Chương 13: Chữa thương

Chữa thương

Trong mấy ngày kế tiếp, cuộc sống Lâm Động lại một lần nữa trở về như quy luật như trước đây, ban ngày điên cuồng tu luyện, một khi cảm thấy được mệt mỏi chống đỡ hết nổi, hắn nhanh chân chạy vào bên trong sơn động, không quá nửa giờ sau, liền vui vẻ chui ra, tinh lực dồi dào rời khỏi sơn động. Một bộ Thông Bối Quyền uy vũ sinh phong được thi triển ra, làm cho không gian rừng rậm này không ngừng vang lên âm thanh thanh thúy ba động.

Tu luyện với cường độ cao như thế, tính luôn trang đồng lứa tại Lâm Gia, chỉ sợ không có người nào đạt tới được, dù sao tác dụng của Thạch Phù kia, cho dù là linh dược Tam phẩm bình thường so ra vẫn kém hơn nhiều, với lại, cũng là bởi vì do bị pha loãng, nên loại chất lỏng này tương đối ôn hòa, sẽ không đối với thân thể có nửa điểm thương tổn, ý nói, ngược lại nó rất thích hợp cho người bắt đầu tu luyện giống như Lâm Động.

Mà vào lúc ban đêm, Lâm Động lại lần nữa tiến vào bên trong không gian Hắc ám tinh thần kia, ở nơi đây, rèn luyện một lần lại một lần Thông Bối Quyền càng phát ra thuần thục hơn. Dưới sự tu luyện như mất ăn mất ngủ kia, Thông Bối Quyền cũng có tiến triển tương đối to lớn, đến hiện tại, Lâm Động đã có thể dần dần thuần thục nắm giữ chín tiếng vang, thậm chí ngay cả tiếng vang thứ mười kia, đều đã lĩnh ngộ càng lúc càng sâu hơn, tuy nói như cũ vẫn không có tu luyện thành công, nhưng Lâm Động lại hiểu được, cái kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà có lẽ bởi vì lần trước Lâm Động bày ra thực lực kinh khủng, khiến Lâm Sơn vốn đã mấy năm nay Lâm Sơn luôn tìm đến phiền toái, nhưng hôm nay cũng không dám … xuất hiện tại trước mặt Lâm Động một lần nữa, hắn nghĩ đến liền hiểu được, hiện tại mà đi tìm phiền toái, cũng chỉ là tự mình đi tìm chuốc lấy cực khổ mà thôi.

Lâm Sơn thu liễm cũng làm cho Lâm Động trong khoảng thời gian này thanh tịnh không ít, lúc này mới khiến cho hắn có thể an tâm đem toàn bộ tinh lực quẳng ném lên trên tu luyện.

Trong chớp mắt, thời gian một tuần đã trôi qua, đây là khoảng thời gian vô cùng yên ắng cùng sung tích, cứ như thế lặng yên mà trôi qua.

Mà trong những ngày này, Lâm Động cũng đã tìm kiếm cơ hội, muốn đem chất lỏng từ Thạch Phù cho Lâm Khiếu sử dụng, bất quá bởi vì trong khoảng thời gian này Lâm Khiếu một mực chạy ra bên ngoài, làm cho cơ hội của hắn cũng không nhiều lắm, cho nên hắn cũng chỉ tạm thời áp chế ý niệm trong lòng.

Nhưng, loại tình huống này kéo dài cho đến ngày thứ tám, Lâm Động cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, bởi vì Lâm Khiếu một lần nữa bị thương.

Ngay khi đang còn luyện công thì Lâm Động nghe được thanh âm đầy lo lắng của Thanh Đàn, cơ hồ đầu của hắn vù vù ngay đương trường, sau đó vội vàng chạy như bay về nhà, xông vào phòng, đã nhìn thấy Lâm Khiếu đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trên quần áo, có nhiều vết máu thẩm thấu từ trong ra.

“Cha hôm nay đi vào núi hái thuốc, kết quả gặp được một đầu yêu thú lợi hại.. “ Ở phía sau Lâm Động, Thanh Đàn với đôi mắt đỏ hoe thấp giọng nói.

Nghe vậy, một cổ áy náy từ trong tâm Lâm Động trào ra, trong mắt cũng không chịu được hiện lên chút điểm hồng.

“Nam nhân khóc thì có cái gì tốt chứ, chẳng qua chỉ bị thương thôi mà” Lâm Khiếu đã nhìn thấy Lâm Động đứng ở cửa, thân thân thoáng muốn ngồi dậy, vừa muốn bày ra một bộ mặt nghiêm khắc, lập tức từ miệng vết thương truyền đến một trận đau nhức, làm cho hắn biểu hiện có chút vặn vẹo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

“Đến hiện giờ cũng còn cậy mạnh à, linh dược này ta trước hết giúp ngươi sắc (nấu)” Liễu Nghiên ở một bên giận dữ trừng mắt liếc nhìn Lâm Khiếu một cái, sau đó không nói không rằng nắm lấy một gốc thảo dược màu xanh ở bên cạnh.

“Ai, đó là của Động nhi mà” Thấy thế, Lâm Khiếu quýnh lên, gấp gáp nói.

“Mẹ, để con đi sắc thuốc cho, mẹ cùng với Thanh Nhi trông cha một chút nha” Lâm Khiếu vừa dứt lời thì Lâm Động đã vọt vào rồi, đoạt lấy gốc thảo dược từ trong tay Liễu Nghiên, sau đó bỏ lại một câu, nhanh nhạy vọt ra ngoài không chút quay đầu lại.

“Tiểu tử này …”

Nhìn thấy Lâm Động chạy nhanh còn hơn con thỏ, Lâm Khiếu cũng dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng thoáng có điểm lo lắng.

Lâm Động sau khi chạy đi không lâu, một lần nữa quay trở lại, nhưng lúc này trên tay hắn đang bưng một bát nước thuốc, trong bát đó đựng nước thuốc màu xanh lá, từ rất ra đã có thể ngửi thấy hương thơm xuất phát từ đó.

“Cha, uống hét bát nước thuốc này đi” Lâm Động cười cười đi tới.

“Ai, tên tiểu tử nhà ngươi …” Lâm Khiếu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bất quá hiện tại cho dù có đau lòng đi nữa cũng không có nửa điểm tác dụng, hắn cũng chỉ có tiếp nhận bát thuốc mà thôi, sau đó cũng không nói gì nhiều, một ngụm rót nước thuốc vào trong miệng.

Nhìn Lâm Khiếu đã uống hết bát nước thuốc, tại trong mắt Lâm Động đã hiện lên một chút “bức thiết chi sắc”, trong bát thuốc kia, dĩ nhiên hắn đã trà trộn vào chất lỏng từ Thạch Phù, chỉ là không biết, linh dịch của Thạch Phù kia đối với thương thế Lâm Khiếu, đến tột cùng là có thể trợ giúp một vài phần hay không.

“Ca”

Một ngụm uống hết bát nước thuốc, Lâm Khiếu đem cái bát bỏ xuống, nhìn thẳng Lâm Động đang nhìn chằm chằm bản thân mình, sắc mặt vừa muốn nghiêm lên, nhưng đột nhiên sắc mặt của hắn trở nên đỏ ửng giống như đang bị hỏa thiêu.

“Cha!”

Nhìn thấy Lâm Khiếu đột nhiên biến thành bộ dáng như vậy, Thanh Đàn ở một bên tức khắc sợ tới mức hoa dung thất sắc.

“Phốc xuy!”

Tại khuôn mặt hiện lên thất sắc của Liễu Nghiên và Thanh Đàn, nhiệt độ trên thân thể Lâm Khiếu càng lúc càng cao, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ lên, sau một lát, trên miệng đột nhiên há ra, một ngụm máu đen tanh hôi trực tiếp phun ra.

“Khiếu ca, chàng không sao chứ?” Thấy Lâm Khiếu không ngờ lại hộc máu, Liễu Nghiên vội vàng nhào tới, trong mắt nước mắt tuôn ra như suối, Lâm Khiếu là trụ cột gia đình, hắn nếu có điều gì đó xảy ra ngoài ý muốn, thì cô nhi quả phụ làm thế nào để sống đây?

Lâm Khiếu hơi thở dồn dập đến gấp gáp, sắc đỏ trên khuôn mặt nhanh chóng rút đi, một loại sắc thái chiếm đóng nó đích xác là loại hồng nhuận khỏe mạnh.

“Thương thế của ta … “

Lâm Khiếu ngơ ngác nhìn bàn tay của chính mình, trong thoáng chốc này, hắn có thể cảm giác được, tại bên trong cơ thể vết thương trầm tích đã mấy năm rồi, cư nhiên giờ phút này đã bị nhạt phai đi rất nhiều!

Cái loại cảm giác khí huyết thông thuận này, khiến cho lục phủ ngũ tạng tại bên trong thân thể hắn, một lần nữa đều tràn đầy lực lượng mênh mông, có cảm giác như vậy, hắn đã rất nhiều năm rồi không có nếm thử qua a.

“Liễu Nghiên, ta … thương thế của ta, thương thế của ta … “ Lâm Khiếu cũng bởi vì quá kích động mà cả người run lẩy bẩy, hắn cầm lấy hai tay Liễu Nghiên, vốn lời nói không bao giờ tùy tiện, khuôn mặt không cười, mà giờ phút này cũng đã bắt đầu hiện lên vẻ mừng như điên.

Liễu Nghiên cũng bị bộ dáng đầy kích động như vậy của Lâm Khiếu mất một lúc mới hồi phục lại thanh tỉnh, trên gương mặt đã nảy lên một tia khó có thể tin được: “Thương thế của chàng tốt lên phải không?”

“Ân, ân, nhanh … nhanh …”

Thanh âm Lâm Khiếu bởi vì kích động mà có chút không liền mạch, cuối cùng, hắn … rốt cục cũng nhịn không được giang hai tay ra ôm Liễu Nghiên vào trong lồng ngực, ngữa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười còn có mang theo sự giải thoát và chua xót không đếm được. Mấy năm nay, bởi vì thương thế trong cơ thể, nên thực lực của hắn chưa từng tăng lên dù là một tí xíu, tuy rằng ở bên ngoài thì mạnh mẽ giả bộ không thèm quan tâm, nhưng dù ai đó cũng có thể cảm giác được, người mà trước đây tại Lâm Gia có khí phách nhất tao nhã nhất, đang dần dần bị sự chản nản thay thế.

Bất quá, ông trời không tuyệt đường người, không nghĩ tới, thương thế kia qua mấy năm vẫn không có bất cứ động tĩnh hồi phục nào, nhưng vào hôm nay, cư nhiên xuất hiện biến hóa như vậy!

Nhìn cha mẹ đang vui mừng ôm nhau mà khóc, Lâm Động cũng lau lau nước mắt, sau đó nhếch miệng cười, linh dược từ Thạch Phù đích xác hiệu quả, vượt xa xa qua dự đoán trước đây của hắn, ngày sau chỉ cần phục dược thêm vài lần nữa, chắn chắc sẽ trị liệu thương thế Lâm Khiếu hoàn toàn khỏi hắn cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Mà đến lúc đó, một khi thương thế khỏi hẳn, thực lực Lâm Khiếu đã dừng lại ở trước đây, tất nhiên sẽ một lần nữa bành trướng.

Lâm Động trong lòng thở nhẹ ra một hơi, sau đó nắm tay Thanh Đàn ở một bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui sướng tràn đầy, chậm rãi rời khỏi phòng.

“Dát … chi!”

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Lâm Động trên khuôn mặt cũng hiện lên chút mỉm cười, thanh âm lẩm bẩm chỉ đủ cho một mình nghe, nói: “Cha, yên tâm đi, ngài nhất định sẽ trở thành trụ cột Lâm Gia một lần nữa!”

Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn

Score 7.8
Status: Completed Author:
Giới Thiệu TruyệnVũ Động Càn Khôn - Từ xưa đến nay, con người luôn có khát vọng vươn lên đỉnh cao, để đổi lấy sự thành công họ đã hy sinh biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Tu Luyện chính là trộm đi âm dương, đoạt lấy tạo hóa, chuyển đổi Niết Bàn, nắm giữ sinh tử, chưởng quản Luân Hồi.- Có người theo đuổi quyền lực và sức mạnh, có người thì truy cầu tình yêu, nhưng sống trong thời loạn không thể không có thực lực trong tay, muốn có chỗ đứng hay bảo vệ những người thương yêu đều cần phải có thực lực, đó là chân lý không bao giờ thay đổi tự cổ chí kim.- Câu chuyện là một trang sách nói về cuộc đời của một tu luyện giả, bên cạnh đó còn miêu tả cuộc sống đời thường, những suy nghĩ bình thường, nhưng nếu như số mệnh đã sắp đặt bản thân phải đi trên một con đường đầy gian khổ và trắc trở thì sao? Con người đặc biệt luôn có số mệnh đặc biệt, bất kể xuất thân, bất kể địa vị. Chúng ta hãy cùng dõi theo những bước chân của họ, không chỉ đơn giản là xem những pha đánh nhau đẹp mắt, hay những chiêu thức tráng lệ, cũng không phải chỉ để bàn luận đến những âm mưu hay kế sách thâm độc, hèn hạ bỉ ổi, tuyệt vời ra sao. Thứ chúng ta cần là một cái gì đó lớn hơn thế, tất cả mọi thứ hòa quyện lại với nhau tạo ra một sự liên kết tuyệt vời, và sự liên kết đó chính là Võ Động Càn Khôn. Còn chờ gì nữa, các bạn hãy nhanh đọc lướt qua phần giới thiệu để cùng đắm mình trong thế giới của Vũ Động Càn Khôn, thưởng thức cái hay và hấp dẫn không thể cưỡng lại của tác phẩm.- Câu chuyện kể về một thiếu niên Lâm Động, vốn là thiếu niên bình thường, cha của hắn là một cao thủ nhưng bị người khác đánh trọng thương khó có thể phục hồi, từ đó địa vị trong gia đình ngày càng giảm sút. Dù bị khinh thị và chế giễu nhưng Lâm Động với sự quyết tâm không ngừng nghỉ, rèn luyện điên cuồng chờ ngày báo thù.- Ông trời có mắt không phụ người có lòng, Lâm Động may mắn gặp được kỳ ngộ, nhặt được một viên đá kỳ lạ, mà công dụng của nó nếu lọt ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến thế gian điên cuồng, rốt cuộc viên đá đó có tác dụng gì? Và xuất xứ từ đâu?- Từng bước đi trên con đường cường giả, đối mặt với những địch thủ đỉnh cấp, liệu Lâm Động sẽ thành công hay thất bại? Sẽ trở thành một cường giả đứng trên vạn người, được họ kính ngưỡng hay cũng giống như cha mình không thể ngóc đầu lên nổi... Mời các bạn cùng theo dõi!

Nội dung truyện Vũ Động Càn Khôn:

Bộ truyện mở đầu với thiếu niên Lâm Động, thuộc Lâm gia, là một gia tộc nhỏ, xa xôi có thể được coi là một chi ngoại tộc của Lâm Thị Gia Tộc – Một trong tứ đại thị tộc của Đại Viêm Vương Triều. Phụ Thân Lâm Động trong trận chiến tộc hội, đã bị Lâm Lang Thiên đánh trọng thương, kết quả làm cho Lâm gia rơi vào vực sâu.Thất bại sẽ bị mọi ánh mắt dè biểu, khinh thường.Lâm Động Tu luyện hà khắc, để đột phá cực hạn chính mình. Muốn trong tộc hội đạt được thành tích cao, vì trả thù cho cha, và cũng để lấy lại thể diện cho Lâm gia.Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn thử thách, Lâm Động đã đánh bại được tuyệt thế thiên tài của gia tộc – Lâm Lang Thiên. Nhưng hành trình của hắn chỉ mới bắt đầu, khi xuất hiện Dị Ma, một chủng tộc kỳ dị đến từ thời viễn cổ, âm mưa đánh chiếm cả vị diện, là quê hương của Lâm Động.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset