Chương 1227: Cuộc nói chuyện trên đỉnh núi

Cuộc nói chuyện trên đỉnh núi

Trên vách núi, thân ảnh với mái tóc đỏ, mặc kim bảo ngồi im lìm. Dù cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cổ xưa tỏa ra từ đó.

Lâm Động chậm rãi tiến lại, thân ảnh đó hiển nhiên nhận ra, quay lại bình thản nhìn hắn.

Lâm Động ngồi xuống trên một tảng nham thạch bên cạnh Viêm Chủ, giơ bình rượu lên ném sang. Viêm Chủ bắt lấy:

– Sao, không nổi giận nữa à?

– Có tác dụng gì không chứ?

Lâm Động khẽ thở dài, nhìn về hậu sơn. Hàn khí ở đó đang dần lan tỏa khiến cả ngọn núi phủ đầy băng sương.

Viêm Chủ nhìn theo, trầm mặc một chút, nói:

– Lần này ta ngầm thực hiện chút thủ đoạn, có lẽ không công bằng, thậm chí vô sỉ đối với ngươi và…Ứng Hoan Hoan. Ngươi tức giận cũng là bình thường. Nhưng nếu được làm lại ta vẫn sẽ làm như vậy.

– Đại chiến năm đó, sư phụ đã thiêu đốt Luân Hồi phong ấn khe hở Vị DIện mới chấm dứt được kiếp nạn. Nhưng đúng là dị ma rất khó đối phó, dù sau đó bọn ta đã tận lực vây giết nhưng vẫn còn không ít cá lọt lưới. Hơn nữa trong đó một số kẻ lợi hại và bọn ta cũng lưỡng bại câu thương. Nhìn có vẻ như cuối cùng chúng phải rút lui nhưng bọn ta cũng bị chìm vào giấc ngủ hoặc Luân Hồi.

– Nay thiên hạ lại đại loạn, sư phụ không còn nữa, tiểu sư muội trở thành hy vọng cuối cùng. Sư phụ từng nói tiểu sư muội có khả năng đạt được đến mức độ của sư phụ nhất. Vì thế tất cả bọn ta đều cam tâm tình nguyện dùng tính mạng để bảo vệ muội ấy. Dù cuối cùng bọn ta đều trọng thương nhưng không hề có dị nghị gì về việc sư phụ dùng sức mạnh còn lại bảo vệ muội ấy vào Luân Hồi.

Lâm Động trầm mặc, việc này hắn cũng biết rồi. Vì thế Thôn Phệ Chủ cuối cùng mới thiêu đốt Luân Hồi nếu không người từng là niềm kiêu ngạo của trời này đã mất mạng rồi.

– Chỉ khi tiểu sư muội đạt đến trình độ của sư phụ thì vô số sinh linh trong trời đất này mới được cứu vớt. Cũng chỉ có như vậy chúng ta mới chống lại được sự xâm chiếm của dị ma.

Viêm Chủ mở bình rượu, uống một ngụm lớn, nói.

– Vì điều đó, chúng ta cũng phải dốc toàn lực, thậm chí…không từ thủ đoạn.

Lâm Động trầm mặc, rồi hắn cũng uống một ngụm, lắc lắc bình rượu nói:

– Xuất phát điểm của các ngươi rất cao, ta từ một nơi nhỏ chém giết mãi mới bò lên được, trải qua không ít chuyện. Nguyên nhân khiến ta nỗ lự tu luyện rất đơn giản, ta muốn bảo vệ nhưng người thân yêu của ta, chỉ cần bảo vệ họ không bị tổn thương, dù có thịt nát xương tan ta cũng không bận tâm. Có lẽ ngươi sẽ nói dị ma xâm chiếm là đại sự, vì trời đất này mà bị xâm chiếm thì những người ta muốn bảo vệ cũng chẳng tốt lành gì được. Đúng là đạo lý đó, để bảo vệ họ, dù có phải tử chiến với dị ma ta cũng không chần chừ. Nói thực, mấy năm nay ta cũng đã giao đấu với dị ma bằng nhiều phương thức khác nhau, nhưng cuối cùng…vẫn còn một số khoảng cách.

– Ta không bảo ngươi từ bỏ trách nhiệm ấy…Chỉ là ta nghĩ, ta có thể giúp, như thế muội ấy sẽ không phải gánh vác thứ trách nhiệm khiến người khác vỡ tung đó.

Lâm Động tự giễu mình, cười nói:

– Ta chưa bao giờ cho tằng mình có thể làm cứu thế chủ gì đó, ta chỉ là con người bình thường, biết ích kỷ, biết kích động, nhưng vì những người ta quan tâm, ta có thể trả bất cứ giá nào!

Viêm Chủ nhìn Lâm Động một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu:

– Trách nhiệm đó chỉ muội ấy mới đảm đương được, những người khác đều không được.

– Tại sao? Chỉ vì câu Phù Tổ từng nói sao?

Lâm Động cười, gương mặt hắn dưới ánh chiều tà chiếu lúc này vô cùng kiên nghị. Hắn nói:

– Thế gian này không có điều gì là tuyệt đối cả. Có lẽ tỷ lệ rất nhỏ nhưng ta sẽ không phản đối.

Viêm Chủ khẽ lắc lư bình rượu, ánh mắt nhìn Lâm Động có phần phức tạp, nói:

– Tuy là sự nỗ lực của ngươi có chút ngây thơ, nhưng dũng khí đó ta rất thích. Trước đây ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta thích muội ấy, ta cũng muốn gánh vác trách nhiệm ấy. Nhưng cuối cùng, ta từ bỏ rồi.

Sắc mặt Viêm Chủ hơi ảm đạm, hắn khẽ nói:

– Ta từ bỏ vì ta không có bản lĩnh để tiếp nhận nó. Ha ha, nói cho cùng, thực ra là không đủ dũng khí, còn những cái khác chỉ là cái cớ mà thôi. Có đôi lúc ta rất ngưỡng mộ sự cố chấp của ngươi, nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng chưa bao giờ hối hận…

Lâm Động thấy Viêm Chủ như vậy cũng trầm mặc, lặng lẽ uống rượu.

Rất nhanh Viêm Chủ lấy lại vẻ bình thường, nhìn Lâm Động nói:

– Ý nguyện của chúng ta cuối cùng sẽ không có bất cứ thay đổi nào. Nhưng nếu ngươi thật sự có lòng tin lớn như vậy thì hãy chứng minh bằng thực lực của mình. Bọn ta có một cơ hội nhưng đã để cho tiểu sư muội, giờ ngươi vẫn còn tư cách giành với muội ấy.

Lâm Động nắm chặt bình rượu, hắn biết không thể thuyết phục Viêm Chủ, lập trường của hai người là hoàn toàn trái ngược. Hắn muốn bảo vệ Ứng Hoan Hoan, còn Viêm Chủ cần đánh thức một Băng Chủ. Cả hai không thể cùng tồn tại, chung quy cũng phải có sự lựa chọn.

Muốn thay đổi thì phải chứng minh với Viêm Chủ bọn họ, hắn có thể vượt qua Băng Chủ, có điều, con đường đó chủ định là rất gian nan.

– Ngươi sắp ra ngoài à?

Đột nhiên Viêm Chủ hỏi.

– Ừm, đến Bắc Huyền Vực.

– Đi đi, ở đây ta sẽ thay ngươi coi quản. Hơn nữa muội ấy có vấn đề gì ta cũng không thể bàng quan được.

Viêm Chủ nói.

– Vậy đa tạ.

Lâm Động gật đầu.

– Đây là nhiệm vụ của ta, dù ngươi không nói ta cũng làm.

Viêm Chủ lắc đầu rồi đứng dậy, nhìn về hậu sơn đầy hàn khí, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng:

– Thật ra ta cũng rất muốn cảm ơn ngươi… Hà hà, bao nhiêu năm nay chưa từng được thấy tiểu sư muội cười như vậy. Từ nhỏ muội ấy đã lạnh lùng đến đáng sợ, dường như chưa bao giờ có bất cứ cảm xúc nào vậy. Thấy nụ cười của muội ấy, đôi lúc ta cũng hiểu được tại sao ngươi lại liều mạng bảo vệ như vậy… Có điều, dù hiểu nhưng hiện thực nó tàn khốc thế đấy.

Viêm Chủ khẽ phẩy tay, thở dài:

– Đi đi. Tuy nói nhiều với ngươi như vậy nhưng đến khi chân thân ta đến chắc chúng ta sẽ thế nào đó. Có lẽ động thủ là cách trực tiếp nhất.

Lâm Động cười, gật đầu nói:

– Được giao thủ với Viễn Cổ Chủ cũng coi như là vinh hạnh của ta. Nhưng dù có phải liều mạng ta cũng sẽ không để các ngươi dễ dàng cướp nàng ấy đâu.

– Ha ha, có chí khí, ta cũng rất mong chờ đến ngày đó.

Viêm Chủ quay người, nhìn Lâm Động lắc lắc bình rượu, uống ngụm lớn, cười.

Viêm Chủ nhìn bóng lưng Lâm Động khẽ thở dài:

– Hy vọng ngươi có thể cứ kiên trì như vậy. Cho dù cuối cùng có thất bại thì ít nhất ngươi cũng không hối hận.

Trên vách núi đột nhiên có hàn khí tràn tới, Viêm Chủ nghiêng đầu nhìn thì thấy chỗ Lâm Động vừa ngồi xuất hiện một thân ảnh lạnh lẽo. Hắn không nói gì, lại uống rượu.

Ứng Hoan Hoan cũng không nói gì, chỉ nhìn về thân ảnh đang xa dần của Lâm Động, cầm bình rượu Lâm Động để lại lên, ngửa cổ nhấp một một ngụm.

– Có một kẻ ngốc bảo vệ muội như vậy, chẳng trách mà muội không muốn thức tỉnh.

Viêm Chủ cuối cùng thở dài, nhìn Ứng Hoan Hoan cười khổ:

– Chỉ là muội nên biết rằng, rốt cuộc mọi thứ không thể thay đổi được. Trách nhiệm đó hắn không gánh vác được đâu, muội đành lòng để hắn chịu khổ sao?

Ứng Hoan Hoan vẫn không đáp, nàng co chân lên vùi mặt vào hai đầu gối, mái tóc dài buông xõa giống như đóa hoa sen nở rộ.

Nàng dường như hơi run lên, những giọt nước mắt nhỏ xuống, chạm vào đất nở thành những đóa hoa băng, cuối cùng tiếng nói nghẹn ngào vang lên:

– Ta biết…Ta chấp nhận những gì thuộc về ta. Chỉ là, ta thật sự…thật sự thích huynh ấy.

Viêm Chủ nhìn dáng người run run đó mà thấy chua xót. Nhưng hắn chỉ có thể lặng yên nhìn, giống như rất nhiều năm trước đây, vô lực mà nực cười.

Tịch dương chiếu phủ xuống vách núi, hoa tuyết ngưng tụ rồi rơi xuống, nhìn thật thê lương.

Ngày hôm sau.

Kkhi tia sáng đầu tiên chiếu xuống mặt đất thì Lâm Động đã bước ra ngoài. Hắn không kinh động những người khác, nhưng khi ra đến cửa thì thấy một dáng người mảnh mai mặc bạch y đứng đó.

– Sớm thế!

Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc cười.

– Bách Huyền Vực đường rất xa, đi sớm về sớm.

Lăng Thanh Trúc vẫn cầm thanh trường kiếm Thanh Phong, nhìn Lâm Động nói.

– Đi thôi.

Lâm Động gật đầu, quay người nhìn Đạo Tông rồi thở dài, khoát tay một cái, biến thành lưu quang bay vút đi.

Lăng Thanh Trúc cũng nhanh chóng theo sau.

Khi hai người đã đi xa, trên đỉnh hậu sơn, hàn khí lan tỏa, dường như có một thân ảnh đứng như tượng một hồi lâu.

Hàn khí trào dâng che khuất thân ảnh nàng. 

Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn

Score 7.8
Status: Completed Author:
Giới Thiệu TruyệnVũ Động Càn Khôn - Từ xưa đến nay, con người luôn có khát vọng vươn lên đỉnh cao, để đổi lấy sự thành công họ đã hy sinh biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Tu Luyện chính là trộm đi âm dương, đoạt lấy tạo hóa, chuyển đổi Niết Bàn, nắm giữ sinh tử, chưởng quản Luân Hồi.- Có người theo đuổi quyền lực và sức mạnh, có người thì truy cầu tình yêu, nhưng sống trong thời loạn không thể không có thực lực trong tay, muốn có chỗ đứng hay bảo vệ những người thương yêu đều cần phải có thực lực, đó là chân lý không bao giờ thay đổi tự cổ chí kim.- Câu chuyện là một trang sách nói về cuộc đời của một tu luyện giả, bên cạnh đó còn miêu tả cuộc sống đời thường, những suy nghĩ bình thường, nhưng nếu như số mệnh đã sắp đặt bản thân phải đi trên một con đường đầy gian khổ và trắc trở thì sao? Con người đặc biệt luôn có số mệnh đặc biệt, bất kể xuất thân, bất kể địa vị. Chúng ta hãy cùng dõi theo những bước chân của họ, không chỉ đơn giản là xem những pha đánh nhau đẹp mắt, hay những chiêu thức tráng lệ, cũng không phải chỉ để bàn luận đến những âm mưu hay kế sách thâm độc, hèn hạ bỉ ổi, tuyệt vời ra sao. Thứ chúng ta cần là một cái gì đó lớn hơn thế, tất cả mọi thứ hòa quyện lại với nhau tạo ra một sự liên kết tuyệt vời, và sự liên kết đó chính là Võ Động Càn Khôn. Còn chờ gì nữa, các bạn hãy nhanh đọc lướt qua phần giới thiệu để cùng đắm mình trong thế giới của Vũ Động Càn Khôn, thưởng thức cái hay và hấp dẫn không thể cưỡng lại của tác phẩm.- Câu chuyện kể về một thiếu niên Lâm Động, vốn là thiếu niên bình thường, cha của hắn là một cao thủ nhưng bị người khác đánh trọng thương khó có thể phục hồi, từ đó địa vị trong gia đình ngày càng giảm sút. Dù bị khinh thị và chế giễu nhưng Lâm Động với sự quyết tâm không ngừng nghỉ, rèn luyện điên cuồng chờ ngày báo thù.- Ông trời có mắt không phụ người có lòng, Lâm Động may mắn gặp được kỳ ngộ, nhặt được một viên đá kỳ lạ, mà công dụng của nó nếu lọt ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến thế gian điên cuồng, rốt cuộc viên đá đó có tác dụng gì? Và xuất xứ từ đâu?- Từng bước đi trên con đường cường giả, đối mặt với những địch thủ đỉnh cấp, liệu Lâm Động sẽ thành công hay thất bại? Sẽ trở thành một cường giả đứng trên vạn người, được họ kính ngưỡng hay cũng giống như cha mình không thể ngóc đầu lên nổi... Mời các bạn cùng theo dõi!

Nội dung truyện Vũ Động Càn Khôn:

Bộ truyện mở đầu với thiếu niên Lâm Động, thuộc Lâm gia, là một gia tộc nhỏ, xa xôi có thể được coi là một chi ngoại tộc của Lâm Thị Gia Tộc – Một trong tứ đại thị tộc của Đại Viêm Vương Triều. Phụ Thân Lâm Động trong trận chiến tộc hội, đã bị Lâm Lang Thiên đánh trọng thương, kết quả làm cho Lâm gia rơi vào vực sâu.Thất bại sẽ bị mọi ánh mắt dè biểu, khinh thường.Lâm Động Tu luyện hà khắc, để đột phá cực hạn chính mình. Muốn trong tộc hội đạt được thành tích cao, vì trả thù cho cha, và cũng để lấy lại thể diện cho Lâm gia.Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn thử thách, Lâm Động đã đánh bại được tuyệt thế thiên tài của gia tộc – Lâm Lang Thiên. Nhưng hành trình của hắn chỉ mới bắt đầu, khi xuất hiện Dị Ma, một chủng tộc kỳ dị đến từ thời viễn cổ, âm mưa đánh chiếm cả vị diện, là quê hương của Lâm Động.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset