Nghe ra sự coi nhẹ trong lời nói của Long Huy, Văn Phi Trần cười:
– Giết Dương Khai, bắt nữ tử đó, dĩ nhiên là không cần đến bọn chúng. Nhưng Long thiếu gia à, nếu Dương Khai và nữ tử đó đã muốn vào Hắc Phong Sơn, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, không e ngại nguy hiểm bên trong. Chúng ta thì khác, tuy thực lực không yếu, nhưng Hắc Phong Sơn cũng là nơi nguy hiểm trùng trùng, khỏi nói mấy yêu thú công lực cao thâm, chỉ riêng các độc vật thiên nhiên đã có thể gây thiệt hại về người. Song, nếu chúng ta có kẻ đi trước mở đường thì không phải lo mấy chuyện này nữa rồi.
Long Huy nghe xong mới hiểu ra chủ ý của Văn Phi Trần, tức là dùng bọn người Phong Vũ Lâu làm đá dò đường, để tránh khỏi những nguy hiểm có thể tồn tại.
– Ừm, Văn Đường chủ suy nghĩ thật chu đáo, ta sơ suất quá rồi.
Long Huy khẽ gật.
– Long thiếu gia thiên tư thông minh, chỉ là chưa trải nghiệm nhiều, tâm tính còn thuần phác, nên chưa nghĩ được đến phần này thôi.
Văn Phi Trần cười ha hả.
Còn việc sau đó xử lý bọn đệ tử Phong Vũ Lâu ra sao, cả hai đều đã ngầm hiểu ý nhau, không cần nói nữa. Nữ tử tên Hạ Ngưng Thường đó tuổi còn trẻ mà đã có thực lực Ly Hợp cảnh đỉnh phong, sau lưng ắt có cao nhân chỉ điểm, muốn đối phó với loại người này, hoặc là không được đắc tội, hoặc là “nhổ cỏ tận gốc”, tuyệt đối không để bọn Phong Vũ Lâu sống sót.
Sắp xếp thỏa đáng, bọn Huyết Chiến Bang mới yên tâm đi nghỉ.
Ngày hôm sau, quả đúng như Văn Phi Trần dự liệu, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đổi phương hướng, từ tiểu trấn đi thẳng vào Hắc Phong Sơn.
Đợi họ đi khỏi một lúc, đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu mới dám bám theo. Hạ Ngưng Thương thực lực không yếu, bám sát có thể bị phát hiện, nhưng cách xa thì lại sợ mất dấu, cách nhau thời gian nửa ngày là tốt nhất. Văn Phi Trần phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đối với việc lần dấu vết dĩ nhiên cũng có cái tâm đắc, y tự nhủ tuyệt đối sẽ không lạc dấu hai tên tiểu bối trong rừng sâu.
Tiến vào Hắc Phong Sơn, Dương Khai và Hạ Ngưng Thương ắt đi chậm lại.
Không có tiếng gió hú và khoảng cách khi cưỡi ngựa, hai người lại nói với nhau không ít chuyện, trong một ngày mà cảm giác đã gần gũi hơn nhiều.
Đêm xuống, Dương Khai và Hạ Ngưng Thường tìm một cây đại thụ, leo lên một nhánh cây nghỉ ngơi.
Thân cây rất rộng lớn, hai người gần như kề vai nhau ngồi dựa vào thân cây, ở giữa chỉ cách một khoảng nhỏ, Dương Khai dường như có thể ngửi được hương thơm trên người Hạ Ngưng Thường.
– Tiểu sư tỷ.
Sau khi quen thân, giữa Dương Khai và nàng cũng không còn cảm giác ngăn cách đó nữa, đến cách xưng hô cũng thay đổi. Vì Dương Khai cảm giác Hạ Ngưng Thường giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhất là đôi mắt đó, có một cảm giác rất hồn nhiên, hễ nói chuyện là trông vô cùng ngây thơ.
– Sư tỷ là sư tỷ, sao lại tên chữ “tiểu” vào?
Hạ Ngưng Thường có hơi phật ý.
– Trong bao nải của tỷ có những thứ gì vậy?
Dương Khai không để ý tới câu hỏi của nàng, mà chỉ về phía cái bao nải ở bên cạnh hỏi.
Câu hỏi này hắn đã cố nén bốn năm ngày nay rồi, không nói ra là không chịu được.
– Cái này à!
Hạ Ngưng Thường quả nhiên rất dễ bị đánh lạc hướng, nàng ôm bao nải trong lòng như ôm bảo bối:
– Đây là vật liệu sư phụ chuẩn bị nhiều năm nay cho ta, vì nếu đệ có thể lấy được Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, ta sẽ luyện hóa nó ngay tại chỗ. Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ là thứ rất đặc biệt, lấy được nó rồi, nếu không luyện hóa trong vòng một canh giờ, nó sẽ từ từ tiêu tán.
– Thì ra là vậy.
Dương Khai gật gật đầu
– Sư đệ này.
Hạ Ngưng Thường đột nhiên gọi một tiếng thân mật.
– Sao vậy?
– Ta có một câu hỏi muốn hỏi đệ.
– Vừa hay, đệ cũng có chuyện muốn hỏi tỷ. Dương Khai mỉm cười.
