Ngươi nói xem, Cá Chép Bạc đẹp trai là thế, chắc chắn sẽ bị đạo sĩ bắt… Đến lúc đó ta, ta sẽ… Hi hi hi hi.”
“Lý Tử, ngươi không được đi!” Cá Quả kéo Cá Chép lại, “Đạo hạnh của ngươi còn chưa cao bằng Cá Chép Bạc mà?”
Cá Chép nhìn nó, “Cho dù là thế, ta cũng phải đi cứu hắn!”
Nói xong, nó biến thành một luồng ánh sáng, tung người biến mất trên không trung.
“Lý Tử!” Cá Quả hét thật to, nhưng chẳng hề có tiếng đáp lại.
“Bọn cá thật ngốc!” Tôm Sông giận dữ mắng.
“Làm thế nào bây giờ? Cá Chép sẽ không sao chứ?” Cua tóm lấy vạt áo Cá Nheo, lo lắng hỏi.
“…” Cá Nheo nặng nề nhìn lên trời cao, “Yêu tinh chúng ta không thể ngang nhiên mà đối địch với loài người…”
Trong lúc quần yêu đang rầu rĩ, Hồ Ly lại cất giọng mê muội, “Thật là… thật là một tình cảm lay động lòng người…” Nó chắp hai tay, mơ màng.
…
“Hồ Ly, ngươi đàng hoàng một chút!!!” Quần yêu cùng hét lên.
Hồ Ly cười, “Được rồi, ta rất đàng hoàng mà. Giờ ta sẽ đi giúp một tay, cùng cứu mọi người…” Nói xong, nó cũng tung người bay đi.
“Ta cũng đi!” Cá Quả vừa cất bước đã bị Cá Nheo lôi lại.
“Ta đi.” Cá Nheo bất đắc dĩ lên tiếng, “Hà Tử, ngươi trông coi bọn chúng, nếu như sáng mai bọn ta vẫn chưa về thì hãy đi tìm Ly.”
Tôm Sông gật đầu.
“Mọi người sẽ không sao chứ?” Cua lên tiếng hỏi.
Khoảnh khắc đó, không có ai trả lời, không có ai phản bác, cũng không có ai chuyển chủ đề…