Hôm đó, khi trời vừa sáng, Hồ Ly sảng khoái tuyên bố: “Các đồng chí, ta phải đi làm người đây! Xin các vị hãy cho ta một tràng pháo tay!”
Lũ yêu lao xao vỗ vây, đập càng, đập móng…
“Ừm…” Hồ Ly mãn nguyệt gật đầu, “Ta đi đây, lần sau các ngươi gặp ta, ta đã là người rồi…”
“Ngươi định đi đâu?” Cua hỏi.
“Trở về nơi tu luyện trước kia, tọa biến hình người.” Hồ Ly vuốt ve những móng vuốt mượt như nhung của mình, thở dài nói, “Sau này ta sẽ không nhìn thấy ngươi nữa, tiểu móng móng, ta sẽ nhớ ngươi lắm đấy!”
“Chúng ta cũng nhớ ngươi đấy, tiểu móng móng.” Quần yêu cũng thở dài, nói.
Hồ Ly giơ móng tay sắc nhọn của mình ra, “Lần cuối cùng nhìn thấy bộ móng vuốt đẹp đẽ hoang dã này!”
“Ừm, đây chính là ‘móng sắc’ trong truyền thuyết…” Cá Nheo nói.
“Chỉ nghe ‘kiếm sắc’ và ‘đao sắc’…” Cá Quả và Cá Chép cùng đồng thanh.
Hồ Ly lườm chúng, lòng vẫn rộn ràng, “Ha ha… Mọi người chờ tin tốt của ta nhé… bái bai…” Nói xong nó liền tung tăng chạy đi.
“Các ngươi nói xem, tại sao Hồ Ly lại nhanh chóng quyết định làm người như thế?” Cua hiếu kỳ hỏi.
“Rất rõ ràng, cuối cùng nó đã từ bỏ Lý Du đại sư.” Tôm Sông gật đầu.
“Thật là lạ, rõ ràng trước đây vẫn luôn nói thích, giờ đã từ bỏ rồi sao?” Ly hoang mang.
“Thích là một cảm giác rất phức tạp. Có những lúc, cứ tưởng là mình thích, nhưng lại không phải thứ mình thích nhất, cứ tưởng mình ghét, lại luôn đặt trong lòng…” Cá Chép thở dài, cất giọng sâu xa.
Cá Quả đứng bên cạnh giải thích, “Mọi người yên tâm, nó không bị điên đâu. Chỉ là từ khi bị Cẩm Lý muội muội đá, nó rất thích nghiên cứu những thứ này. Nó không làm sao đâu…”
Thế là, quần yêu lại nhìn Cá Chép vẻ coi thường.
“Ghét, lại luôn để trong lòng?” Cua bỗng dưng phát hiện ra điều gì, “Thế thì, thực ra là Tôm Sông rất thích Âm Danh ca ca đúng không?”
Ngay lập tức, Tôm Sông ở trên tảng đá bên bờ ngã nhào xuống ao. “Bàng Bàng chết tiệt, đừng có nói lung tung!!!” Nó thò đầu lên, phẫn nộ.
Cua rụt cổ, im bặt.
“Nhưng tại sao Hà Tử lại ghét Âm Danh? Âm Danh là người tốt mà.” Ly không biết sống chết mở miệng.
Quần yêu nhao nhao ủng hộ. “Đúng thế đúng thế. Chắc chắn là có lý do?”
“Ghét một người cũng cần lý do sao?” Tôm Sông lại bò lên tảng đá.
“Không cần sao?”
“Cần không?”
“Không cần sao?”
“Cần không?”
…
Chúng ta chỉ cần thương thảo một chút, hà tất phải thật thà như thế?” Quần yêu bất đắc dĩ nói nốt một câu cuối cùng, “Không cần sao?”
Tôm Sông liếc xéo, rồi lại suy nghĩ một mình. Chính xác thì tại sao nó lại ghét Âm Danh? Rõ ràng là Âm Danh đã mang đồ ăn tới, lại còn giúp nó mua sơn hải kinh, thái độ cũng rất tốt, tại sao nhỉ?
Đang nghĩ, đương sự đã có mặt.
Vẫn cảm thấy dáng hình Âm Danh cưỡi trên tuấn mã thật khoáng đạt, có cả chút ngang ngạnh khó diễn tả. Tôm Sông vừa nghĩ, vừa cố vứt bỏ những ý nghĩ đáng sợ này.
“Chào.” Âm Danh xuống ngựa, cười nói.
“Âm Danh công tử, hôm nay sớm quá.” Cá Nheo cũng cất tiếng chào.
“Vâng.” Âm Danh cười, lấy ra một túi giấy, “Bánh đậu không?”
Ngay lập tức Cá Quả và Cá Chép biến thành hình người, xông lên bờ ôm lấy cái túi giấy.
Cua không chịu kém cạnh, cũng nhào lên.
Ly không biết tại sao tụi kia nhào lên, nhưng cũng “phi đội gà bay” theo.
Cá Nheo chậm rãi đi tới, cười hi hi nhìn bọn chúng.
Tôm Sông nhìn quần yêu, không thèm nói gì.
“Hắc Tử, mau ăn đi… ăn xong chúng ta còn sang ao bên kia nghe buôn chuyện…” Cá Quả vừa ăn vừa nói.
“Ừ…” Cá Chép vừa ăn vừa phụ họa.
“Ta cũng phải ăn cho nhanh, còn phải đi học.” Cua nhét cả chiếc bánh vào miệng, lúng búng.
“Hôm… hôm nay ta sẽ đi gặp Giao Long sớm một chút.” Ly cầm lấy cái bánh, nghĩ một lát, nói.
“Ừ, hôm nay ta sẽ đi gặp Bàn Long.” Cá Nheo gật đầu, sau đó hỏi Kỳ Ký, “Ngươi có muốn đi xem không?”
Kỳ Ký chớp mắt, cũng gật.
…
Thế là, sau khi gió cuốn mây tan, dưới ao chỉ còn Tôm Sông, bên bờ ao chỉ còn lại Âm Danh.
“…” Tôm Sông nhìn Âm Danh, không nói gì.
“Hạ cô nương, xin lỗi nhé, chẳng còn gì cả.” Âm Danh cười.
“Không cần đâu, ta không thích đồ ngọt.” Tôm Sông nghiêm túc trả lời.
Âm Danh nhìn bốn xung quanh, “Đột nhiên lại yên tĩnh quá…” Hắn cười, khẽ lên tiếng.
“Yên tĩnh không tốt sao.” Tôm Sông vẫn nghiêm túc trả lời.
“Hạ cô nương, tại sao ta lại cảm thấy hình như cô nương rất ghét ta?” Âm Danh im lặng một lúc, hỏi, “Ta đã làm việc gì khiến cô không vui sao?”
“Không có. Ngươi cả nghĩ quá rồi.” Tôm Sông tiếp tục nghiêm túc trả lời.
Âm Danh thở dài đổi chủ đề. “Đúng rồi, Hạ cô nương, Hồ Ly đâu?”
“Nghe lời ngươi, Hồ Ly chạy đi làm người rồi.” Tôm Sông vẫn nghiêm túc như cũ.
“Ồ?” Âm Danh cười, “Thật là hay.” Hắn lại suy nghĩ, rồi hỏi, “Hạ cô nương, sau này cô nương sẽ làm gì?”
“Làm gì cũng được, nhưng không làm người.” Tôm Sông càng nghiêm túc.
“Tại sao?” Âm Danh vẫn cười, nhưng giọng nói bỗng có chút mất mát.
“Cuộc đời con người thật ngắn ngủi, lại hay bị ốm, không cẩn thận là chết. Và ngu dốt nữa. Kẻ có tiền thì lừa gạt, kẻ có quyền thì đánh giết, thật đáng khinh bỉ.” Tôm Sông không còn nghiêm túc, mà có chút châm biếm.
“Đúng thế…” Âm Danh nghe xong cụp mắt thở dài.
“Nhưng mà vẫn có bao nhiêu yêu tinh muốn làm người. Không biết chúng đã nghĩ gì. Thật không có chí khí!” Tôm Sông đang vào mạch, không để ý đến biểu cảm của Âm Danh.
“Vì thế, ngươi không làm người?”
“Đương nhiên rồi. Ta phải tu luyện thành tiên, tự do tự tại, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên thế gian này.” Tôm Sông thật thà.
“Hiện tại không thích sao?”
“Không thích. Ta là Tôm Sông, cho dù là yêu tinh nhưng nếu xa nguồn nước quá lâu cũng sẽ chết.” Tôm Sông khua cái càng, “Ta phải ra biển lớn, vì thế không thể dựa dẫm vào nguồn nước ngọt.”
“Thế à…” Âm Danh gật đầu.
“Thế còn ngươi? Trông ngươi có vẻ không thích làm người, tại sao không đi tu tiên?” Sau khi thổ lộ ý tưởng, Tôm Sông vui vẻ hỏi han.
“Ta không muốn làm tiên.” Âm Danh cười đáp.
“Thế ngươi muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì.” Âm Danh nằm trên thảm cỏ, “Ta chỉ muốn cả đời được như thế này, nằm trên thảm cỏ, ngắm trời xanh mây trắng, không phải lo âu gì thì tốt biết bao…”
“Không có chí khí!” Lần đầu tiên Tôm Sông chê cười Âm Danh.
“Đúng thế, đúng là không có chí khí…” Âm Danh bất đắc dĩ lên tiếng, “Nhưng… ai quy định nam nhi phải có chí khí? Muốn sống mãi như thế này, chẳng lẽ là sai sao…”
Tôm Sông bị hỏi đến hoang mang. Đúng là phần đông yêu tinh dưới ao này đều sống thiếu chí khí như thế. Có sai không?
“Ha ha, nói cho vui thôi…” Âm Danh lên tiếng, “Ta biết là không thể thế này cả đời, thế nên, ta mới hâm mộ các ngươi…”
“Có gì đáng hâm mộ chứ. Ngươi không biết tu luyện vất vả thế nào đâu!” Tôm Sông giáo huấn.
“Thế sao.” Âm Danh bỗng hỏi bằng một giọng vô cùng nghiêm túc, “Hạ cô nương… nếu có một ngày ta không đến đây nữa, cô nương có nhớ ta không?”
Tôm Sông bị hỏi đến ngây ngô. “Thế nào là có một ngày không đến đây nữa, ngươi có ý gì vậy?” Nó không hài lòng hỏi.
“Ta cũng chỉ hỏi cho vui thôi.” Âm Danh cười nói, “Cô nương có nhớ ta không?”
Tôm Sông bỗng cảm thấy lòng mình rung chuyển, giống như khi đấu pháp bị trúng đòn sấm sét. Nó nổi xung, nói, “Ngươi có ý gì hả! Ta tuy là yêu tinh, nhưng trí nhớ cũng đâu có kém cỏi!”
Âm Danh ngồi thẳng dậy, cười với Tôm Sông, “Có câu này là đủ rồi.” Hắn hít một hơi, lên tiếng, “Hạ cô nương, chưa biết chừng ta lại không phải loại người không có chí khí như cô nương nghĩ đâu.”
Nhìn thấy Âm Danh cười, Tôm Sông lại ngây ra. Cho đến khi Âm Danh nói lời tạm biệt, đi khuất vào rừng trúc, nó vẫn ngây ngô ngồi trên phiến đá.
Hồi lâu, nó đờ đẫn cất lời. “Có ai chuyển chủ đề để ta tỉnh táo lại không?”
…