– Đúng vậy, chẳng lẽ còn có phương pháp khác?
Nghe thấy lão giả nói, Tiêu Phàm lại hơi kinh ngạc.
Khóe miệng lão giả có chút co lại, cũng không phải là còn có phương pháp khác khiến hắn khiếp sợ như vậy hay không, mà là Hồn Lực Tiêu Phàm lại có thể hóa thành thiên ti vạn lũ.
Cho dù là hắn đi qua vô số năm ma luyện, cũng mới đạt tới cảnh giới này thôi.
– Mới vừa rồi là cửa thứ hai, còn có một cửa cuối cùng.
Lão giả cưỡng ép kích động trong lòng, lại nói:
– Ngươi cẩn thận nhìn xem, bức hoạ này có thể nhìn ra cái gì không?
– Đây chính là cửa thứ ba? Nhìn ra có cái gì khó sao?
Tiêu Phàm trong lòng chậm chạp nói.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn bức hoạ kia, Tiêu Phàm liền không nghĩ được như vậy. Hắn chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt biến đổi, kia rõ ràng nhìn qua là từ vô số đường cong tạo thành bức tranh, đột nhiên bắt đầu động.
Từng đầu đường cong hướng Tiêu Phàm khuếch tán đến. Hắn phát hiện bản thân trong nháy mắt đưa thân vào một không gian quỷ dị, không gian đều là do đường cong tạo thành.
Hơn nữa, những đường cong kia tựa như sống lại, hóa thành vô số sinh linh kỳ dị đang bay về phía hắn.
Rống!
Đột nhiên, Tiêu Phàm màng nhĩ run lên, một đầu Hồn Thú hung mãnh hướng về hắn đánh tới, Tiêu Phàm toàn thân mát lạnh, vội vàng rút lui, cả kinh ngã ngồi ở mặt đất.
Hắn phía sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
– Thấy cái gì?
Trên mặt Lão giả khó nén sợ hãi lẫn vui mừng, thầm nghĩ trong lòng:
– Còn không có học hiểu Hồn Văn, lại có thể cảm nhận được Hồn Văn tồn tại.
– Ta nhìn thấy đường cong tạo thành thế giới, có vô số sinh linh đang bay múa…
Tiêu Phàm đem hình ảnh vừa mới nhìn thấy tất cả nói rõ chi tiết một lần.
Lão giả càng nghe càng kích động, Tiêu Phàm không hiểu nhìn lão giả nói:
– Tiền bối ngươi một mực nhìn bức họa này, tranh này có cái gì giảng cứu.
– Ngươi tên Tiêu Phàm đúng không, có bằng lòng bái ta làm sư hay không?
Lão giả hỏi một đằng trả lời một nẻo, thập phần nghiêm mặt nói.
– Bái sư?
Tiêu Phàm cổ quái nhìn lão giả. Lần trước Kiếm Hoàng muốn thu hắn làm đồ đệ, lần này, lão đầu lại muốn thu hắn làm đồ đệ.
– Ngươi không nguyện ý?
Sắc mặt Lão giả trầm xuống, nếu như để cho người ta biết hắn muốn thu đồ đệ, không biết có bao nhiêu người sẽ khiếp sợ đây, tiểu tử này ngược lại tốt rồi, vậy mà một bộ ta không nguyện ý.
– Không phải.
Tiêu Phàm lắc đầu:
– Chỉ là còn chưa biết quyết định thế nào.
– Vậy hiện tại làm quyết định đi.
Lão giả hận không thể một cái tát chết tiểu tử này, bái sư còn muốn tính toán gì?
– A?
Tiêu Phàm giật mình, hắn không nghĩ mình tự nhiên lại có thêm một sư tôn, khiếp đảm hỏi:
– Tiền bối, ngài, ngài coi trọng tiểu tử điểm nào?
– Bởi vì Hồn Lực ngươi rất mạnh, cực kỳ thích hợp làm một Hồn Điêu Sư.
Lão giả hít sâu một hơi nói.
– Hồn Điêu Sư?
Tiêu Phàm mặc dù sớm đã đoán được, nhưng vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây chính là nghề nghiệp cực kỳ cổ xưa đó, Tu La Truyền Thừa chỉ ghi lại đôi câu vài lời.
– Ngươi nghe nói qua Hồn Điêu Sư?
Lão giả cũng hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm. Hồn Điêu Sư thất truyền hơn mấy ngàn năm, người bình thường căn bản không biết cái tên này.
– Ngẫu nhiên bên trong một bản cổ tịch thấy qua.
Tiêu Phàm gật đầu, Tu La Truyền Thừa tự nhiên không dám tùy tiện bại lộ.
– Vậy ngươi bây giờ có thể bái ta làm sư?
Lão giả vuốt sợi râu, mặt đầy ý cười nói, trên mặt có vài phần đắc ý.
– Thế nhưng là vãn bối chỉ muốn dốc lòng tu luyện, hơn nữa, ta thích Luyện Dược Sư.
Tiêu Phàm yếu ớt nói.
– A, ngươi chính là Luyện Dược Sư, khó trách Hồn Lực ngươi cường đại như thế. Thiên phú này đi làm Luyện Dược Sư nhất định là lãng phí.
Lão giả mừng như điên, nếu như lão giả biết rõ Tiêu Phàm bằng chừng ấy tuổi chính là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, đoán chừng sẽ không nghĩ như thế, sắc mặt lập tức lạnh lẽo nói:
– Hôm nay, ngươi bái cũng phải bái, không bái cũng phải bái!
– Tiền bối, mạnh mẽ hái dưa không ngọt.
Tiêu Phàm khiếp đảm nói, khí thế lão giả làm dọa hắn đến phát sợ.
– Đồ nhi ngoan, ngươi nếu trở thành Hồn Điêu Sư, Hồn Lực ngươi về chất sẽ tăng lên. Đối với tu vi ngươi cùng luyện dược đều có trợ giúp cực lớn.
Lão giả cười tủm tỉm nói.
– Lão gia hỏa sắc mặt chuyển biến thật nhanh, không phải đang lừa ta chứ.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ, lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Nếu lão giả nổi giận, mình cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ khẳng định tiếp nhận không được.
– Không bái thì sẽ như thế nào?
Tiêu Phàm thử thăm dò hỏi.
– Đem ngươi ném ra bên ngoài.
Lão giả tức giận nói, ngày bình thường bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư, tiểu tử này hay rồi, vậy mà còn muốn mình cầu hắn.
Bất quá nghĩ đến Hồn Lực Tiêu Phàm có thể hóa thành ngàn vạn, lão giả lại không tức giận nổi. Nếu như bị mấy lão bất tử kia biết thiên phú của hắn, đoán chừng cũng sẽ xin hắn bái sư.
Tiêu Phàm bị lão giả nói dọa cho phát sợ, vội vàng đứng dậy, hơi hơi thi lễ nói: – Tiêu Phàm gặp qua lão sư.
Trên mặt lão giả lúc này mới lộ ra nụ cười, nói:
– Vi sư không có gì đưa ngươi, sẽ đưa Hồn Văn Cầu này cho ngươi.
– Hồn Văn Cầu?
Tiêu Phàm kinh dị nhìn hắc sắc hình cầu:
– Lão sư, quả cầu này có thể tu luyện Hồn Lực?
– Đương nhiên, ngươi mỗi ngày dùng Hồn Văn Cầu tu luyện một canh giờ, một tháng sau, Hồn Lực ngươi tuyệt đối sẽ phát sinh bay vọt về chất.
Lão giả gật đầu nói.
Tiêu Phàm nghe vậy như nhặt được chí bảo, vội vàng đem Hồn Văn Cầu thu nhập bên trong Hồn Giới, hắn phát hiện có lão sư cũng không hẳn là không tốt.
Lão giả cũng không thèm để ý bộ dáng Tiêu Phàm, khẽ mỉm cười nói:
– Đồ nhi ngoan, ngươi không làm Hồn Điêu Sư chính là lãng phí, kể từ hôm nay, cách ba ngày qua tìm ta một lần, qua một thời gian ngắn ta dạy cho ngươi vẽ Hồn Văn.
– Ba ngày đến một lần?
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ khó xử, qua chút thời gian hắn còn muốn mở tiệm thuốc. Bất quá, lời này vẫn là không nói ra, không thể làm gì khác hơn nói:
– Được.
– Đúng rồi, sau khi khảo hạch kết thúc, ta không ở nơi này, ngươi đi Nội Viện tìm ta.
Lão giả lại nghĩ đến cái gì, nói ra.
– Lão sư, ta không vào được Nội Thành.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng. Lần trước đi vào đều là bởi vì Văn Phường Chủ cho hắn tấm lệnh bài kia:
– Hơn nữa, thời gian ngắn ta muốn lưu tại Ngoại Viện.
– Vậy được, ta mấy ngày sau sẽ ở Ngoại Viện, ngươi cầm tấm lệnh bài này, mọi thứ Ngoại Viện đều mở ra cho ngươi.
Lão giả gật đầu nói, ném cho Tiêu Phàm một khối lệnh bài màu tím, trên lệnh bài điêu khắc một hàng dài, cực kỳ tinh xảo.
Tiêu Phàm không biết vì sao, nhưng nghe được câu nói cuối cùng kia của lão giả, Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng. Lệnh bài có thể mở ra tất cả Ngoại Viện cho hắn?
– Lão sư, Kiếm Ý Cốc ở nơi nào?
Tiêu Phàm vội vàng hỏi. Lần trước mấy người Bạch Vô Thường trong lúc vô tình nói qua địa phương này, trong lòng Tiêu Phàm một mực nhớ rõ?
– Ngươi lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế?
Lão giả hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm.
Sắc mặt Tiêu Phàm vừa nhảy, lắc đầu nói:
– Kiếm Ý chỉ dừng lại ở tầng ba.
– Vậy cũng chớ đi Kiếm Ý Cốc. Chỗ sâu nhất Ngoại Viện có một cái Vô Kiếm Nhai, ngươi có thể đi nhìn.
Lão giả nhắc nhở Tiêu Phàm nói.
– Vâng, lão sư.
Tiêu Phàm gật gật đầu:
– Nếu không còn việc gì, ta xin đi trước.
– Được thôi, qua hai ngày ta tìm ngươi.
Lão giả khoát tay một cái nói.
Tiêu Phàm cung kính thối lui, trong lòng mừng thầm, có sư tôn cũng khá đó, chỉ là ta nhiều trói buộc một chút. Bất quá, chỉ cần có thể khiến bản thân nhanh chóng mạnh lên vậy cũng không sai.
Lúc Tiêu Phàm rời Huyễn Hồn Tháp đã hừng đông. Tiêu Phàm lúc này mới nghĩ đến, hôm nay còn có đợt khảo hạch thứ ba, hắn có vẻ như chưa lấy được lệnh bài vòng thứ hai nữa.
– Đúng rồi, ta làm sao quên hỏi danh tự lão sư.
Tiêu Phàm vỗ đầu một cái nói, bản thân mơ mơ hồ hồ có thêm một sư tôn, hơn nữa ngay cả tên đều không biết.
Chẳng qua khi hắn lấy lại tinh thần, cách đó không xa một đạo thanh âm vang lên.
– Tiêu Phàm, đây là lệnh bài thông qua vòng thứ hai.
Khảo Hạch Trưởng Lão từ nơi không xa đi đến, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm mang theo một tia cung kính.
– Đa tạ Trưởng Lão.
Tiêu Phàm tiếp nhận lệnh bài. Hắn không nghĩ tới Khảo Hạch Trưởng Lão cố ý chờ hắn. Hắn không biết là, Khảo Hạch Trưởng Lão cũng không phải là xem mặt mũi của hắn, mà là bởi vì lão sư hắn.
MềuSiuBự – Lục Đạo –