Chương 158: Rời đi

Rời đi

Dương Khai cúi đầu nhìn, phát hiện ra đồ trang sức này chỉ là môt miếng ngọc vuông vắn, nhưng cầm thì thấy mát, có hiệu quả an thần.

– Đây là một miếng hàn băng ngọc tủy. Ta đeo nó từ nhỏ, nhiều năm như vậy nó cũng đã hấp thụ không ít nguyên khí của ta. Chàng giữ lấy bên người, lúc quan trọng, có tác dụng khống chế nguyên khí bạo phát.

– Vật này có được coi là vật đính ước không?

Dương Khai nhìn Tô Nhan cười nói.

Sắc mặt Tô Nhan ửng đỏ, khẽ gật đầu.

Dương Khai nghe vậy, vội vàng sờ soạng khắp người, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy thứ gì.

Thứ quý giá nhất trên người cũng chỉ là Phá Hồn Chùy và Âm Dương yêu sâm thôi.

Phá Hồn Chùy không thể cho. Thứ này quá tà ác, hơn nữa bên trong còn có thần hồn của Địa Ma, cho Tô Nhan chỉ tổ hại nàng. Âm Dương yêu sâm lại có thể, nhưng nó chỉ là một nhánh linh vật thiên địa, không có ý nghĩa tín vật gì.

Hít mũi một cái, lúng túng nói:

– Đợi sau này cũng cho nàng một thứ như vậy.

Tô Nhan mỉm cười nói:

– Chàng cho ta Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ là đủ rồi.

– Nàng thật tốt!

Dương Khai thật lòng nói.

– Chàng đừng khen ta, chàng cứ khen ta là tim ta lại đập mạnh.

Tô Nhan thở dốc, ôm chặt ngực. Sau khi tu luyện Hoan Hợp công, lúc đối diện với Dương Khai, Băng Tâm quyết của mình căn bản không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn dường như là khắc tinh của mình. Nhất cử nhất động, mọi lời nói hành vi đều dẫn dắt tinh thần của mình.

– Hi hi!

Dương Khai cười vô cùng vui vẻ. Trong thiên hạ, ai có thể khiến nữ tử như Tô Nhan tâm hoảng ý loạn? Duy chỉ có một mình mình!

Đời người như vậy, còn đòi hỏi gì?

Có thể nói, nếu không có sự tạo hóa của cơ duyên trong Truyền Thừa Động Thiên này, Dường Khai đoán cả đời này mình và Tô Nhan cũng không thể gặp nhau nhiều. Mà nam nhân xứng với nàng, khắp vương triều Đại Hán đều không tìm thấy một người. Dù là mình, Dương Khai cũng cho rằng bản thân có phần không xứng với Tô Nhan. Đây không phải là tự khinh mình, mà là Tô Nhan quá lạnh lùng, cao quý.

– Rời khỏi đây, chàng định làm như thế nào?

Tô Nhan đã bình phục, lại hỏi một vấn đề.

– Cái gì làm như thế nào?

– Con đường sau này đó!

Tô Nhan giống như bậc cha mẹ tận chức tận trách, suy nghĩ thay cho Dương Khai những chuyện mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ.

– Còn có mối quan hệ của chúng ta nữa.

– Không hiểu.

Dương Khai nhíu mày:

– Nói rõ hơn một chút.

Tô Nhan cười thản nhiên nói:

– Nói như thế này đi, ta nghĩ cho chàng hai con đường.

Con đường thứ nhất, là công khai mối quan hệ của chúng ta. Với địa vị và thân phận của ta trong tông môn, chỉ cần công khai mối quan hệ, chàng nhất định sẽ được tông môn ra sức bồi dường, không cần phải buồn rầu vì điểm cống hiến nữa. Sau này vũ khí, đan dược, bí bảo đều có thể có được dễ dàng.

– Nàng đang thăm dò ta sao?

Dương Khai cười nhìn Tô Nhan.

Tô Nhan khẽ lắc đầu:

– Ta nói nghiêm túc.

Dương Khai không khỏi biến đổi sắc mặt. Hắn có thể nghĩ đến, nếu công khai mối quan hệ của mình và Tô Nhan thì sẽ gây ra sóng gió như thế nào trong tông môn.

Hắn và Tô Nhan, một người dưới đất, một người trên trời. Căn bản không thể kết hợp thành một đôi. Nếu muốn thực sự quang minh chính đại xuất hiện trước mắt thiên hạ, đương nhiên Dương Khai sẽ bị thế nhân đố kỵ. Về phần Tô Nhan cũng không dễ dàng gì. Trước tiên chưa nói đến sự ngăn cản của các vị trưởng bối, các vị sư đệ, sư huynh đồng môn kia chắc chắn cũng muốn phỉ nhổ sự lựa chọn của Tô Nhan.

Dương Khai không ngờ, Tô Nhan lại có thể thản nhiên như vậy mà đối diện với những lời bàn tán của thế nhân.

– Chàng cũng không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì đâu. Ta chỉ muốn tạo điều kiện tu luyện cho nam nhân của mình mà thôi!

Dương Khai hoàn hồn, nghiêm mặt nói:

– Đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng không thích hợp với ta.

Dường như Tô Nhan biết hắn sẽ nói như vậy, thần sắc bình thản, mỉm cười nhìn hắn.

Dương Khai nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình, nói:

– Mọi thứ của ta, đều sẽ dựa vào bản thân mà đấu tranh giành lấy. Dựa vào nàng, ta không muốn.

Tô Nhan nhoẻn miệng cười:

– Tuy nghe chàng nói vậy có chút đau lòng, những cũng rất vui. Vậy thì chàng chỉ có thể đi con đường thứ hai.

Dương Khai cười nói:

– Đúng, ta sẽ mau chóng trưởng thành.

Con đường thứ hai, là dựa vào chính mình!

– Ta đợi chàng đến bảo vệ ta!

Tô Nhan nhẹ giọng nói.

– Sẽ không lâu đâu.

Dương Khai nắm lấy tay Tô Nhan, đặt lên miêng hôn một cái. Dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu nói:

– Đúng rồi Tô Nhan, từ sau lần ra ngoài này, sợ là nàng sẽ gặp phiền phức.

– Hả?

Tô Nhan nghi hoặc không hiểu.

Dương Khai nghiêm túc phân tích:

– Đệ tử tam phái của chúng ta đến đây là vì Truyền Thừa nơi đây. Kích sát chín con yêu thú, kích phát pháp trận, để Truyền Thừa xuất hiện. Đệ tử tam phái bảy tám trăm người, đều leo lên đến bậc thang cuối cùng kia, cũng trải qua sự khảo nghiệm hàn và nhiệt. Thực lực của nàng mạnh nhất trong các đệ tử tam phái, hơn nữa lại tu luyện công pháp thuộc tính hàn. Nàng cho rằng những người đó bây giờ đang nghĩ gì?

Tô Nhan sửng sốt. Nàng chỉ lo suy nghĩ chuyện của Dương Khai, căn bản không nghĩ mình sẽ như thế nào. Nhưng nghe Dương Khai nói như vậy, lập tức tỉnh ngộ lại:

– Họ sẽ cho rằng Truyền Thừa nơi đây đã bị ta lấy đi!

– Đúng, ta đoán rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Dương Khai gật gật đầu.

Tô Nhan tự tin cười:

– Họ muốn nghĩ gì thì nghĩ. Chớ nói Truyền Thừa là ta lấy được thật, dù ta không lấy được, cũng không cần phải giải thích với họ.

– Tốt nhất không nên thừa nhận! Không được thừa nhận với bất cứ ai. Sự tình quan trọng, ta cảm thấy sự xuất hiện của TruyềnThừa Động Thiên không chỉ dính dáng đến tam phái xung quanh!

Nghe vậy, Tô Nhan cũng trở nên nghiêm túc. Nàng có thể không để ý đến cao thủ tam phái xung quanh, nhưng tuyệt đối không thể không coi trọng cao thủ của vương triều Đại Hán. Một khi có người nhắm vào người có được Truyền Thừa, Tô Nhan chỉ có thể liên tục gặp phiền phức.

Gật đầu thật mạnh:

– Ta biết rồi.

Trong lòng cũng có chút vui mừng. Tập trung sự chú ý của các đệ tử tam phái vào mình cũng tốt. Như vậy thì Dương Khai sẽ không bị nghi ngờ. Mọi người đều cho rằng Truyền Thừa chỉ có thể do một người lấy được, không ngờ Truyền Thừa lần này hai người cùng chia sẻ.

Lại nhìn Dương Khai có chút khâm phục:

– Chàng suy nghĩ thật sâu xa.

Dương Khai cười cười, có chút chua xót:

– Chỉ là đã quen với tâm lý đầu cơ kiếm lợi và thủ đoạn lôi kéo hàng phục của những thế lực này thôi.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn. Câu nói này rất có cảm giác tang thương. Nàng đột nhiên cảm thấy sư đệ này là người có rất nhiều bí mật.

– Sau này nói với nàng!

Dương Khai vỗ tay Tô Nhan.

– Ừ, chàng không nói cũng không sao.

Tô Nhan gật gật đầu.

– Được rồi, chúng ta đi thôi, nơi đây cũng không còn gì nữa.

Dương Khai đứng dậy. Đại điện này rất trống trải, ngoài quả cầu năng lượng khổng lồ trước kia ra thì không có vật gì khác.

Sau khi hai người có được Truyền Thừa, nơi đây liền xuất hiện một luồng ánh sáng, hẳn là có thể đưa hai người ra ngoài.

Nắm lấy tay Tô Nhan, Dương Khai đâm vào luông ánh sáng đó.

Thân ảnh của hai người biến mất trong đại điện. Cả Truyền Thừa Động Thiên bỗng truyền đến một tiếng răng rắc giòn tan, như âm thanh chiếc gương rơi xuống đất vỡ vụn.

Chợt, trong trời đất hỗn độn xuất hiện từng khe nứt ngang dọc. Vẫn là những đệ tử tam phái ở lại trong Truyền Thừa Động Thiên, người nào người nấy đều ngơ ngác, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc họ đang luống cuống chân tay thì một cỗ năng lượng nào đó truyền đến, bao trùm lấy họ, từ từ trôi đi trong không trung.

Khu vực khai thác mỏ của Huyết Chiến Bang, từ sau ngày Truyền Thừa Động Thiên mở ra, cường giả tam phái luôn trấn thủ ở đó, khẩn trương chờ đợi.

Tới hôm nay đã gần một tháng trôi qua. Trong thời gian này cũng có không ít đệ tử lục tục từ trong Truyền Thừa Động Thiên đi ra. Những người này hoặc là bị thương không thể tiếp tục được nữa, hoặc là mệt mỏi, gân cốt rã rời, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Từ miệng họ, cao thủ tam phái ít nhiều đã hiểu được một vài tình hình bên trong.

Đặc biệt là sự xuất hiện của một vài đệ tử mấy ngày gần đây, thần sắc của cao thủ tam phái ngày càng lo lắng, nôn nóng. Vì họ được tin, Truyền Thừa đã xuất hiện, nhưng không biết cuối cùng lọt vào tay ai.

Mỗi một tông môn đều vô cùng trông đợi vào những nhân tài mới xuất hiện, nhưng lại lo suy tính thiệt hơn.

Tô Nhan và Giải Hồng Trần của Lăng Tiêu Các, Hồ Kiều Nhi và Long Tuấn của Huyết Chiến Bang, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu, những người này đều là lớp nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi.

Còn có nữ đồ đệ của lão điên kia, Hạ Ngưng Thường của Lăng Tiêu Các, cũng có thể có được Truyền Thừa.

Nhưng lão điên kia lại thanh thản, sau khi chờ chỗ Truyền Thừa Động Thiên mấy ngày, thấy đồ đệ chưa ra, liền một mình rời đi, đến bây giờ cũng không xuất hiện nữa.

Một sư phụ không có trách nhiệm. Cao thủ tam phái đều xỉ vả Mộng Vô Nhai.

Vì sự tồn tại của Truyền Thừa, khiến giữa các cao thủ tam phái cũng có một ánh nhìn thù địch nho nhỏ và không khí cạnh tranh lan tràn, đặc biệt là người của Huyết Chiến Bang.

Những người này vừa lên án mạnh lẽ hành vi cường đạo của Lăng Tiêu Các và Phong Vũ Lâu, vừa chửi mắng Mộng Vô Nhai không nói đạo lý! Nếu hôm đó Mộng Vô Nhai không đấu một trận lớn với cao thủ Huyết Chiến Bang thì sự tồn tại của Truyền Thừa Động Thiên sao có thể bộc lộ ra sớm như vậy?

Đây vốn là tài phú của Huyết Chiến Bang! Bây giờ lại bị hai phái khác thọc cho một gậy. Tuy cũng có đền bù tổn thất những chút đền bù đó chẳng là gì trước Truyền Thừa của cường giả.

