Nhìn thấy Lâm Động hiếu kỳ đặt câu hỏi, Đổng Tố bĩu môi nói:
“Có biết dãy núi ngăn cách giữa Viêm Thành và các thành thị khác không?”
“Thiên Viêm Sơn Mạch? Nơi đó xảy ra chuyện gì?”
Lâm Động có chút kinh ngạc hỏi.
“Có người phát hiện một cái mộ phủ ở Thiên Viêm Sơn Mạch.”
“Mộ phủ? Của ai?”
Lâm Động ngẩn ra, phát hiện mộ phủ không phải là chuyện quan trọng, điều quan trọng là mộ phủ đó của ai.
“Niên đại của cái mộ phủ kia quá xa xưa, nhưng mà nghe nói đây là mộ phủ của một cường giả Niết Bàn Cảnh.”
Đổng Tố đảo mắt một vòng, thấp giọng nói.
“Niết Bàn Cảnh.”
Ba chữ tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại khiến cho Lâm Động sững sờ, sau đó hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn về phía Đổng Tố, nói:
“Sao có thể như vậy được?”
Số người có thể bước chân vào Niết Bàn Cảnh ở Đại Viêm vương triều ít tới hiếm hoi, mà những cường giả này ai chẳng có thanh danh hiển hách, tại sao đột nhiên lại mọc ra một cái mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh?
“Việc đúng là khó tin nhưng lại là thật, Vạn Kim Thương Hội chúng ta đã dò hỏi một số thế lực khác, được biết cường giả Thiên Đô Quận đang kéo tới đây, ngay cả người của bốn dòng họ lớn cũng tới. “
Đổng Tố nói.
“Bốn dòng họ lớn…”
Lâm Động hai mắt giật giật, sắc mặt hơi cứng lại, mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh không phải là chuyện bình thường, di vật lưu ở trong đó đủ làm cho vô số người điên cuồng.
“Thảo nào gần đây có rất nhiều người thực lực không kém xuất hiện ở Viêm Thành, hóa ra họ toàn vì chuyện này.”
Lâm Động chậm rãi gật đầu, lúc này mới hiểu.
“Lâm Động tiểu đệ, nếu như ngươi có hứng thú thì cũng có thể đi xem, biết đâu cơ duyên tốt chiếm được truyền thừa của vị cường giả Niết Bàn Cảnh kia, chậc chậc, tới lúc đó sẽ giống như cá chép vượt long môn.”
Đổng Tố mỉm cười nói.
“Chỉ sợ ta không có năng lực tranh đoạt trong Mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh.”
Lâm Động cười khổ lắc đầu, tuy rằng hắn có chút danh tiếng ở Viêm Thành, nhưng mà bảo vật trong mộ phủ sẽ khiến cho các cường giả của Thiên Đô Quận, thậm chí là Đại Viêm vương triều kéo tới, với thực lực của hắn có đi cũng chẳng được gì.
“Được rồi, Lâm Động tiểu đệ, chẳng phải ngươi đang muốn tìm vật cực hàn hay sao, ở trong mộ phủ hình như là có đấy…”
Đổng Tố làm như chợt nhớ ra điều này, trầm ngâm một chút, nói.
“Cái gì?”
“Cực Sát Âm Long Tiên.”
“Tê…”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Động nhịn không được hít một hơi, không hổ là Cổ Mộ Phủ (1), ngay cả kỳ vật chí âm bực này cũng có, nếu như Thanh Đàn có được vật này thì có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề Âm Sát Khí phệ thể, hơn nữa còn có khả năng ngưng kết Âm Đan!
(1): Cổ Mộ Phủ: ngôi mộ cổ xưa
Nhưng mà Cổ Mộ Phủ này thu hút quá nhiều cường giả, muốn ở nơi đó chiếm được “Cực Sát Âm Long Tiên” đương nhiên không phải là chuyện dễ.
“Đa tạ Tố tỷ.”
Lâm Động thầm than một tiếng, quay sang nhìn Đổng Tố nói một tiếng cám ơn, cùng nàng nói chuyện thêm một lúc về tình hình Cổ Mộ Phủ rồi mới rời đi.
“Niết Bàn Cảnh.”
Ra khỏi Vạn Kim Thương Hội, Lâm Động nhìn con đường đông đúc nhộn nhịp, không khỏi khẽ thở ra một hơi, cường giả trình độ này quá mức xa vời đối với hắn và nhiều người khác, chỉ cần đạt tới mức này đã có thể đứng trên đỉnh của vương triều rồi. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenfull.vn
Phải biết rằng, ngay cả tộc trưởng dòng họ Lâm cũng mới chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh mà thôi!
“Đáng tiếc.”
Lâm Động thở dài lắc đầu, hắn biết chỉ cần có thể chiếm được một số đồ trong mộ phủ sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn, nhưng số cường giả kéo tới hiện giờ người nào mà chẳng có thực lực vượt xa Quỷ Diêm.
“Hắc, tiểu tử, đây chính là một lần kỳ ngộ, đừng có bỏ qua một cách lãng phí như vậy.”
Trong lúc Lâm Động than thở thì tiếng của Tiểu Điêu lại vang lên.
Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này đâu có dễ nuốt như vậy.
“Cường giả Niết Bàn Cảnh cho dù đã tọa hóa (2), Nguyên Lực sẽ không biến mất, thời gian qua đi nó sẽ ngưng tụ lại một chỗ, chính thứ này đã hình thành nên tinh hoa một đời của cường giả Niết Bàn Cảnh, người ta gọi nó là Niết Bàn Tâm.”
(2): Tọa hóa: chết theo kiểu ngồi, thường dùng cho đệ tử nhà phật
“Người bình thường mà có được Niết Bàn Tâm, chỉ cần thiên phú không quá thấp sẽ có tiềm lực để đột phá tới Tạo Hóa Cảnh, còn đối với kẻ thiên phú hơn người, nếu có được loại tinh hoa này thì việc tiến vào Niết Bàn Cảnh không phải là chuyện không thể.”
“Đối với ngươi, nó chính là kỳ vật.”
Lâm Động di chuyển chậm lại một chút, trong lòng có chút rung động.
“Tuy rằng ta không dám khẳng định trong mộ phủ kia có Niết Bàn Tâm hay không, nhưng mà ngươi có thể thử một lần, hắc hắc, thuận tiện tìm xem trong Cổ Mộ Phủ có thứ gì có thể khôi phục Yêu Linh hay không.”
Câu nói cuối cùng đã bộc lộ ý đồ của Tiểu Điêu, Lâm Động chỉ có thể cười khổ một tiếng, hắn không quyết định ngay lập tức, Cổ Mộ Phủ tuy rằng có sức hấp dẫn cực lớn, nhưng mà mức độ phiêu lưu cũng không nhỏ.
Dường như biết Lâm Động đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Điêu cũng im lặng, Lâm Động thở dài một hơi, nhanh chân trở về Lâm gia.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Động không ra ngoài, nhưng mà hắn vẫn dò hỏi được biết, số cường giả từ Thiên Đô Quận tới đây càng lúc càng nhiều, tin tức Cổ Mộ Phủ ở Thiên Viêm Sơn Mạch đã làm rung chuyển cả Viêm Thành.
Trong một gian phòng u tĩnh, Lâm Động ngồi trên giường, lúc này, Thanh Đàn đang cuộn mình như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, một cỗ hàn khí kinh người không ngừng từ trong cơ thể nàng tỏa ra xung quanh, tuy rằng Lâm Động không ngừng sử dụng Thạch Phù hấp thu hàn khí, nhưng mà khuôn mặt của Thanh Đàn vẫn tái nhợt, khiến cho người khác phải thương cảm.
“Lâm Động ca, muội… không sao đâu.”
Thanh Đàn không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp tuyệt trần nắm chặt lấy ống tay của Lâm Động, mấy đầu ngón tay dùng lực bấm vào nhau đã trắng bệch, nhưng mà dường như cô gái nhỏ này sợ Lâm Động lo lắng, nên cố gắng chịu đựng khổ sở khi hàn khí phản phệ, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Động miễn cưỡng mỉm cười một cái.
Lâm Động lặng lẽ đưa tay vuốt mái tóc đen của Thanh Đàn, một lát sau, trong mắt hắn hiện lên sự kiên định, thì thào nói:
“Tiểu ni tử, yên tâm đi, huynh sẽ giúp muội giải quyết triệt để nỗi khổ bị hàn khí phản phệ.”
Dường như nghe thấy Lâm Động nói, Thanh Đàn khẽ gật đầu, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, uể oải chìm vào trong cơ mê.
Lâm Động ôm Thanh Đàn đặt lên trên giường, lấy chân phủ kín, sau đó mới cẩn thận rời khỏi phòng, thở dài một hơi.
“Hắc hắc, thế nào? Có định thử một chuyến không?”
Tiểu Điêu lại hiện ra trên vai Lâm Động, cười nói.
“Muốn đoạt được đồ trong Cổ Mộ Phủ không phải là chuyện đơn giản, cho nên, ta có thể sẽ cần ngươi hỗ trợ.”
Lâm Động trầm ngâm nói.
“Không thành vấn đề, nhưng mà nếu như gặp được linh vật có thể giúp ta khôi phục thực lực, thì người phải toàn lực trợ giúp ta cướp đoạt!”
Tiểu Điêu không chút do dự nói.
“Đồng ý!”
Lâm Động cười, gật đầu, sau lần thôn phệ Yêu Linh Bích Thủy Yêu Mãng trong Đan Tiên Trì, thực lực của Tiểu Điêu hiện giờ đã tương đương với cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, cộng thêm với thực lực của bản thân Lâm Động, một người một thú liên thủ, trong Nguyên Đan cảnh khó tìm địch thủ.
Sau khi Tiểu Điêu đồng ý hợp tác, Lâm Động cũng thoáng yên tâm hơn một chút, đóng cửa phòng, ra khỏi tiểu viện, tiến tới Giáo Luyện trường.
Trong Giáo luyện đường của Lâm gia phần lớn toàn là đám tiểu bối đang luyện tập, khi họ nhìn thấy Lâm Động tới, trong mắt của họ hiện lên sự kính nể và sùng bái. Uy vọng của Lâm Động ở Lâm gia bây giờ cực cao, khi có thời gian rảnh rỗi hắn tự mình chỉ điểm võ học cho đám tiểu bối, cứ như vậy, hắn nghiễm nhiên được người khác kính nể.
Nhìn mọi người cười cười, Lâm Động tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó không lâu, đám tiểu bối Lâm gia lục tục kéo tới thỉnh giáo võ học, Lâm Động một mực dốc lòng truyền thụ. Do có Thạch Phù, cho nên lĩnh ngộ với võ học của hắn đứng đầu trong Lâm gia, đây cũng là nguyên nhân đám người Lâm Chấn Thiên giao nhiệm vụ này cho Lâm Động.
Khoảng 2 canh giờ sau, thấy sắc trời cũng đã muộn, Lâm Động đang định đứng dậy thì đột nhiên có một thanh âm cười nhạt truyền tới.
“Lâm gia đã sa sút tới mức này rồi à? Công việc chỉ điểm võ học lại đem giao cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thảo nào nhiều năm như vậy mà họ không có cách nào trở lại nội tộc.”
Tiếng cười đột ngột xuất hiện làm cho không khí trong sân trầm xuống, sau đó vô số ánh mắt tức giận nhìn về hướng có thanh âm phát ra.
Lâm Động khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn về bên ngoài sân, hai mắt hơi cau lại.
Lúc này, ở bên ngoài sân tập chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện 4 người trẻ tuổi bất phàm, bốn người này đang cười cười, có vẻ khinh thường nhìn vào đám tiểu bối của Lâm gia, tay chân chỉ trỏ, trông có vẻ cợt nhả.
Lâm Động đảo mắt nhìn bốn người này, sau đó hắn nhìn vào hai cái cây gỗ được thêu ở trước ngực của bọn họ.
Lâm Động không lạ gì loại phù hiệu này, hắn đã từng thấy Lâm Chấn Thiên trịnh trọng cất giữ một bộ quần áo, trên đó cũng có thêu loại phù hiệu này, cho nên hắn hiểu cái phù hiệu này đại biểu cho điều gì.
Một trong bốn dòng họ lớn của Đại Viêm vương triều, dòng họ Lâm!