Thần Vô Tận căn bản không quan tâm tới tâm tư của mấy người Đại trưởng lão, lúc trở lại trong tộc, hắn lại làm một chuyện khác, đó là trong hư vô mở ra một thông đạo thông tới Chiến Hồn đại lục.
Sau khi biết được bí mật của Chiến Hồn đại lục, điều đầu tiên Thần Vô Tận nghĩ tới chính là để tộc nhân của hắn sử dụng.
Mở thông đạo này ra, khiến thương thế của Thần Vô Tận càng thêm nghiêm trọng, hắn vốn là muốn dùng thời gian sau cùng để xóa đi ấn ký trên Vô Tận Chiến Điển rồi mới truyền cho tộc nhân của hắn.
Nhưng mà, ngay lúc hắn mở thông đạo thành công, lúc tiêu hao lớn nhất, cũng chính là thời điểm Đại trưởng lão bọn hắn động thủ.
Chín Đại trưởng lão của Tu La tộc, đồng thời động thủ với hắn, buộc hắn giao ra Vương truyền thừa của bộ tộc bọn hắn.
Thần Vô Tận giải thích rất nhiều với bọn hắn, nhưng chín Đại trưởng lão quả thực là không nghe, cuối cùng đại chiến xảy ra.
Chín đại trưởng lão của Tu La tộc, đồng thời ra lệnh cho chín mạch của bọn họ, cùng nhau diệt nhất mạch của Thần Vô Tận, lúc ấy bên trong Tu La tộc máu chảy thành sông.
Nhưng chín Đại trưởng lão của Tu La tộc, vẫn đánh giá thấp thực lực của Thần Vô Tận, Thần Vương vĩnh viễn là Thần Vương, phía dưới Thần Vương cảnh, hết thảy đều là sâu kiến, thực lực của Thần Vô Tận tự nhiên không phải những sâu kiến như đám người Đại trưởng lão có thể so sánh được.
Sau một phen đại chiến, Thần Vô Tận một hơi giết chết tám Đại trưởng lão, chỉ có Đại trưởng lão còn sống, nhưng chính hắn cũng tổn thương nghiêm trọng, thực lực giảm mạnh.
Có điều Thần Vô Tận vẫn dùng hết toàn lực, thông qua đầu kia thông đạo đưa Đại trưởng lãi vào Chiến Hồn đại lục, rồi phong ấn thông đạo lại.
Về phần Tu La Vương tộc vì sao biết thông đạo này tồn tại, đó là bởi vì sau khi Thần Vô Tận trở lại Chiến Hồn đại lục, có chút không đành lòng nhìn bộ tộc của bọn hắn xuống dốc không phanh, lại đả thông thông đạo.
Về sau, Thần Vô Tận xuyên qua hư vô, tiến đến Chiến Hồn đại lục, cũng là trên đường kia, cứu được tàn hồn của Luyện Tâm Tử.
Lúc Thần Vô Tận trở lại Chiến Hồn đại lục, bởi vì Đại trưởng lão phẫn nộ, bắt đầu đồ sát thiên địa sinh linh, cũng may lúc ấy cường giả của Chiến Hồn đại lục cũng không ít, nhưng vẫn chỉ có thể ngăn chặn được Đại trưởng lão, cũng không thể giết chết hắn.
Nghe đến đó, Tiêu Phàm không khỏi nghi ngờ nói: “Cường giả Thiên Thần không phải là không thể tồn tại ở tiểu thế giới sao?”
“Hừ, chẳng qua là ở các tiểu thế giới khác mà thôi, Chiến Hồn đại lục cũng không phải tiểu thế giới, đừng nói Thiên Thần, cho dù Thần Vương công kích, nó cũng không có khả năng hủy diệt!” Thần Vô Tận trầm giọng nói.
Tiêu Phàm còn muốn hỏi thăm thêm cái gì, lại bị Thần Vô Tận ngắt lời: “Bí mật của giới này, ngay cả ta cũng không rõ ràng, trước khi ngươi đạt được cảnh giới của ta, ngươi cũng không cần đi tìm hiểu, đối với ngươi cũng không tốt!”
