Tiểu Viêm chậm rãi bước ra trước vô số ánh nhìn chăm chú. Rồi chân giậm mạnh, thân hình lao vút đi, đáp xuống sàn đấu.
Grào!
Khi Tiểu Viêm động thân thì đội Hổ Phệ Quân cũng phát ra từng trận tiếng gầm thét, sau đó tất cả cùng ngồi xếp bằng, khí tức cùng hắc quang mạnh mẽ lan toả với khí thế kinh người.
Vẻ mặt Tiểu Viêm lạnh băng, chân giậm mạnh, mặt đất rung chuyển, chỉ thấy vùng hắc quang kia biến thành từng đợt từng đợt ánh sang chui vào người Tiểu Viêm.
Rắc.
Khi luồng năng lượng hung hồn đó chui vào, cơ thể vốn dĩ đã to lớn của Tiểu Viêm càng nở to thêm. Bề mặt da hắn nổi lên vô số đường gân xanh, phát ra từng luồng năng lượng kinh người.
Tiểu Viêm hiện nay đã dung hợp với khí tức của Hổ Phệ Quân. Thực lực này đủ để sang ngang với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Khoảng cách giữa Tử Huyền Cảnh viên mãn và Chuyển Luân Cảnh là rất lớn, mà Tiểu Viêm lại không có sức mạnh của tổ phù, vì thế hắn chỉ có thể dựa vào việc dung hợp với Hổ Phệ Quân, đội quân do một tay hắn bồi dưỡng nên.
– Hắn thật lợi hại, không ngờ có thể biến sức mạnh của đội quân đó thành của mình.
Ở đây có không ít người nhãn lực tốt, nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt đều ngưng trọng. Họ biết kiểu dung hợp này khó thực hiện đến thế nào. Dù gì đó cũng không phải sức mạnh thuộc về mình, muốn biến thành của mình căn bản là không thể. Trừ phi hắn và Hổ Phệ Quân đạt được sự hiểu nhau một cách hoàn hảo. Nếu không, chỉ cần có chút sai sót là thứ sức mạnh đi mượn đó sẽ giống như thuốc nổ, khiến cơ thể nổ tan tành.
Trong Yêu Vực không thiếu những cường giả đỉnh cấp có đội quân thực lực kinh người. Nhưng dù là họ cũng không dễ gì có thể dung đến cách này, vì không thể kháng cự được sự phản phệ của nó.
– Thủ đoạn của Viêm Soái càng ngày càng kinh người.
Ba người Thiên Long Yêu Soái thấy khí thế của Tiểu Viêm như vậy, vẻ mặt đều kinh nạc. Tiểu Viêm hiện nay rõ ràng đã mạnh hơn hai tháng trước rất nhiều. Lần này, dù là họ cũng cảm thấy khó lòng thắng được.
Lâm Động khẽ gật, Tiểu Viêm dựa vào sức mạnh của Hổ Phệ Quân, giờ đã không thua kém gì cường giả Chuyển Luân Cảnh, dù là Đằng Sơn có trong tay một trong Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ, muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
– Có điều, cục diện hiện tại đối với chúng ta quả thực là quá xấu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thiên Long Yêu Soái cười khổ, trong ba trận, họ thua hai hoà một, chưa nói đến việc thua thêm trận nữa, ngay việc hoà cũng không được phép. Vì thế, muốn xoay chuyển cục diện thì trận này Tiểu Viêm bắt buộc phải thắng, như thế mới có cơ hội.
Hai người Kim Viên cười khổ, ánh mắt có phần xấu hỏ, dù sao bị rơi vào thế yếu thế này là do họ đã thua hai trận trước.
– Không cần vội, cứ từ từ. Vẫn chưa hoàn toàn thua mà.
Lâm Động cười, cục diện hiện tại đúng là rất bất lợi cho họ, nhưng dù sao vẫn còn một tia hy vọng, cứ thế từ bỏ không phải phong cách của hắn.
Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái thấy đến lúc này mà Lâm Động vẫn giữ được sự bình thản đó trong lòng không khỏi thấy khâm phục. Tâm tính này quả thực họ không thể sánh được, Lâm Động có thẻ khiến con mãnh hổ hung sát như Tiểu Viêm cam tâm tình nguyện gọi đại ca, đúng là có mị lực riêng của hắn.
– Lâm Động huynh, ta trả lại Định Hải Chung, vừa rồi nhờ cả vào nó.
Thiên Long Yêu Soái thấy cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu, đưa Định Hải Chung cho Lâm Động.
Lâm Động cười nhận lấy, liếc nhìn thấy ánh mắt không nỡ của Thiên Long Yêu Soái, nói:
– Ta cứ tạm lấy lại nó, nhưng sau này chúng ta là người trên cùng một con thuyền, nếu ta thấy được thì có lẽ sẽ tặng người, đương nhiên, ai cũng có phần.
Ba người Thiên Long Yêu Soái nghe vậy đều sững người, vẻ mặt không có gì thay đôi nhưng trong ánh mắt hiện lên sự mừng rõ. Đến tầng thứ của họ, thần vật bình thường đã không còn sức hấp dẫn gì nữa, chỉ có những món có tên trong bảng Viễn Cổ Thần Vật thì mới có sức dụ hoặc lớn. Mà những thứ thần vật đó thường đều chỉ có thể cầu mà không thể có được. Có điều, đối với Lâm Động người có Thần Vật Bảo Khố thì đó không phải vấn đề lớn.
Lâm Động quay sang nhìn lên sàn đấu phía trước, khoé miệng hơi cong lên. Ba siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh tự tìm đến tận cửa, không thu nạp về chăgr phải quá ngu xuẩn sao…
– Chỉ là Tử Huyền Cảnh viên mãn, cũng chỉ dựa vào một vài thủ đoạn này mới miễn cưỡng lộ diện sao?
Khi Lâm Động thu lại ánh mắt thì một tiếng cười khảy vọng tới từ phía Mang Sơn. Đằng Sơn hiện ra trên sàn đấu, nhìn Tiểu Viêm với khí tức kinh người, không kìm được nhếch môi.
Có điều, tuy ngoài miệng chế giễu như vậy nhưng ánh mắt Đằng Sơn không hề có bất cứ sự coi thường nào. Khí tức toả ra từ cơ thể Tiểu Điêu đủ để khiến hắn phải nhìn nhận một cách nghiêm túc.
Tiểu Viêm ánh mắt lạnh lùng nhìn Đằng Sơn, cũng không giải thích bất cứ điều gì, tay nắm lại, một cây cự chuỳ khổng lồ màu đen hiện ra. Khi cự chuỳ xuất hiện, mặt đất xung quanh Tiểu Viêm lập tức xuất hiện vô số vết rạn nứt.
– Cửu Đỉnh Thần Chuỳ?
Đằng Sơn nhìn cây cự chuỳ với đầy đường hoa văn huyền diệu, ánh mắt có phần ngưng trọng.
– Quả nhiên có chút bản lĩnh.
Đằng Sơn trầm giọng, rồi một cây thạch trụ hiện ra, trên đó là hoa văn Huyền vũ, thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh trầm đục vọng ra. Đối diện với Tiểu Viêm có trong tay Cửu Đỉnh Thần Chuỳ, hiển nhiên hắn không dám chậm trễ.
Grào!
Cánh tay cầm Cửu Đỉnh Thần Chuỳ của Tiểu Viêm dần trở nên to hơn, ánh mắt dần biến thành màu đỏ quạch, tiếng gầm khàn vang ra, chân giậm mạnh, thân hình xoẹt một tiếng, xé tan hư không, chớp mắt đã xuất hiện phía trên Đằng Sơn, Cửu Đỉnh Thần Chuỳ giáng thật mạnh xuống. Vào khoảnh khắc đó, đến không gian vô hình cũng vỡ vụn.
Keng!
Thạch trụ cũng hung hãn lao về phía thần chuỳ, một cơn cuồng phong kinh người bùng phát từ cơ thể hai bên, tiếng sấm sét trầm đục vang rền khiến bao người đinh tai nhức óc.
– Cuộc chiến thật ác liệt!
Mọi ánh mắt kinh ngạc nhìn hai thân ảnh đang hung hăng lao vào nhau trên sàn đấu. Trận chiến này thật có tính kích thích thị giác cao.
Keng! Keng! Keng!
Hai người trên sàn đấu không hề có ý tránh né, mỗi đòn đều là sự va chạm ác liệt của thần chuỳ và thạch trụ. Không gian nơi hai thân ảnh đi qua đều nổ tung, kình phong lan toả, mặt đắt vỡ ra thành vô số khe nứt sâu khổng lồ.
Đây lại là một trận đấu khó lòng phân thắng bại!
– Viêm Soái của Lôi Uyên Sơn đúng là hung hãn thật, có thể không phân thắng bại với Đằng Sơn với Huyền Vũ Trụ trong tay.
– Đúng thế, nhưng cục diện này vẫn không tốt lắm cho Tứ Tượng Cung. Dù Tiểu Viêm có hoà Đằng Sơn thì vẫn là hai thua hai hoà, Tứ Tượng Cung như vậy là thua rồi.
– Ài, đáng tiếc, dù gì thì Tứ Tượng Cung vẫn thiếu vốn liếng, không thể sánh được với đại vật đã thành lập nhiều năm như Mang Sơn được.
…
Khi trận đấu giữa hai bên dần rơi vào thế giằng co, xung quanh dần vang lên những lời bàn tán to nhỏ.
Mấy người Thiên Long Yêu Soái sắc mặt nặng nề, ánh mắt đầy sự lo lắng. Họ nhìn Lâm Động thì lại thấy hắn vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không hề bận tậm đến cục diện không tốt lắm trước mắt vậy.
Binh!
Cuồng phong bùng nổ, hai thân ảnh chạm vào nhau lập tức bật ra sau, khi chạm đất, bàn tay mỗi bên đầu có máu tươi chảy ra.
– Hề hề, đúng là lợi hại. Không ngờ ta cũng có ngày bị một Tử Huyền Cảnh viên mãn cầm hoà.
Bàn tay đầy máu của Đằng Sơn cầm Huyền Vũ Trụ, cười lạnh:
– Nhưng cũng đến đây được rồi, trận tỉ thí này hoà thì các ngươi thua rồi.
Tiểu Viêm ngẩng đôi mắt đỏ quạch lên, nhếch mép:
– Thua?
– Huyền Vũ Trụ của ta sở trường là phòng ngự, dù ngươi có Cửu Đỉnh Thần Chuỳ thì cũng không thể phá vỡ được. Không tính là hoà thì ngươi thắng ta sao?
Đằng Sơn cười châm chọc.
– Vậy thì để ta phá vỡ cái mai rùa đen của ngươi!
Tiểu Viêm cười khảy, thân hình lao tới, cây cự chuỳ bỗng biến to hàng nghìn trượng. Chuỳ còn chưa giáng xuống thì sàn đấu đã vỡ tung.
– Huyền Vũ chi bích!
Đằng Sơn thấy vậy cười khảy, tay cầm thạch trụ rung lên, ánh sáng chói loà, rồi ngưng tụ lại thành quang ảnh Huyền Vũ khổng lồ. Quang ảnh chỉ tĩnh lặng đứng đó nhưng lại toả ra thứ khí thế kinh người huỷ diệt thiên địa.
Hiển nhiên, Huyền Vũ quang ảnh có khả năng phòng ngự vô cùng khủng khiếp.
Uỳnh uỳnh!
Thần chuỳ giáng mạnh xuống, thế nhưng khi sắp chạm vào quang ảnh thì thần chuỳ bổng nhiên dừng lại, Tiểu Viêm búng tay bắn ra một đạo hắc quang.
Đó là một viên ngọc màu đen bong.
Phụt!
Viên ngọc đen nổ ngay trên quang ảnh Huyền Vũ, rồi vô số tia hắc quang bám lên quang ảnh. Quang ảnh Huyền Vũ vốn mang khả năng phòng ngự lớn lao bỗng toả khói trắng, cả quang ảnh nhanh chóng bị ăn mòn.
Biến cố này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngay Đằng Sơn cũng sững sờ. Hẳn là hắn không ngờ lớp phòng ngự mạnh nhất của mình lại bị một viên ngọc đen phá giải.
– Sao có thể như vậy?
Đằng Sơn thất thanh, thế nhưng không đợi hắn hiểu tình hình thì thần chuỳ đã giáng mạnh lên người hắn.
Rầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, mọi người nhìn thấy thân ảnh thảm hại của Đằng Sơn bay ra sau, máu tươi bắn tung toé, sau khi bay đi hàng nghìn trượng rồi mới rơi xuống đất.
Mọi ánh mắt đều nhìn về Đằng Sơn sau khi rơi xuống đất không còn động tĩnh gì nữa, không biết còn sống hay đã chết. Tiếng huyên náo lập tức biến mất.
Đằng Sơn thua rồi!!!