Như trao đổi từ trước, như tâm đầu ý hợp, Dương Khai và Tô Nhan không ngờ đã thốt ra cùng một câu, ngay cả giọng điệu thần thái cũng giống nhau.
Bị gào lên, Giải Hồng Trần bỗng ngẩn ra! Đau đớn vạn phần mà nhìn Tô Nhan, đau khổ nói:
– Tại sao hắn không phải là phế vật? Luận địa vị thân phận, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử thí luyện, luận tu vi thực lực, hắn hiện giờ mới chỉ có Khai Nguyên cảnh tam tầng, loại người này chính là phế vật. Sư muội, sao muội lại coi trọng hắn?
– Chuyện của bọn ta, không cần huynh quan tâm!
Tô Nhan hiển nhiên là đã nhập vai rồi, cũng là muốn nhân cơ hội này thoát khỏi dây dưa nhiều năm như vậy với Giải Hồng Trần, ngay cả chữ “bọn ta” thân mật này cũng nói ra được.
– Sư huynh, huynh có biết câu “nhất kiến chung tình” không?
Dương Khai nhìn Giải Hồng Trần trêu chọc.
– Ngươi câm miệng!
Giải Hồng Trần vẻ mặt dữ tợn gào thét,
– Ta nói chuyện với sư muội, nào có phần cho đồ phế vật như ngươi xen vào?
Mắt Dương Khai nheo lại, không ngừng cười khẩy.
– Phế vật đúng là phế vật!
Vẻ trầm tĩnh phóng khoáng của Giải Hồng Trần sớm không biết bị vứt đi nơi nào rồi, dưới sự đố kỵ thành hận, gương mặt anh tuấn cũng vặn vẹo cả lên, vô cùng khó coi,
– Lúc ta bằng tuổi ngươi, đã là Khí Động cảnh, ngươi chẳng qua là Khai Nguyên cảnh tam tầng mà thôi, còn bây giờ là đỉnh cao Ly Hợp cảnh, kém nhau hai đại cảnh giới, sáu tiểu cấp bậc, ngươi có thể đấu với ta?
– Sư huynh hãy giương mắt mà đợi!
Dương Khai cũng không nhiều lời. Có một số việc nói ra vô dụng, chỉ có làm được rồi mới có hiệu quả.
– Giải Hồng Trần, ta không muốn ở đây giằng co với huynh, huynh tránh ra, nhờ phúc của Chấp Pháp Đường các ngươi, chàng bị trọng thương rồi, ta muốn trị thương cho chàng!
Tô Nhan lạnh lùng quát.
– Hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi đây!
Giải Hồng Trần phẫn nộ thét lên một tiếng, đau khổ nhìn Tô Nhan, cả người như có chút run rẩy, hạ lệnh:
– Đệ tử Chấp Pháp Đường nghe lệnh, nếu ai dám xông ra ngoài, giết không cần luận tội! Ngay cả Tô Nhan sư tỷ của các ngươi cũng vậy, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình.
Ái chi thâm, hận chi thiết. Thời khắc này Giải Hồng Trần đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa câu nói này.
Ào ào ào… Hơn trăm đệ tử Chấp Pháp Đường sau phút chần chừ liền bắt đầu di chuyển, lại một lần nữa bao vây bọn người Tô Nhan.
– Ngươi cố chấp như vậy?
Hai đồng tử long lanh của Tô Nhan tóe lên một tia hào quang nguy hiểm.
Giải Hồng Trần cười khổ:
– Sư muội, ta biết mình không phải đối thủ của muội, nhưng nếu muội muốn qua được đây, hôm nay bước qua xác sư huynh đã!
Y như vậy là muốn xả thân, có ý đồ dùng dũng khí và sự bất chấp của mình để cảm động Tô Nhan.
Tô Nhan tức giận, ngực phập phồng không ngừng!
Nàng không sợ Chấp Pháp Đường, thực lực bản thân cao tới Chân Nguyên cảnh tam tầng, so với Giải Hồng Trần còn cao hơn ba tầng. Băng Tâm quyết một khi thi triển, không ai ở đây có thể ngăn cản.
Nhưng… Dương Khai và đám người Lý Vân Thiên nhất định sẽ không dễ dàng.
Suy cho cùng nàng chỉ có một mình, không thể nào bảo vệ tất cả mọi người dưới cánh của mình.
Tình hình trước mắt cầm cự được rồi. Tô Nhan không dám dẫn người xông ra ngoài, bọn người Chấp Pháp Đường cũng không chủ động tiến công, chỉ là bị bọn chúng chặn ở chỗ này mà thôi.
Ở đây, một đám tiểu bối náo loạn không thể can ngăn. Ở nơi khác, các trưởng bối Lăng Tiêu Các lại ầm ĩ nghiêng trời lệch đất.
Trong Trưởng Lão Điện, Đại trưởng lão Lăng Tiêu Các, Ngụy Tích Đồng, Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ, Tam trưởng lão Hà Bôi Thủy, Tứ trưởng lão Chu Phi, Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại, tất thảy đều có mặt.
Ngũ đại trưởng lão phân hai ra làm hai ngồi ngay ngắn. Một bên là Đại trưởng lão Ngụy Tích Đồng đứng đầu, Tứ trưởng lão Chu Phi và Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại ngồi bên dưới.
Còn bên kia là hai vị Nhị trưởng lão, Tô Huyền Vũ, Tam trưởng lão, Hà Bôi Thủy.
Đây chính là phái hệ trưởng lão hiện nay của Lăng Tiêu Các.
Ngụy Trang và Tô Mộc phát sinh chuyện so tài lúc nãy đang quỳ cạnh nhau ở trên đất, bẩm báo lại sự việc xảy ra ngày hôm nay theo thứ tự.
Tô Mộc nói trước, từng câu đều là thật. Mình bị Ngụy Trang chặn lại như thế nào, bị khiêu khích ra sao, đọ sức so tài, lại bị làm cho nhục nhã như thế nào, kể lại toàn bộ sự tình một cách rõ ràng, không mang một chút tình cảm cá nhân.
Năm vị trưởng lão nghe xong, cũng không nói gì, chỉ chờ Ngụy Trang nói lại lần nữa.
Nhưng sự tình theo mồm Ngụy Trang nói ra thì không giống lắm. Lúc mới bắt đầu thì không khác gì Tô Mộc, nhưng từ đoạn lúc Dương Khai xuất hiện, Ngụy Trang lại ra sức vu oan, lưỡi nở hoa sen, nước mắt nước mũi nói Dương Khai quá đáng như thế nào như thế nào, lại còn trong tay cầm vũ khí bí bảo sắc bén, phá hỏng Tú Vân Tỏa Tử giáp của y, lại có ý đồ giết người tại trận.
Giọng điệu chua xót, cứ khiến cho người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ, phối hợp với ngôn ngữ cơ thể cường điệu hóa, càng phóng đại cảnh tượng lúc đó đến trên dưới một trăm lần trước mắt mọi người.
– Ngươi nói láo!
Tô Mộc nghe mà phẫn nộ, không nhịn được tức giận mắng một tiếng.
– Sự thật chính là như vậy!
Ngụy Trang ỷ Tô Mộc bị đánh ngất xỉu, căn bản không thấy được tình hình lúc đó, nên một mực khẳng định.
– Sự thật cái đầu ngươi! Nhà ngươi vô cớ sinh sự, bịa đặt! Nói dối cũng không biết đường.
– Đều câm miệng!
Đại trưởng lão vỗ mạnh xuống ghế, Tô Mộc mắng cháu mình ngay trước mặt, Đại trưởng lão sao có thể không tức giận? Nhưng mà tức giận thì tức giận, chuyện giữa các tiểu bối, lão lại không tiện ra tay dạy bảo.
– Hừ!
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
Đại trưởng lão nói:
– Sự tình đã hỏi xong, mấy vị thấy thế nào?
Tuy hỏi như vậy, nhưng mắt của lão lại cứ nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão, Tô Huyền Vũ, tự nhiên là muốn hỏi ý lão.
Tô Huyền Vũ nói:
– Cái gì thấy thế nào? Việc này không phải rõ rồi sao? Thách thức so tài giữa các tiểu bối, để tự bọn chúng xử lí không phải được rồi sao, hà tất kinh động Trưởng Lão Hội?
Đại trưởng lão khẽ mỉm cười, Tứ trưởng lão Chu Phi luôn theo Đại trưởng lão như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó nói:
– Lời này của Nhị sư huynh nói không đúng. Việc này ban đầu đúng là so tài tỷ thí giữa các tiểu bối. Nhưng từ sau khi cái tên Dương Khai kia xen vào, bản chất sự việc đã thay đổi.
– Thay đổi như thế nào? Trước mắt bao người, hắn cũng là quang minh chính đại khiêu chiến Ngụy Trang, cũng không có làm tổn hại tông môn quy củ. Thực lực bản thân Ngụy Trang không tốt, bị người ta đánh bại, còn trách được ai?
Tô Huyền Vũ tức giận tôn tử của mình bị người ta khinh dễ, ngữ khí của câu nói tự nhiên sẽ không quá khách khí.
Tứ trưởng lão mở miệng nói:
– Nếu hắn chỉ là thách thức so tài, đánh bại Ngụy Trang thật, cũng không có gì đáng trách! Nhưng sự thật không phải như vậy, mà là trong quá trình chiến đấu hắn lấy ra một vũ khí sắc bén, dùng vũ khí sắc bén này phá hỏng Tú Vân Tỏa Tử giáp của Ngụy Trang. Tông có quy định, so tài giữa các đệ tử, không được sử dụng vũ khí! Dương Khai kia rõ ràng là phá hỏng quy định này, đáng bị trừng phạt nghiêm khắc!
Tô Huyền Vũ cười lạnh một tiếng:
– Lão Tứ, Tông quy không phải quy định như vậy chứ? Đã nhiều năm Chưởng môn không xuất hiện, lẽ nào có người to gan lớn mật lấy tay che trời, tự tiện sửa đổi tông quy hay sao?
Lời này ý hữu sở chỉ, phe Đại trưởng lão không khỏi biến đổi sắc mặt. Ngụy Tích Đồng nói:
– Hả? Thế Nhị đệ nói xem, tông quy nói như thế nào?
Tô Huyền Vũ cười lạnh nói:
– Tông quy đã nói, so tài giữa các đệ tử, không được sử dụng vũ khí, cũng không được sử dụng bất kì đan dược, bí bảo gì để tăng cường tự thân! Đôi bên so tài, chỉ có thể sử dụng võ công và quyền cước của mình! Đại sư huynh, điều này, đệ nói không sai chứ?
Sắc mặt của Đại trưởng lão lạnh lùng nghiêm nghị, gật đầu nói:
– Nói không sai!