“Vâng.” Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, bây giờ hắn đã không trách Thần Vô Tận nữa.
Mỗi giây mỗi phút Thần Vô Tận đều suy nghĩ cho tộc nhân của mình, đáng tiếc cuối cùng lại bị tộc nhân của mình làm hại, đây không phải lỗi của hắn, nếu như nói hắn sai, vậy chỉ có thể nói do hắn sinh ra trong bộ tộc này mà thôi.
Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm lại không khỏi nghĩ đến nhất mạch của Tu La điện bọn hắn, từng ấy năm tới nay, Tu La điện bón hắn cũng không phải đều đang vì Chiến Hồn đại lục sinh tồn mà cố gắng sao?
Nhưng cuối cùng đạt được cái gì đâu? Cuối cùng chỉ là vô số tu sĩ của Chiến Hồn đại lục hiểu lầm, nhưng bọn hắn còn không phải là im hơi lặng tiếng.
“Đúng rồi, tiền… Sư tôn, về sau Thiên Địa Lao Ngục đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Phàm lại hỏi, hắn đã bắt đầu thừa nhận thân phận Thần Vô Tận.
Thần Vô Tận híp híp hai mắt, đằng đằng sát khí nhìn quan tài máu, nói: “Lão già này đồ sát tu sĩ giới này…”
Tiêu Phàm tiếp tục nghe Thần Vô Tận kể rõ, thời điểm Thần Vô Tận chạy về Chiến Hồn đại lục, đại trưởng lão đang đánh giết tu sĩ Chiến Hồn đại lục.
Tu sĩ Chiến Hồn đại lục mặc dù tận lực ngăn chặn, nhưng cũng không phải là đối thủ của Đại trưởng lão, các tu sĩ Thiên Thần cảnh trở lên, tất cả đều bị đại trưởng lão chém giết.
Trong lúc đó, còn có mấy người thần phục đại trưởng lão, dưới cơn nóng giận, Thần Vô Tận hao hết sinh mệnh của mình chém giết tất cả phản đồ, cũng hủy diệt thân thể của Đại trưởng lão, đồng thời phong ấn linh hồn.
Không phải Thần Vô Tận không giết chết được Đại trưởng lão, mà hắn đột nhiên nghĩ đến một vật ghi lại bên trong Vô Tận Chiến Điển, đó chính là Vô Tận Chiến Huyết.
Người tu luyện Vô Tận Chiến Điển, huyết mạch sẽ từ từ lột xác thành Vô Tận Chiến Huyết, có điều có một phương pháp khác, có thể làm cho huyết mạch Vô Tận Chiến Huyết càng thêm thuần túy.
Đó chính là dùng một trăm loại huyết mạch Thần thú phía trên Thiên Thần cảnh, cùng linh hồn siêu việt Thiên Thần cảnh để rèn luyện hồn hỏa.
Lúc đó Chiến Hồn đại lục máu chảy thành sông, thu thập huyết dịch đối với Thần Vô Tận tới nói cũng không khó, về phần rèn luyện linh hồn, hắn trong nháy mắt nghĩ đến linh hồn của Đại trưởng lão.
Linh hồn của Đại trưởng lão chỉ yếu hơn cường giả Thần Vương, dùng để làm hồn hỏa tất nhiên là không thể tốt hơn, đây cũng là lý do Thần Vô Tận không giết chết Đại trưởng lão, mà phong ấn linh hồn Đại trưởng lão, để làm hỏa diễm rèn luyện Vô Tận Chiến Huyết.
Sau đó, Thần Vô Tận cphân Chiến Hồn đại lục thành hai phần, cũng kiến tạo một mộ huyệt cho mình, hắn vẫn ôm một tia hi vọng với tộc nhân của hắn, cho nên mở một thông đạo thông với Tu La Vương tộc.
Cuối cùng, Thần Vô Tận hao hết toàn lực luyện hóa hai đạo ấn ký trên Vô Tận Chiến Điển, cũng để Dạ Cửu U cùng Dạ Cửu Thiên trấn thủ Thiên Địa Lao Ngục.
Bởi vì đường tiến vào Thiên Địa Lao Ngục không chỉ một đầu, còn có Tinh Không Cổ Lộ ở đầu Chiến Hồn đại lục, chỉ là Thần Vô Tận không nghĩ tới, về sau hai tên Dạ Cửu U và Dạ Cửu Thiên lại chiếm lấy.
Cũng may Thần Vô Tận còn bố trí chuẩn bị, đó chính là Thí Thần, cùng quái vật khổng lồ bên ngoài kia.
Biết đầu đuôi sự tình, Tiêu Phàm chỉ có thể đáng tiếc cho Thần Vô Tận, đường đường là Thần Vương, vậy mà bởi vì tộc nhân của mình mà chết.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như không 0 hai đại cường giả tuyệt thế kia đánh lén, Thần Vô Tận cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Tiêu Phàm vẫn tương đối bội phục ý chí của Thần Vô Tận, đến chết hắn vẫn còn nghĩ đến tộc nhân của mình, dù những này tộc nhân vì tư lợi hủy diệt nhất mạch của hắn.
“Quái vật khổng lồ bên ngoài kia là Huyết Linh Minh Côn?” Tiêu Phàm hỏi.
“Không sai, có nó ở đây, bất kỳ người nào cũng không thể bước vào nơi đây, nó có thể áp chế huyết mạch cùng linh hồn, trừ phi có thể luyện hóa tinh huyết của ta.” Thần Vô Tận nhẹ gật đầu.
“Đúng rồi sư tôn, Vô Tận Chiến Điển vì sao lại rơi vào trong tay Tu La điện của Chiến Hồn đại lục chúng ta?” Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
Trong lời nói của Thần Vô Tận đã nói cho hắn biết, Vô Tận Chiến Điển mới thật sự là truyền thừa, nếu như vậy, Tiêu Phàm chẳng phải là đã sớm đạt được Tu La Vương truyền thừa rồi sao?
“Gào!” Lúc này, Thí Thần gầm nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một tia đắc ý.
“Là ngươi đưa ra ngoài?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn xem Thí Thần nói.
“Là ta để Thí Thần đưa ra ngoài, nếu như bên trong vạn năm, tộc ta còn không có ai có thể tiến vào nơi này, vậy để Tiểu Thí đưa Tu La truyền thừa ra ngoài.” Thần Vô Tận gật đầu nói.
“Nói cách khác, Thí Thần đã rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục hai vạn năm trước.” Tiêu Phàm hoảng hốt, hắn còn đang nghĩ, vạn năm trước Thí Thần bị dụ hoặc hay bị đuổi đi, hóa ra Thí Thần đã sớm có thể ra vào hai mảnh địa vực.
Mà Tiêu Phàm cũng hiểu rõ một vấn đề khác, đó chính là người tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, không chỉ có Tu La điện chủ hắn và người thủ mộ, Thí Thần cũng có thể.
“Ngoại trừ Thí Thần, chỉ người có được huyết mạch của ta, cùng Thiên Nhân tộc mới có thể tiến vào.” Thần Vô Tận nhẹ gật đầu.
“Thiên Nhân tộc vì sao có thể tiến vào?” Tiêu Phàm vô cùng buồn bực, hắn từ giọng nói của Thần Vô Tận, nghe được một tia kính sợ đối với Thiên Nhân tộc.
“Thiên Nhân tộc là thủ hộ giả giới này, Thiên Địa Lao Ngục vốn chính là một bộ phận của Chiến Hồn đại lục, bọn hắn tự nhiên có thể ra vào giới này bất kỳ chỗ nào.” Thần Vô Tận vô cùng bình tĩnh nói.
“Không đúng, ngoại trừ Thiên Nhân tộc cùng các đời Tu La điện chủ, còn có một người có thể.” Tiêu Phàm cũng không vì chuyện của Thiên Nhân tộc mà cảm thấy chấn kinh, ngược lại đột nhiên lắc đầu, trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến một bóng người áo trắng.