Khốn kiếp! Mấy ngày nay Hồ Man mắng người không tiếc lời, nhưng ông ta lại không dám mắng Mộng Vô Nhai. Ông ta mắng Long Tại Thiên và Long Huy!

Nếu không phải là tên tiểu xúc sinh đó chọc vào Mộng Vô Nhai thì bây giờ đâu có nhiều chuyện phiền phức như vậy? Chết, chết đáng lắm! Nếu không phải tiểu tôn tử ngươi chết sớm, lão tử bây giờ sẽ bằm thây người ra trăm mảnh! Long gia, Long gia cái con khỉ!

Không chỉ Hồ Man không chào đón Long gia, mà cao thủ của Huyết Chiến Bang cũng vì chuyện này mà một bụng oán khí. Long Tại Thiên tự biết đuối lý, một tháng trước lại bị Mộng Vô Nhai đả thương, thời gian này lại không dám xuất hiện ở khu khai thác mỏ, chỉ trốn trong Huyết Chiến Bang trị thương.

Nhưng, cái chết của tiểu tôn tử, mối hận này sao lại có thể dễ dàng hóa giải?

Sớm muộn cũng có ngày, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu! Trong lòng kẻ đại bàng gãy cánh Long Tại Thiên âm thầm nổi nóng.

Đang lúc cao thủ tam phái lo lắng chờ đợi, ánh sáng của Truyền Thừa Động Thiên đột nhiên rung động, gợn lên từng lớp sóng như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng.

Lúc này, ánh sáng này liền vỡ ra như bong bóng, biến mất, lộ ra mạch khoáng dưới hố lớn kia.

– Người đâu?

Hồ Man lập tức nóng nảy. Lối vào của Truyền Thừa Động Thiên biến mất, nhưng đệ tử tam phái lại không thấy một ai. Hai nữ nhi của mình đang ở trong mà, chúng đâu rồi?

Không chỉ Hồ Man sốt sắng, các cao thủ khác nào có ai không lo lắng? Lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi đã vào hết Truyền Thừa Động Thiên, nhưng bây giờ lại không một ai đi ra.

Đang lo lắng thì ở phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Một trưởng lão của Phong Vũ Lâu sắc mặt vừa động, liền vội vàng lao tới.

Vũ Luyện Điên Phong ( Võ Luyện Đỉnh Phong )

Vũ Luyện Điên Phong ( Võ Luyện Đỉnh Phong )

Score 8.0
Author:

Bạn đang đọc truyện Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong) full (đã hoàn thành) của tác giả Mạc Mặc. Trong thế giới của Vũ Luyện Điên Phong, đỉnh cao nhất của võ đạo, chính là cô độc, là tịch mịch, là đằng đẵng miệt mài, cao xứ bất thắng hàn. Sống trong nghịch cảnh, phát triển trong tuyệt địa, bất khuất không bỏ cuộc, mới có thể phá vỡ được cực đạo của võ thuật.

 

Dương Khai - một đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu Các. Khởi đầu, Dương Khai chỉ là một gã quét rác, sai vặt ... vì vô tình mặt được một cuốn Hắc thư thần bí, từ đó chàng bước vào con đường võ đạo dài đằng đẵng nhưng cũng lắm gian truân trắc trở và đau thương...Vì sao mà một tên quét rác lại có thể thành anh hùng trứ danh thiên hạ, vì sao mà một tên hàu sai vặt lại chiếm được những mỹ nữ sắc nước hương trời trong thiên hạ ?

 

Có thể nói dưới bút văn giản dị nhưng vô cùng súc tích đầy hình ảnh của tác giả Mạc Mặc, những trận quyết đấu máu lửa trong Vũ Luyện Điên Phong như diễn ra hết sức sống động trước mắt độc giả . Không chỉ vậy, Vũ Luyện Điên Phong của Mạc Mặc cũng đồng thời hứa hẹn mang lại cho bạn đọc những cảm xúc, trải nghiệm vô cùng mới mẻ, hấp dẫn. Nội dung chiến đấu gay cấn, được đan xen bằng những tình tiết lãng mạn, sâu lắng. Mời các bạn cùng đón đọc. Bên cạnh đó, còn có những truyện cùng thể loại khác như 

Vô Thường hay Cố Mộng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset