Chương 1978: Nếu Ta Không Giao Thì Sao

Nếu Ta Không Giao Thì Sao

“Đoàn thứ bảy!” Bên trong một tòa phế tích, Tiêu Phàm nhìn cả người Trọc Thiên Hồng bị huyết vụ bao quanh, hít sâu một cái nói.

Cả người Trọc Thiên Hồng nhìn qua ngơ ngơ ngác ngác, tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống, hai mắt hắn đỏ bừng như máu, hiển nhiên là đang bị vô số oán niệm quấn thân.

Nếu là đổi lại những người khác, chắc đã sớm đã đánh mất lý trí, nhưng Trọc Thiên Hồng vẫn có thể giữ vững một tia ý chí.

Tiêu Phàm cũng không ngờ Trọc Thiên Hồng có thể kiên trì hấp thụ được bảy đoàn hồn hỏa, mặc dù trước đó hắn nói hi vọng Trọc Thiên Hồng có thể hấp thụ được tám đoàn, nhưng trong lòng hắn cũng không ôm hi vọng, sáu đoàn hồn hỏa hẳn đã là cực hạn của Trọc Thiên Hồng.

Nếu như Trọc Thiên Hồng biết ý nghĩ của Tiêu Phàm, hẳn sẽ phiền muộn đến phun máu.

Oán niệm của tám vị Vong Linh Quân Chủ, dù là chỉ còn lại một tia, thì tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng khó có thể chịu được.

Mấy người Kiếm La nhìn Trọc Thiên Hồng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Trước đó bọn hắn còn cho là Trọc Thiên Hồng may mắn, Tiêu Phàm mới có thể trợ giúp hắn, nhưng hiện tại bọn hắn mới biết rõ, cho dù Tiêu Phàm chủ động trợ giúp bọn hắn, bọn hắn cũng làm không được như Trọc Thiên Hồng.

“Còn một đoàn cuối cùng, ngươi phải kiên trì.” Tiêu Phàm nghiêm túc nhìn Trọc Thiên Hồng nói.

“Được!” Trọc Thiên Hồng khẽ cắn môi, hiện tại trong thân thể hắn đang không ngừng luyện hóa sức mạnh của hồn hỏa, đồng thời phải chịu đựng sự ăn mòn của oán khí.

Bên trong những oán khí kia ẩn chứa oán niệm, không ngừng đánh thẳng vào đầu óc hắn, tựa như từng đạo linh hồn công kích không ngừng công kích hắn.

Tiêu Phàm nhìn mấy người Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng, để bọn hắn chú ý trạng thái Trọc Thiên Hồng.

Tiêu Phàm lấy ra sách cổ xem vị trí hiện tại, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên một hòn đảo, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong Vong Linh Sát Mộ.

Đừng nhìn một nhóm Tiêu Phàm ở bên trong Vong Linh Sát Mộ di chuyển như trên đất bằng mà lầm, những người khác không dễ dàng như vậy, bọn hắn chỉ có thể tiến lên từng bước ở trên cổ lộ.

Mà nhóm người Tiêu Phàm có thể tùy ý di chuyển, những xương khô vong linh cảm nhận được khí thế trên người Trọc Thiên Hồng, nên không thể không lui lại.

Qua thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm cuối cùng cũng dừng lại, nhìn về một ngọn núi đen kịt phía trước nói: “Chỗ này đi!”

Dứt lời, Tiêu Phàm chuẩn bị động thủ, nhưng đúng lúc này, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, từng đạo kiếm khí từ trong tòa núi kia phóng lên tận trời.

Ngay sau đó, vô số xương khô vong linh ở bốn phía đều trở lên điên cuồng, không ngừng lao về ngọn núi kia.

“Có người nhanh chân đến trước?” Tiếu Thiên Dương kinh ngạc nói.

“Đi!” Tiêu Phàm híp hai mắt, như đoán được cái gì, nhanh chóng phóng tới ngọn núi.

Lát sau, mọi người dừng lại ở đỉnh núi, ngọn núi này kỳ thật chỉ là một phần mộ lớn mà thôi, chính là phần mộ của một vị Vong Linh Quân Chủ.

Tu La Sơn vốn cực kỳ rộng lớn, diện tích ngàn vạn dặm, phía dưới ngọn núi có một không gian rộng lớn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.

Nhóm người Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, ở phía xa, một bóng người áo trắng đang giao chiến với một con Cốt Long dài mấy trăm trượng, khí lãng cuồn cuộn khiến thiên địa run rẩy kịch liệt.

“Tả Giang Lê!” Tiếu Thiên Dương kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt nhận ra bóng người kia, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cũng khó trách hắn kinh ngạc như vậy, Tả Giang Lê đã từng là bại tướng dưới tay hắn, thực lực của Tả Giang Lê cũng chả ra gì, tối đa chỉ có thể so với Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường mà thôi, thậm chí còn không bằng.

Nhưng hiện tại, sức mạnh mà Tả Giang Lê phát ra, lại có thể áp chế Cốt Long kia, thực lực của một Vong Linh Quân Chủ ít nhất cũng là nửa bước Thiên Thần.

Thực lực của Tả Giang Lê sao có thể biến hóa lớn như vậy chứ? Tiếu Thiên Dương nghĩ không ra, sau đó như nhớ tới cái gì khác.

“Một linh hồn khác của hắn đã thức tỉnh?” Tiếu Thiên Dương hoảng hốt nói, trong lòng khẽ trầm xuống một cái, cũng chỉ có lý do này, mới có thể giải thích thực lực của Tả Giang Lê hiện giờ.

Vẻ mặt nhóm người Kiếm La cũng trở lên nghiêm túc, giờ phút này thực lực Tả Giang Lê triển lộ ra, dường như không kém Tiêu Phàm bao nhiêu.

Tiêu Phàm híp hai mắt, rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn không xuất thủ, cũng không rời đi, chỉ đứng lẳng lặng nhìn chiến đấu phía xa.

Khi nhóm người Tiêu Phàm xuất hiện, ánh mắt Giang Lê cũng nhìn về phương hướng này, vẻ mặt thuộc hạ của hắn đề phòng nhìn nhóm người Tiêu Phàm.

“Gào!” Cốt Long mấy trăm trượng thừa dịp Tả Giang Lê thất thần, đột nhiên ra sức đập xuống một trảo.

Tả Giang Lê không kịp đề phòng, thân thể hắn bị một đạo cương phong đánh trúng, máu tươi phun ra, thân thể trong nháy bị đánh bay mấy chục trượng.

Nhưng Cốt Long lại không tiếp tục ra tay với Tả Giang Lê, đột nhiên quay người, giết về phía nhóm người Tiêu Phàm.

“Hừ!” Tả Giang Lê hừ lạnh một tiếng, muốn đuổi theo, nhưng Cốt Long này có tốc độ rất nhanh, Tả Giang Lê không thể nhanh bằng nó.

Sát khí của Cốt Long này gắt gao khóa chặt Tiêu Phàm, sau một nhịp hô hấp, nó xuất hiện gần vị trí nhóm người Tiêu Phàm.

Sắc mặt mấy người Kiếm La trầm xuống, chẳng lẽ Cốt Long này muốn gắp lửa bỏ tay người?

Bọn chúng không phải đã đánh mất năng lực suy tính, chỉ còn sát phạt bản năng và oán niệm sao?

Trên thực tế là bọn hắn đã suy nghĩ nhiều, Cốt Long sở dĩ từ bỏ công kích Tả Giang Lê, ngược lại đánh tới Tiêu Phàm, chỉ là vì cảm nhận được lực huyết mạch của Tiêu Phàm mà thôi.

Con Cốt Long này khi còn sống chính là bị Thần Vô Tận giết chết, sau khi chết còn một tia oán niệm không tiêu tan, chỉ muốn báo thù, hiện tại ngửi được huyết mạch khí tức tương tự với Thần Vô Tận, nó tự nhiên chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn thấy Cốt Long đánh tới, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng trầm ngâm nói: “Tên này xem ra là bị sư tôn Thần Vô Tận giết chết, nhưng nó không nên chỉ hận sư tôn mới đúng, nó càng nên hận Đại trưởng lão Tu La Vương Tộc hơn mới phải, tại sao lại bỏ qua Tả Giang Lê chứ?”

Không cho Tiêu Phàm thời gian suy nghĩ nhiều, Cốt Long này đã đánh tới gần, cốt trảo như đao, xé rách hư không, cương phong sắc bén quét sạch thiên địa, cát bay trên đỉnh núi bay loạn.

Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, cũng không lùi lại mà còn tiến tới, chân hắn đạp Thái Huyền Thần Du Bộ, khi hắn xuất hiện lần nữa đã ở bên cạnh đoàn hồn hỏa, bắn ra một chỉ, một vòng xoáy màu đen nghiền ép hồn hỏa.

Thời gian không quá một lần hô hấp, bên trong hồn hỏa truyền đến thanh âm răng rắc, hiển nhiên là một tia mệnh cách chi khí cuối cùng đã tiêu tán.

Sau đó Tiêu Phàm lại duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đem nuốt hồn hỏa kia vào.

Một loạt động tác diễn ra không ngừng, tựa như nước chảy mây trôi, không có bất kỳ cái gì cản bước.

Mấy người Kiếm La sớm đã trợn mắt há mồm, bọn hắn sao có thể tưởng tượng được, Tiêu Phàm chém giết một đầu Vong Linh Quân Chủ lại đơn giản như vậy.

Lúc này bọn hắn mới hiểu rõ dụng ý trước đó của Tiêu Phàm, để bọn họ chém giết Vong Linh Quân Chủ, là muốn tăng sức chiến đấu của bọn họ mà thôi.

Con Cốt Long cấp bậc Vong Linh Quân Chủ bị Tiêu Phàm đoạt mất hồn hỏa, thân thể của nó rơi xuống mặt đất, sau đó đập trên ngọn núi, hóa thành vô số mảnh vụn.

Lúc này, Tả Giang Lê cũng đi tới gần, nhìn thấy Tiêu Phàm đoạt đi hồn hỏa thuộc về hắn, sắc mặt khẽ trầm xuống, nhìn Tiêu Phàm lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất giao hồn hỏa ra cho ta!”

Ngữ khí Tả Giang Lê rất lạnh, ánh mắt cao cao tại thượng tựa như hắn chính là chúa tể, tràn ngập khinh thưừng, giống như chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn cũng có thể tuỳ tiện hủy diệt Tiêu Phàm.

“Ngươi là cái thá gì, dám uy hiếp công tử!” Tiếu Thiên Dương nổi giận mắng, hắn rất khó chịu với ngữ khí bá đạo của Tả Giang Lê.

Mặc dù hiện tại Tả Giang Lê rất mạnh, nhưng Tiếu Thiên Dương vẫn khinh thường hắn, bởi vì hiện tại Tả Giang Lê đã không còn là chính hắn.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, ra hiệu cho Tiếu Thiên Dương ngừng nói, sau đó ý vị thâm trường nhìn Tả Giang Lê nói: “Nếu ta không giao ra thì sao?”

Vô Thượng Sát Thần

Vô Thượng Sát Thần

Score 7.8
Bạn đang đọc truyện Vô Thượng Sát Thần full (đã hoàn thành) của tác giả Tà Tâm Vị Mẫn. Trên đời này, kẻ mạnh là kẻ có thể thống lĩnh cả thiên hạ. Không cần biết thế lực đằng sau là gì, chỉ cần có sức mạnh, tà ác bao nhiêu, cũng chẳng là gì hết. Kẻ mạnh vẫn tất thắng! Mạnh mẽ thì thế nào? Người gặp người nể phục, người gặp người kính sợ, không ai dám có mưu đồ gì hết.
Chính vì thế, càng mạnh mẽ, lại càng cường ngạnh, giống như là bất bại, giống như là thần long. Hắn bình sinh tài giỏi, tướng mạo vô song, không ai địch nổi, chính là đệ nhất thiên hạ! Hắn có thể vì bạn bè, vì huynh đệ, vào sinh ra tử, quyết không phụ lòng bất cứ ai. Ai động đến những người mà hắn coi trọng, tuyệt đối sẽ là chết không yên thân! Không thể nói hắn độc ác, chỉ có thể nói hắn quá là trọng tình trọng nghĩa! Hắn như vậy, mọi người đều yêu quý.
Hắn giống như là một sứ giả mà thượng đế ban xuống, lại giống như một ác quỷ đến từ tu la. Hắn không hề sợ hãi trước bất kỳ một ai, lại càng không để ai vào mắt. Một bước đi của hắn, uy vũ, oai nghiêm, giống như một tượng đài, chưa thời khắc nào sụp đổ. Hắn thật sự là quá nghịch thiên! Bên cạnh đó, cũng còn những truyện cùng tác giả vô cùng hay và hấp dẫn mà bạn không nên bỏ lỡ như Y Tiên Thiểu hay Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset