Chương 1657: Tiểu Đội Long Kiếm

Tiểu Đội Long Kiếm

Tiêu Phàm đi theo đám người Long Vân đứng ở một góc bên trong không quá thu hút dọc theo quảng trường, hắn có thể cảm nhận được có nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Huynh đệ, nếu như các hạ nghe được cái gì chối tai, cũng đừng để trong lòng.” Lục Nhất Trần truyền âm nói cho Tiêu Phàm, hắn dường như đã sớm quen với loại ánh mắt này.

“Được.” Tiêu Phàm gật đầu.

Linh hồn lực hắn quét qua, mọi thứ trên quảng trường đều thu vào tầm mắt hắn, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là lục biến Chiến Thần mà thôi, cái này có chút nằm ngoài ý nghĩ của Tiêu Phàm.

Chẳng lẽ những người của Sát Ma Thành đều yếu như vậy sao? Thực lực như vậy, đừng nói ngăn cản dị tộc, ngay cả đối phó với Thần Kiếp Địa của Huyết Ma bộ lạc cũng còn kém xa.

Tiêu Phàm biết rằng, mình vẫn còn hiểu quá ít, đến nay Sát Ma Thành cũng chưa từng thất thủ, đã chứng minh rằng mọi chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.

“Hừ, đây không phải là tiểu đội Long Kiếm sao? Ta nghe nói bọn chúng lần trước tiếp nhận một nhiệm vụ cấp thấp đã bị chết mất một người đồng đội? A, đã lại gia nhập thêm một người mới, đúng là không sợ chết.”

Lúc này, bảy đạo thân ảnh cách đó không xa đi tới, hiển nhiên cũng là một tiểu đội bảy người, bảy người kia nhìn về phía Tiêu Phàm ánh mắt của bọn chúng tràn đầy vẻ khinh thường, một kẻ trong đó không chút kiêng kỵ đả kích nói.

“Hừ!” Long Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, nhưng hắn nắm chặt nắm đấm lại, móng tay đâm cả vào trong lòng bàn tay, bóp mạnh đến chảy máu, giống như đụng vào nỗi đau của hắn vậy.

“Người Thanh Vân tiểu đội đúng là một đám khốn kiếp!” Lục Nhất Trần nhỏ giọng thầm thì, phẫn nộ nhìn mấy người kia.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng đối diện là mấy người thính lực cỡ nào, tất nhiên nghe được rõ ràng, lập tức tất cả đều phẫn nộ nhìn Lục Nhất Trần, có cảm giác kích động.

“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem!” Một nam tử mặc bào đen trong đó hùng hổ nhìn Lục Nhất Trần hăm dọa.

Khí thế mạnh mẽ phóng tới Lục Nhất Trần, Lục Nhất Trần biến sắc, thân thể đứng không vững, nhanh chóng lui ra phía sau.

Tiêu Phàm nhíu mày, một bước tiến lên chặn trước người Lục Nhất Trần, khí thế mạnh mẽ lập tức tan thành mây khói.

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác, đừng để đến lúc chết như thế nào cũng không biết.” Nam tử lạnh lùng mặc bào đen kia nhìn Tiêu Phàm nói, cùng mặc áo bào đen, chắc đều là ngũ biến Chiến Thần, căn bản không có gì phải e ngại.

“Lúc giết dị tộc hung ác là chuyện tốt, đối với người mình có cần phải hùng hổ dọa người không?” Tiêu Phàm hơi nhíu mày, giọng nói có lực vang lên.

Trong lòng của hắn lại có chút cảm giác khó chịu, những người này cũng là vì bảo vệ Sát Ma Thành, bảo vệ Chiến Hồn đại lục, đối với người của mình như vậy, khó tránh khỏi làm cho lòng người thấy lạnh.

Nam tử mặc bào đen nghe được lời của Tiêu Phàm, khí thế trên người lập tức thu lại, chỉ là lạnh lùng nhìn lướt Tiêu Phàm một chút, cổ quái nói: “Một nhiệm vụ cấp thấp mà hại chết một người đồng đội ngũ biến Chiến Thần, ta nghe nói nhiệm vụ của lần này là trung cấp, không biết phải chết bao nhiêu nữa.”

“Cho dù có chết, giết nhiều kẻ dị tộc, chết thì có làm sao?” Tiêu Phàm thần sắc lạnh lùng nói.

Nam tử mặc bào đen nhìn Tiêu Phàm với một chút ngạc nhiên, cũng không nói thêm gì nữa.

Mấy người tiểu đội Long Kiếm nhìn Tiêu Phàm có chút cảm kích, bọn hắn cũng không ngờ, Tiêu Phàm vừa mới gia nhập vậy mà liền ra mặt thay bọn hắn.

“Tiêu Phàm, đa tạ.” Long Vân hít sâu một hơi nói.

“Đội trưởng không cần khách khí, ta hiện tại cũng là một thành viên của tiểu đội Long Kiếm.” Tiêu Phàm cởi mở cười một tiếng, đã gia nhập tiểu đội Long Kiếm, Tiêu Phàm tự nhiên không thể làm mất mặt tiểu đội Long Kiếm.

Tiêu Phàm lại không nhịn được hỏi “Đội trưởng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy mấy người cúi đầu, Tiêu Phàm biết mấy người không muốn nói, liền vội vàng nói: “Thật có lỗi, ta không nên…”

“Kỳ thật cũng không có gì không thể nói, lần này chính là sai lầm của chúng ta.” Không đợi Tiêu Phàm nói xong, Long Vân đột nhiên mở miệng nói, thần sắc hơi ảm đạm, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận, nói: “Chuyện bắt đầu từ ba tháng trước.”

Tiêu Phàm yên lặng nghe Long Vân kể lại, vốn dĩ ba tháng trước, tiểu đội Long Kiếm tiếp nhận một nhiệm vụ cấp thấp, đuổi giết một tiểu đội Chiến Thần cảnh tiền kỳ của dị tộc.

Tiêu Phàm từ đầu không biết cái gọi là nhiệm vụ cấp thấp là gì, nhưng về sau mới rõ, cái gọi là nhiệm vụ tổng cộng chia làm bốn loại, theo thứ tự là cấp thấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.

Nhiệm vụ mà tu sĩ Chiến Thần cảnh tiền kỳ có thể hoàn thành chính là nhiệm vụ cấp thấp, Chiến Thần cảnh trung kỳ mới có thể hoàn thành chính là nhiệm vụ trung cấp, cứ thế mà suy ra.

Bình thường nhiệm vụ cấp thấp, rất ít khi để cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ đi làm, thứ nhất cường giả Chiến Thần Cảnh trung kỳ trở lên của Chiến Hồn đại lục có hạn, mỗi người đều có chức trách của mình.

Thứ hai cũng có thể để tu sĩ cấp thấp đạt được kinh nghiệm, con người chỉ có chiến đấu mới có thể mau chóng trưởng thành.

Nhưng mà một lần kia, tu sĩ Chiến Thần cảnh tiền kỳ đều được phái đi chấp hành nhiệm vụ, mà tiểu đội Long Kiếm trong lúc rảnh rỗi, liền lựa chọn một nhiệm vụ cấp thấp.

Mấy người dựa theo thông tin nhiệm vụ chặn giết một tiểu đội dị tộc, lấy thực lực của bọn hắn mà nói, cho dù giao chiến chính diện, xem chừng cũng không cần tốn nhiều công phu.

Sự thật cũng là như thế, bảy người tiểu đội Long Kiếm, rất nhanh liền chém giết tiểu đội kia hầu như không còn kẻ nào.

Chỉ là chuyện phát sinh khiến cho người ta không ngờ được, lúc bọn họ chuẩn bị trở về để nộp nhiệm vụ lên, đột nhiên thấy một tiểu đội dị tộc ẩn núp gần Sát Ma Thành, đang đuổi giết tu sĩ Chiến Hồn đại lục.

Phản ứng đầu tiên của Long Vân là nhân tiện cùng nhau giải quyết những kẻ này, giết dị tộc, Long Vân trước giờ đều không do dự.

Nhưng mà chuyện vượt qua dự liệu của hắn, trong tiểu đội bên kia lại có hai cường giả là lục biến Chiến Thần, có một kẻ âm thầm mai phục bên trong, đám người tiểu đội Long Kiếm không phát hiện được.

Đối phương vốn dĩ là muốn đánh lén Long Vân, mà ở thời điểm then chốt, một thành viên của tiểu đội Long Kiếm ngăn phía trước người Long Vân, Long Vân được sống tiếp, nhưng thành viên kia đã chết.

Nếu như không phải có tiểu đội khác đi qua, đoán chừng tiểu đội Long Kiếm rất có thể đều nằm lại đó.

Sau sự việc đó, bọn hắn bị cấp cao Sát Ma Thành trách tội, hoàn thành một cái nhiệm vụ cấp thấp, vậy mà để chết mất một ngũ biến Chiến Thần, điều này chẳng phải là nực cười sao?

Cao tầng của Sát Ma Thành cũng không quan tâm trên đường ngươi đã làm gì, bọn chúng chỉ cần biết kết quả.

Từ đó về sau, thành viên của tiểu đội Long Kiếm chết trong một nhiệm vụ cấp thấp bắt đầu lưu truyền, trong lòng mấy người tiểu đội Long Kiếm cảm thấy rất khó chịu.

Trách tội bọn họ cũng không sao, nhưng mỗi người bọn họ phải trải qua cảm giác đau khổ khi một người huynh đệ chết đi, vậy nên trong lòng Long Vân cũng là vì việc này mà sầu não như thế.

Mấy tháng này, Long Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng, nếu như ngày đó hắn không quyết định sai lầm, thành viên kia của đội không phải bảo vệ hắn, tự nhiên cũng sẽ không chết đi.

Nghe xong cố sự này, trong lòng Tiêu Phàm thổn thức không thôi, cái này có thể trách Long Vân sao?

Nếu như đổi lại là hắn, cũng tuyệt đối sẽ không do dự giết tới, đối với người dị tộc, Tiêu Phàm chỉ có ba chữ: Giết không tha!

“Tiêu huynh đệ, nếu như ngươi muốn rời khỏi tiểu đội Long Kiếm, bây giờ còn kịp, Long mỗ quyết không trách ngươi.” Long Vân nói xong những lời này, dường như nhẹ nhõm nhiều, cũng không sợ Tiêu Phàm rời tiểu đội Long Kiếm.

Nói xong, những người khác nhìn vào Tiêu Phàm với vẻ bối rối, mặc dù Tiêu Phàm chỉ vừa mới gia nhập tiểu đội Long Kiếm, nhưng bọn hắn vẫn hi vọng Tiêu Phàm tiếp tục ở lại.

“Rời đi? Ta vì sao phải rời đi?” Tiêu Phàm lắc đầu nói, lúc này đối với hắn, hắn chỉ thấy kính nể tiểu đội Long Vân và thành viên đã chết đi của đội.

Long Vân ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hiển nhiên không nghĩ đến mình lại phải hỏi lại như vậy, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết được ý của Tiểu Phàm.

“Thế nhưng…” Trong lòng Long Vân có chút vui mừng, còn muốn nói điều gì.

Nhưng lại bị Tiêu Phàm ngắt lời, ánh mắt hắn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ không nên giết dị tộc sao?”

Vô Thượng Sát Thần

Vô Thượng Sát Thần

Score 7.8
Bạn đang đọc truyện Vô Thượng Sát Thần full (đã hoàn thành) của tác giả Tà Tâm Vị Mẫn. Trên đời này, kẻ mạnh là kẻ có thể thống lĩnh cả thiên hạ. Không cần biết thế lực đằng sau là gì, chỉ cần có sức mạnh, tà ác bao nhiêu, cũng chẳng là gì hết. Kẻ mạnh vẫn tất thắng! Mạnh mẽ thì thế nào? Người gặp người nể phục, người gặp người kính sợ, không ai dám có mưu đồ gì hết.
Chính vì thế, càng mạnh mẽ, lại càng cường ngạnh, giống như là bất bại, giống như là thần long. Hắn bình sinh tài giỏi, tướng mạo vô song, không ai địch nổi, chính là đệ nhất thiên hạ! Hắn có thể vì bạn bè, vì huynh đệ, vào sinh ra tử, quyết không phụ lòng bất cứ ai. Ai động đến những người mà hắn coi trọng, tuyệt đối sẽ là chết không yên thân! Không thể nói hắn độc ác, chỉ có thể nói hắn quá là trọng tình trọng nghĩa! Hắn như vậy, mọi người đều yêu quý.
Hắn giống như là một sứ giả mà thượng đế ban xuống, lại giống như một ác quỷ đến từ tu la. Hắn không hề sợ hãi trước bất kỳ một ai, lại càng không để ai vào mắt. Một bước đi của hắn, uy vũ, oai nghiêm, giống như một tượng đài, chưa thời khắc nào sụp đổ. Hắn thật sự là quá nghịch thiên! Bên cạnh đó, cũng còn những truyện cùng tác giả vô cùng hay và hấp dẫn mà bạn không nên bỏ lỡ như Y Tiên Thiểu hay Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset