Tưng bừng một đêm, ngày hôm sau khi trời sáng, cả thần tiên lẫn yêu tinh đều nằm la liệt trên thảm cỏ bên bờ ao.
Cá Quả nhìn lên bầu trời sáng rực, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Nó vẫn còn nhớ về lần đầu tiên đến cái ao này, đã mấy trăm năm mà vẫn như chuyện của ngày hôm qua…
Có hội ngộ, tất phải chia ly. Đây là đạo lý từ ngàn xưa không thay đổi. Bao nhiêu thời gian đã qua cũng đủ để nó hiểu được điều này…
Nó khẽ cười, nhắm mắt lại…
“Hắc Tử! Hắc Tử!”
Trong lúc mơ hồ, Cá Quả cảm thấy rung lắc dữ dội và một tiếng hét chói tai xuyên thủng màng nhĩ.
“Chuyện gì vậy?” Cá Quả mở choàng mắt, kinh ngạc hỏi.
“Đến muộn bây giờ!” Cá Chép hét lên.
“Muộn cái gì?” Cá Quả hét lên không hiểu.
“Hạ phàm! Hắc Tử!” Cá Chép vẫn lay nó, hét.
“Biết rồi! Đi thôi!” Cá Quả bật dậy.
“A…” Cá Chép nhớ ra điều gì, nói, “Bổ sung một chút, là Ngu Si và Giao Long hạ phàm…”
Cá Quả chớp mắt, “…”
Cả đám tiểu yêu bên cạnh trán nổi gân xanh nhìn chúng.
“Chúng ta đi thôi, mặc kệ chúng nó…” Giao Long thở dài, kéo Ly bước đi.
Ly do dự quay lại nhìn, rồi ngoan ngoãn bước theo.
Quần tiên và quần yêu thấy thế, liền đi theo bọn họ.
“Chúng ta phải đi đâu?” Cua vừa đi vừa hỏi.
“Đến đạo quan trên núi.” Ếch Xanh trả lời.
“A? Tại sao?” Cua không hiểu.
“Phạt xuống trần gian và tu luyện thành người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ly và Giao Long phải đi đến nơi có linh lực mạnh nhất, sau đó chuyển kiếp thành người.” Cá Nheo chậm rãi trả lời.
“Ồ! Đây chính là đầu thai theo ý nghĩa truyền thống đúng không?” Cua giác ngộ.
“Chúc mừng đã trả lời đúng!” Cá Chép và Cá Quả đồng thanh.
“Xì, cá ngu!” Tôm Sông kịp thời kỳ thị.
“A… Kỳ thị chủng tộc…”
Trong tiếng ồn ã, Ly chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Giao Long nhìn nó, cũng cười.
Sẽ có một ngày, họ còn gặp lại…
…
Đi đến đạo quan trên núi, quần yêu và quần tiên đã nhìn thấy Thính Thông và Hồ Ly đang đợi ở đó.
Hồ Ly đi tới, mắt ươn ướt.
“Ngu Si.” Nó ôm lấy Ly, “Sau khi đầu thai nhớ đến thăm chúng ta nhé.”
Ly sững người, đưa tay vỗ vỗ vào vai Hồ Ly, “Hồ Ly, sao lại biết ta sắp đầu thai?”
Hồ Ly khịt mũi, “Tất cả đám yêu tinh ở đây đều biết. Thần tiên bị giáng xuống nhân gian, đây là việc nghìn năm mới xảy ra…”
…
Quần yêu và quần tiên cùng nhìn về phía Cá Chép.
Vẻ mặt hoảng hốt, Cá Chép lắc đầu, “Không, không phải ta nói!”
“Lý Tử, ta tin ngươi…” Cá Quả nắm tay Cá Chép, nghiêm túc.
“Hắc Tử!”
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
…
“Các ngươi một vừa hai phải thôi! Đã đến giờ rồi!” Hắc Xà lên tiếng.
Cá Chép và Cá Quả ngay lập tức im bặt, nhìn Hắc Xà.
Hắc Xà e hèm lấy giọng, “Đừng quên từ ngày hôm nay trở đi, ta đã là thủy quan ở cái ao này. Các ngươi nên biết điều một chút.”
…
“Chúng ta muốn chuyển nhà.” Cá Chép, Cá Quả và Cua nghiêm túc đồng thanh.
Hắc Xà lạnh lùng nhìn bọn chúng, “Không sợ chết thì cứ thử coi!”
“Phản đối chủ nghĩa bá quyền và chế độ cường quyền!” Cua hét lên.
“Bàng Bàng! Nói hay lắm.” Cá Chép và Cá Quả phụ họa.
“Đa tạ!” Cua cười đáp lời.
“Lúc nãy ta nói thời khắc đã đến, các ngươi có nghe thấy chưa?” Hắc Xà không thèm nhìn bọn chúng, lạnh lùng lên tiếng.
Bỗng chốc, quần yêu im ắng.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt…” Cá Nheo thở dài, tổng kết.
Lúc này, cánh cửa lớn của đạo quan đã mở ra. Hai đồng tử áo xanh bước đến, cung kính hành lễ.
“Sư phụ mời chư vị vào trong.”
Giao Long kéo tay Ly tiến vào trong.
Cá Chép và Cá Quả dẫn Cua đi theo.
Ếch Xanh nhìn Cá Nheo, hai người không hẹn mà cùng thở dài bước vào.
Thính Thông đang định bước theo, bỗng nhìn thấy Hồ Ly vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thẫn thờ nhìn cánh cổng lớn.
“Vào không?” Thính Thông lên tiếng hỏi.
Hồ Ly suy nghĩ, lắc đầu, “Ta đợi chàng.”
Thính Thông mỉm cười, bước đến bên Hồ Ly, “Không cần đợi. Đằng nào cũng chẳng có việc gì, ta ở đây với nàng.”
Hồ Ly mỉm cười, nghiêm trang gật đầu.
Hồ Ly nắm tay Thính Thông bước sang một bên, ngồi xuống.
Hai người im lặng nhìn về phía đạo quan. Trong không trung dần dần xuất hiện một dải cầu vồng bảy màu hạ xuống. Bỗng chốc tất cả chuông gió cùng vang lên.
Hồ Ly lim dim mắt, nhớ lại buổi trời mưa bóng mây hôm đó, chuông gió cũng ngân nga thế này, thấm đẫm vào hồn phách người ta.
“Hồ Ly…” Thính Thông lên tiếng, “Đợi ta qua quan lễ[1], chúng ta sẽ rời khỏi nơi này?”
[1] Quan lễ: Lễ trưởng thành được tổ chức cho nam tử 20 tuổi, nữ tử 15 tuổi.
Hồ Ly nhìn Thính Thông, “Rời khỏi?”
Thính Thông nghiêm túc gật đầu, “Ừ. Đi tìm một nơi non xanh nước biếc…”
Hồ Ly nắm chặt tay Thính Thông, cười gật đầu. “Vâng.”
Hai người nhìn nhau cười. Một lời hứa đã là quá đủ.
Lúc này, một luồng ánh sáng trắng từ đạo quan bay lên trời, ngay sau đó, là luồng ánh sáng vàng tức tốc đuổi theo.
Hồ Ly nhìn thấy hai luồng ánh sáng biến mất nơi chân trời, mỉm cười buồn bã.
“Sẽ có một ngày, họ còn gặp lại…”
…
Cánh cửa lớn của đạo quan lại mở, quần yêu và quần tiên bước ra.
“Ta còn đang nghĩ tại sao Ngu Si lại nói: Lần này ta sẽ rất nhanh, hóa ra khi đầu thai cần tốc độ cao…” Cá Chép vỗ trán, thở dài.
“Đúng là rất nhanh. Nghê còn chưa nói bắt đầu, nó đã bay lên trời…” Tôm Sông cũng vỗ trán, thở dài.
“Giao Long ca ca còn không đuổi theo kịp…” Cua cũng thở dài theo.
“Khoảng cách ấy ít nhất cũng phải mười năm…” Cá Nheo không vỗ trán nhưng cũng thở dài.
Hồ Ly đứng lên, bước qua hỏi, “Nhanh thế à?”
Quần yêu quần tiên và quần người gật đầu, “Đúng là Ngu Si quá nhanh!”
…
Cầu vồng bảy sắc dần dần biến mất trên không trung, tiếng chuông gió cũng ngừng lại.
Quần yêu quần tiên và quần người cùng thở dài, “Đúng là quá nhanh…”
Tôm Sông nghe xong, nhìn sắc trời nói, “Được rồi, ta cũng phải đi thôi.”
“Hả?”
Tôm Sông cười, “Trở về chỗ tu hành trước kia tọa biến hình người… Thật là phiền phức quá.” Nó nhìn Cá Chép và Cá Quả. “Cá ngu! Lần cuối cùng kỳ thị các ngươi! Lần sau gặp lại, ta đã là ngôi sao của biển lớn!”
“Tại sao lại là ngôi sao của biển lớn?” Cua không hiểu.
“Bởi vì đọc lên thuận miệng.” Tôm Sông trả lời như thật.
…
Nó quay người vẫy tay, “Đi đây.”
Quần yêu quần tiên và quần người cùng vẫy tay.
Cá Quả nhìn theo bóng Tôm Sông, cảm thấy mắt mình ươn ướt. Hóa ra, không thể hiểu hết…
“Hắc Tử! Khóc cái gì! Nam nhi chúng ta không thể dễ dàng rơi lệ!” Cá Chép vỗ vai nó, nói to.
Cá Quả nhìn lại, “Lý Tử, vậy ngươi cũng chớ có khóc đó, được không?”
Lý Tử khịt mũi, “Ngươi đừng có bóc mẽ ta…”
Cua sụt sùi, “Mọi người đi cả rồi, sau này Bàng Bàng sẽ cô đơn lắm…”
Ếch Xanh cười nói, “Đều là tu luyện không đủ.”
“Ếch Xanh máu lạnh!” Quần yêu hét lên.
“Ta máu lạnh bẩm sinh mà…” Ếch Xanh vuốt tóc, nhẹ nhàng buông một câu.
“Ta cũng thế.” Cá Quả giơ tay thừa nhận.
Cá Nheo suy nghĩ, “Hình như ta cũng thế…”
Hồ Ly vẫn nguyên vẻ cảm động, “Ta không phải loài máu lạnh, ta không phải.”
…
Lúc nãy, bỗng từ đâu xuất hiện một đội thần tiên. Một người ăn mặc kiểu thỏ nữ lang cầm theo một cành quế, bước nhanh tới cổng đạo quan, mỉm cười cất tiếng:
“Xin chào buổi sáng quý vị và các bạn. Ta là Thỏ Ngọc, phóng viên số một của đài truyền hình Nguyệt cung. Hiện chúng ta đang có mặt tại hiện trường vụ việc nghìn năm mới xảy ra một lần ‘Thần tiên bị giáng xuống nhân gian’ để tường thuật trực tiếp tới quý vị và các bạn.”
Thỏ Ngọc nói xong, nhìn bốn xung quanh. “Trước tiên, chúng ta sẽ phỏng vấn hai vị tiên đương sự…”
Cua giơ tay, “Phóng viên tỉ tỉ đến muộn. Giao Long ca ca và Ngu Si tỉ tỉ đã đi lâu rồi!”
“What???” Thỏ Ngọc thất kinh. “Không thể nào. Nhanh thế sao?”
Quần yêu quần tiên và quần người buồn bã gật đầu. “Đúng là rất nhanh.”
Thỏ Ngọc đơ mất mấy giây, lại nhanh chóng làm chủ tình thế. “Các vị đã được chứng kiến sự việc, có thể nói lại tình hình lúc đó không? Những phát ngôn cuối cùng của họ là gì? Họ biết lý do mình bị đày xuống trần gian chứ?”
Một loạt những câu hỏi khiến sắc mặt của Quần yêu quần tiên và quần người chợt thay đổi.
“Bọn paparazi quả nhiên thật đáng sợ…” Cá Chép run rẩy nói.
“Giờ phải làm thế nào? Lý Tử?” Cá Quả nhìn đám thần tiên đang bao vây chung quanh, lo lắng hỏi.
Cá Nheo vô cùng nghiêm túc đứng sang một bước: “Ha ha, nói tới tình hình cụ thể, ta đã từng…”
Xung quanh bỗng yên ắng, tất cả đám paparazi đều giỏng tai nghe ngóng.
“Nhìn kìa, Hằng Nga!” Cá Nheo bỗng chỉ lên bầu trời, hét lên một tiếng.
Bỗng chốc, tất cả mọi ánh mắt đều ngước lên 450.
“Chạy!” Cá Nheo ra hiệu lệnh đột phá vòng vây.
“Lão Niêm! Chuyển chủ đề thật hay!”
“Ha ha… Nói tới chuyển chủ đề thật hay, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”
…
Cá Quả cố gắng chạy và chạy, bỗng cảm thấy mặt hơi lành lạnh.
Ngẩng lên nhìn thấy trên không trung tuyết lất phất bay.
“Có tuyết rồi, công cuộc tẩu thoát càng căng thẳng! Hắc Tử! Đừng bị tụt lại phía sau.” Cá Chép chạy tới phía trước, hét lên.
Cá Quả cười, chạy theo.
…
Sẽ có một ngày, họ còn gặp lại…
…