– Vậy chúng ta phải thành thật trả lời nhau, được không?
– Được!
– Ta hỏi trước.
Hạ Ngưng Thường vội vàng.
– Tỷ hỏi đi.
Dương Khai cười khì khì:
– Đệ hứa sẽ không dối gạt tỷ đâu.
Hạ Ngưng Thường khẽ mím môi, quay đầu lại nhìn Dương Khai, do dự một lúc mới nói:
– Ta nghe sư phụ bảo, lúc người cần đệ giúp thì đệ ra sức chối từ. Nhưng khi đệ biết chính ta mới cần giúp đỡ, thì lại đồng ý ngay. Tại sao thế?
– Tỷ nghĩ sao?
Dương Khai cũng quay lại nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Ngưng Thường hơi đỏ mặt, khoảng cách quá gần rồi, nàng vội vàng quay đầu đi:
– Ta không rõ, nhưng sư phụ nói đệ không có ý tốt, bảo ta đề phòng đệ một chút.
– Mộng lão đầu nói vậy à?
Dương Khai giận giữ.
– Ừ.
Hạ Ngưng Thường bán đứng sư phụ, không có chút áy náy.
– Lão già này!
Dương Khai tức tối không thôi, xem ta là người như thế nào chứ?
– Thế còn tại sao đệ đồng ý ngay?
Dương Khai liếc nhìn nàng, cười gian xảo:
– Sư phụ tỷ nói đúng đấy, đệ đúng là có ý xấu với tỷ thế nên mới sảng khoái mà đồng ý!
Hắn vừa nhe răng cười, vừa chậm rãi ép sát về phía Hạ Ngưng Thường.
Hạ Ngưng Thường giật nảy mình, thụt lùi về sau theo bản năng, dường như vừa nhớ ra gì đó, nghiêm mặt nói:
– Sư đệ, đệ đánh không lại ta đâu.
Đây lại là sự thật không thể chối cãi. Dương Khai nghĩ nếu mình còn tiếp tục suồng sã nữa thì chỉ e sẽ bị đánh bay đi lập tức. Hạ Ngưng Thường quả thật rất ngây thơ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng dễ đối phó.
Thu lại nụ cười gian xảo, Dương Khai nghiêm túc trở lại, chậm rãi móc một cái lọ từ trong ngực áo ra, cẩn thận vuốt ve:
– Chính vì cái này đây!
Hạ Ngưng Thường ngờ vực, cúi xuống nhìn thì thấy đó chính là lọ thuốc trị ngoại thương của Lăng Tiêu Các, Ngưng Huyết Khư Ứ cao.
Sự việc cách đây gần hai tháng trước chợt lướt qua trong đầu, Hạ Ngưng Thường liền lấy tay che miệng, ngơ ngác nhìn Dương Khai. Nàng không ngờ, Dương Khai vẫn còn giữ lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao này.
Dương Khai cười ha hả:
– Ai tốt với đệ, Dương Khai đệ đều có thể nhìn thấy được. Gia nhập tông môn đã ba năm, lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao này lại là sự ấm áp và quan tâm đầu tiên mà đệ nhận được.
– Làm sao đệ biết…
Hạ Ngưng Thường nhìn hắn khó hiểu, lọ thuốc này đúng là nàng để lại cho Dương Khai, nhưng chẳng phải lúc đó hắn đang hôn mê sao?
Dương Khai nhướn mày:
– Có một câu nói thế này, “nghe mùi hương, biết nữ nhân”!
Hạ Ngưng Thường lập tức đỏ ửng mặt, những lời này có hơi phảng phất mùi háo sắc.
Có điều nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thì ra, chỉ vì một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao đáng giá mười điểm cống hiến mà hắn đã không chút do dự nhận lời giúp đỡ. Sư phụ quả nhiên đã lầm rồi.
– Đến lượt đệ hỏi đấy.
Đã làm rõ nghi vấn của mình, Hạ Ngưng Thường cũng ngại truy tiếp đến căn nguyên, vội vàng đổi chủ đề.
Dương Khai lại cẩn thận cất lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao vào trong, rồi mới nói:
– Mộng chưởng quầy không đi không phải do bệnh cũ tái phát đúng không?
Hạ Ngưng Thường liền quay đầu đi, lúc sau mới ngượng ngùng đáp:
– Ta chuốc thuốc mê người.
Dương Khai kinh ngạc, đột nhiên phá lên cười ha hả, cố kiểu gì cũng không nhịn được.
– Đệ cười cái gì chứ?
Hạ Ngưng Thường vừa thẹn vừa tức,
– Tối hôm đó người tự nhiên bảo ta đừng đi nữa, ta bất đắc dĩ mới phải dùng cách này thôi.
Dương Khai vẫn còn cười, Hạ Ngưng Thường không nhịn được bèn đánh hắn vài cái, đánh rồi mới phát hiện động tác này quá sức thân mật, nhất thời luống cuống cả tay chân.
– Ta đi nghỉ đây, đệ cứ từ từ mà cười một mình đi.
Hạ Ngưng Thường cũng ngại không dám ở lại nơi này, bèn tung người, nhảy sang một cái cây khác, không thèm đoái hoài gì đến Dương Khai nữa.