Quần yêu dưới ao đợi đến tận khi trời sáng vẫn không thấy Tôm Sông trở về.
Cá Quả bất giác thở dài, “Chân tướng chỉ có một…”
Cá Chép nghiêm túc tiếp lời “Hà Tử và Âm Danh bỏ trốn rồi…”
Cua ham học hỏi, “Thế nào là bỏ trốn?”
Cá Quả và Cá Chép cùng thành thực trả lời, “Bé ngoan không cần biết.”
Cá Nheo thò đầu ra, “Ha ha, nói tới bỏ trốn, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”
…
Đúng lúc quần yêu cãi qua cãi lại, Tôm Sông nặng nề cất bước trở về, phi xuống dưới ao, lấy ra toàn bộ của cải, rồi lại phi ra khỏi ao.
“Thu dọn tiền của?” Cá Quả kinh ngạc.
“Ra đi vội vàng?” Cá Chép cũng kinh ngạc.
“Trừ phi…” Hai con cá cùng đồng thanh kêu lên, “Là bỏ trốn thật?!”
Ánh mắt sắc bén của Tôm Sông thoáng qua, Cá Chép và Cá Quả lập tức phòng thủ, nhưng chờ mãi mà không được như mong đợi.
Tôm Sông giận dữ: “Bỏ trốn cái đầu các ngươi! Ta qua hồ lớn shopping! Mẹ kiếp, bực mình!” Nói xong, Tôm Sông hừng hực sát khí xông sang bên hồ lớn.
“Bàn Long gia gia thực là đáng thương…” Cua cắn càng, đồng tình.
“Ta cũng muốn đi.” Ly vuốt móng, khẽ lẩm bẩm.
“Ngu si, đi theo là chết chắc đấy!” Cá Quả và Cá Chép cùng lớn tiếng ngăn cản.
“Tại sao?” Ly chớp đôi mắt vô tội, hỏi.
Cá Chép trầm tư, nói, “Nữ nhân sau khi bị kích động, sẽ làm mọi việc để trút giận, vô cùng tàn bạo, thế nên, chúng ta mới nói, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân…”
Cá Quả đứng bên cạnh giải thích, “Mọi người yên tâm, nó không bị điên đâu. Chỉ là từ khi bị Cẩm Lý muội muội đá, nó rất thích nghiên cứu những thứ này. Nó không làm sao đâu…”
Thế là, quần yêu lại nhìn Cá Chép vẻ coi thường.
“Các ngươi nói xem, tại sao Hà Tử lại ghét Âm Danh ca ca thế?” Cua hỏi.
Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau, “Ừm… Chúng ta cảm thấy nó ghét tất cả loài người.”
“Ừm, Hà Tử hình như thích mỗi biển lớn.” Ly nghĩ một lúc rồi nói.
“Đây không phải cốt lõi của vấn đề!” Cá Chép thở dài.
“Có điều, tại sao Hà Tử lại thích biển lớn nhỉ?” Cua hiếu kỳ hỏi.
Quần yêu đồng loạt lắc đầu, sau đó đồng loạt nhìn về phía Cá Nheo.
Cá Nheo nhàn nhã cất lời, “Cuối cùng cũng muốn nghe ta chuyển chủ đề phải không. Ha ha. Chuyện kể rằng, đó là một ngày thu rất lâu về trước, Hà Bá, chính là thủy thần nơi sông lớn, cả nhà đã nghe qua chưa? Hà Bá du ngoạn qua nơi này, gặp phải Hà Tử lúc bấy giờ vừa mới tu luyện thành yêu.”
“Òa, một câu chuyện tình yêu!” Hai mắt Cá Quả sáng trưng.
Cá Nheo nhìn nó, “Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi, chuyện không phải như vậy… Sau đó, Hà Bá quen với nó, kể chuyện mình đã từng đi qua biển lớn. Nói cái gì ‘Nhìn về phía Đông thấy làn nước mênh mông trải ra trước mắt’, ‘ngẩng lên thở dài than mình nhỏ bé’. Hà Tử lúc đó còn nhỏ tuổi, chỉ nói một câu: ‘Ta chưa từng nhìn thấy biển lớn, không hiểu nổi ông đang nói gì’. Hà Bá liền giáo huấn nó rằng: ‘Không thể nói về biển cho một con ếch ở đáy giếng nghe, vì nó chỉ thấy một khoảng không gian hạn hẹp. Không thể nói về băng tuyết cho một con trùng chỉ sống một mùa hè nghe, vì nó sống một khoảng thời gian quá ngắn. Không thể luận về Đạo giáo cho một kẻ sĩ quê mùa nghe, vì họ bị trói buộc trong điều lễ giáo[1]’…”
[1] Trích “nước mùa thu” – Trang Tử – Nguyễn Hiến Lê dịch.
Cá Quả phẫn nộ, “Ừm, tuy nghe không hiểu, nhưng rõ ràng đang chửi người ta!”
Cá Chép cũng phẫn nộ, “Đúng thế đúng thế! Chưa ra biển lớn cũng đâu phải việc gì mất mặt, cái gì mà Hà Bá chứ, lại dám chửi người!”
Cua cũng phẫn nộ theo, “Đáng ghét! Sư phụ nói không được mạt sát người khác!”
Ly cũng nổi giận theo trào lưu, “Lại còn dùng lời lẽ văn vẻ, thật quá đáng!”
Cá Nheo gật đầu tán đồng, “Đúng thế đúng thế! Hà Tử đã bị trúng đòn công kích, từ hôm đó trở đi, nó ngày đêm khổ luyện để đi ra biển lớn. Aiz, thật đáng buồn thay, than ôi…”
“Aiz…” Quần yêu thở dài tập thể.
“Kỳ thực Hà Tử cũng quá cố chấp.” Cá Nheo cười nói, “Chỉ cần vui vẻ thì cho dù có không ra được biển lớn cũng chẳng vấn đề gì.”
“Đúng thế đúng thế!” Cá Quả và Cá Chép gật đầu.
“Phải rồi, ta cũng chưa từng ra biển lớn, nhưng vẫn sống thật vui vẻ.” Cua hớn hở.
“Ta có mỗi cái ao này cũng đã rất vui rồi.” Ly nghĩ tới thân phận thủy quan của mình, vô cùng thỏa mãn.
“Aiz! Lẽ nào, đây chính là lý do mà Ếch Xanh không chịu ra khỏi cái giếng đó?” Cá Quả bất ngờ nói.
Cá Nheo bơi qua, vỗ vai nó, “Chúc mừng ngươi đã giác ngộ ra!”
“Ồ.” Cá Quả xúc động vô cùng.
“Chúc mừng ngươi, Hắc Tử!” Cá Chép bơi qua, cảm động nói.
Cá Quả nước mắt lưng tròng, “Ta xúc động quá! Đa tạ cả nhà, đa tạ! Ta có được thành tựu ngày hôm nay, trước hết xin cảm tạ lão Niêm, người đã phụ trách việc chuyển chủ đề, người đã đưa ta đến sự khởi đầu trọng đại. Ta còn phải cảm tạ Bàng Bàng và Ngu Si, không có hai ngươi, ta sẽ không có được hôm nay. Sau cùng của sau cùng, ta muốn cảm tạ Lý Tử thân yêu nhất của ta, không có ngươi, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay! Lý Tử…”
“Hắc Tử…” Cá Chép cũng nước mắt lưng tròng.
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
“Lý Tử!”
…
Khóe miệng Cá Nheo bỗng dưng co rúm, nó quay đi, “Cứ để bọn chúng cảm động, chúng ta tiếp tục thôi.”
Bỗng nhiên, biểu cảm của Cá Nheo chợt thay đổi, “Bỏ đi, không chuyển nữa, ta có chút việc phải ra ngoài.” Nói xong, Cá Nheo biến thành hình người, lên bờ rời đi.
Cá Quả và Cá Chép có chút không hiểu, cua và Ly cũng ngẩn ngơ.
“Hắc Tử, mặc kệ Cá Nheo, chúng ta tiếp tục!” Cá Chép lên tiếng, “Hắc Tử…”
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
“Lý Tử!”
…
Cá Nheo đi vào trong rừng trúc, cười nói, “Lâu lắm không gặp, có gì chỉ giáo?”
Một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi đang đứng nơi đó.
Cá Nheo nheo mắt, nhìn nam tử tuấn tú phong thái siêu phàm thoát tục, nét mặt như tranh vẽ. “Quả nhiên là tiên đạo, thật không giống nhau.”
Nam tử đó vô cùng trầm tĩnh, hai con mắt sâu thẳm như hồ nước. “Quá khen.” Nam tử đánh giá Cá Nheo, “Ngươi vẫn kiên trì dùng diện mạo này sao?”
Cá Nheo đấm lưng, “Aiz… Chúng ta làm yêu tinh, phải kiềm chế…”
Nam tử không truy cứu, quay sang hỏi việc khác, “Gần đây, đám yêu tinh chỗ ngươi thật không an phận, đêm qua còn xông cả vào phủ tướng quân.”
“Không cố ý, chỉ là vô tình mà thôi!” Cá Nheo lập tức giải thích.
“Lần trước, ngươi cũng nói thế này.” Giọng nói của nam tử vô cùng trầm tĩnh, “Ta tuy quen biết với ngươi, nhưng lặp đi lặp lại thế này cũng không được.”
Cá Nheo cười nịnh, “Ta biết ta biết.”
Nam tử khẽ thở dài, nói: “Biết được là tốt. Bảo bọn chúng đừng tùy tiện qua lại với con người, tránh sinh rắc rối.”
“Ta biết…” Cá Nheo đang trả lời, bỗng có bóng người chạy vào rừng trúc.
Nhìn thấy họ, người đến cả kinh, ngay lập tức cúi đầu, cung kính lên tiếng: “Sư phụ…”
Sắc mặt của nam tử vẫn bình tĩnh. “Thính Thông, giờ này ngươi không ở trong đạo quan tu luyện, chạy ra đây làm gì?”
Thính Thông lập tức giải thích, “Chặt củi, sư phụ.”
Nam tử bước tới, phủi những lá trúc trên vai Thính Thông, “Biết nói dối từ khi nào vậy?”
Thính Thông không nói gì, sững sờ nhìn nam nhân đó.
Nam tử thở dài, “Nếu muốn chặt củi thì đi chặt đi. Về cho sớm đó.”
Thính Thông như được đại xá, lập tức cảm tạ, chạy đi. Trước khi cất bước, vẫn còn quay lại nhìn Cá Nheo vẻ nghi ngờ.
Cá Nheo cười với Thính Thông, xua tay.
“Quản giáo không nghiêm, khiến ngươi cười chê.” Nam tử vẫn nói bằng một giọng vô cùng bình tĩnh.
“Hồ Ly muốn làm người…” Cá Nheo thở dài, nói.
“Ta biết.” Nam tử trả lời.
“Ngài…” Cá Nheo muốn nói gì, lại thôi.
Khuôn mặt của nam tử bỗng thoáng một nét cười, như mặt hồ yên tĩnh bỗng dưng gợn sóng. “Có lúc ta đã nghĩ, nếu làm theo lời ngươi, liệu ngày hôm nay có khác đi?”
Cá Nheo thở dài, “Con người vẫn luôn nghĩ thế.”
“Đúng vậy…” Nam tử vẫn mỉm cười, “Ta cứ tưởng tu luyện thành tiên sẽ không còn những ý nghĩ thế này.”
Cá Nheo nhìn nam tử kia, im lặng.
“Có điều, như thế này cũng tốt.” Nụ cười của nam tử dần biến mất, biểu cảm im lìm như nước, “Nàng đã đợi đủ lâu rồi…”
Cá Nheo cười, “Không hổ là tiên đạo.”
Nam tử gật đầu, “Ta đi đây.”
Cá Nheo bỗng nhớ ra điều gì, nói, “Lý Du đại sư, đã là tiên đạo chắc không phiền nếu giúp ta một việc nhỏ này?”
Nam tử dừng bước, “Ngươi nói đi.”
Cá Nheo nở một nụ cười gian tà, “Ha ha, nói đến chuyện nhỏ, ta đã từng…”
“Lão Niêm, ngươi vẫn thích chuyển chủ đề…”
“Aiz, ngài vẫn còn nhớ!!! Nhắc tới chuyển chủ đề, ta đã từng….”
“Ừm… Đừng có chuyển chủ đề…”
…