TÔI ĐANG VIẾT MỘT LÁ THƯ. ĐỂ HOÀN THÀNH chương trình trị liệu của tôi, tôi cần phải viết một lá thư cho nạn nhân, trong đó tôi nhận trách nhiệm cho những hành động của mình và thể hiện sự hối hận. Lá thư này sẽ không bao giờ được gửi đi; chúng tôi được bảo là như thế không công bằng với nạn nhân. Khơi lại những chuyện xấu xa và đại loại như vậy. Nhưng chúng tôi vẫn phải viết.
Cho đến giờ, tôi chỉ có hai từ: Rachel thân mến,
Tất nhiên Rachel là một cái tên giả – không có tính riêng tư trong các cuộc trị liệu nhóm, nhớ không ? Vậy là về cơ bản, sau sáu tuần làm việc, tôi chỉ có hai từ, một trong số đó là nói dối.
Tuy nhiên, tối nay tôi nghĩ là tôi có chút tiến triển trong bức thư Rachel thân mến của tôi. Tối nay, tôi đã học được như thế nào là cảm giác của một nạn nhân.
Tôi muốn chạy trốn. Đã nghĩ về việc đó. Thử tưởng tượng trong đầu. Không thể thấy được làm thế nào để thành công. Bỏ chạy liên quan tới một vài hoạt động di chuyển nghiêm túc trong cái thế giới hậu 11/9 này, nơi mà ông anh lớn luôn luôn theo dõi. Không thể bắt một chuyến máy bay hay chuyến tàu mà không có giấy phép, và tôi không có ô tô. Tôi phải làm gì đây, đi bộ suốt quãng đường tới biên giới bang Massachussetts chắc ?
Sự thực là, tôi không có tiền mặt cũng không có phương tiện cho hành động biến mất trong thời gian dài. Tôi đang phải trả tiền kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối và nhóm tương trợ, đó là chưa nói tới một trăm đô mỗi tuần tôi gửi thẳng cho Jerry. Ông ta gọi nó là sự bồi thường. Tôi gọi nó là khoản tiền bảo hiểm để ông ta không lần theo tôi tới tận Nam Boston và đánh gãy mọi cái xương trên cơ thể khốn khổ của tôi.
Vậy nên tài khoản ngân hàng đầu ra hơi thấp một chút.
Tôi có thể làm gì ? Sau khi họp nhóm tương trợ, tôi đi thẳng về nhà.
Colleen gõ cửa nhà tôi ba mươi phút sau đó.
“Tôi vào được không ?” sĩ quan giám hộ của tôi hỏi, rất lịch sự, rất cứng rắn. Mái tóc đỏ của chị ta tối nay dựng ngược, nhưng vẫn không đánh lạc hướng được cái nhìn nghiêm túc trên mặt chị.
“Chắc rồi,” tôi nói và giữ cửa mở. Colleen đã từng tới thăm, vào những ngày đầu tiên khi chị ta xác minh địa chỉ của tôi. Từ đó đến giờ đã hai năm, nhưng không có nhiều sự thay đổi. Tôi không hẳn là một tay trang trí nội thất giỏi.
Chị ta đi dọc theo hành lang hẹp tới phía sau của ngôi nhà, nơi bà chủ nhà tằn tiện của tôi, Bà Houlihan, đã biến phòng khách và hàng hiên có rào chắn thành căn hộ một buồng ngủ rộng bốn mươi sáu mét vuông. Tôi trả tám trăm đô một tháng để được dùng cái không gian tráng lệ ấy. Đổi lại, Bà H. có thể trả được thuế bất động sản cho ngôi nhà mà bà đã sở hữu năm mươi năm có lẻ, và không muốn mất nó chỉ vì vài tên nhãi kiếm được nhiều tiền nào đó phát hiện ra khu vực này và đẩy giá bất động sản lên cao chót vót.
Sự thực là, tôi khá thích bà H., kể cả khi bà treo đăng ten lên mọi khung cửa sổ chết tiệt, cũng như đặt những tấm lót đan móc lên mọi đồ vật phủ được (mà bà dùng đinh ghim để cố định chúng như tôi đã biết bởi vì ít nhất mỗi ngày tôi lại bị đâm một lần). Thứ nhất là vì bà H. biết tôi là tội phạm xâm hại tình dục trong hồ sơ, và bà vẫn để tôi ở lại, mặc dù chính các con bà la ó bà vì việc đó (tôi nghe thấy họ từ trong căn hộ của mình; ngôi nhà cũng không lớn đến thế mà). Thứ hai là vì lúc nào tôi cũng bắt gặp bà trong phòng tôi.
“Để quên đồ,” bà quát vào mặt tôi, giả vờ già cả. Bà H. đã tám mươi tuổi và trông như một chú lùn canh vườn. Chẳng có gì mỏng manh, lơ ngơ hay đãng trí mơ hồ nơi bà hết. Tất nhiên là bà đang kiểm tra tôi, và cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Nhưng chúng tôi không nói về chuyện đó, và tôi cũng thích thế.
Chỉ vì bà, tôi đã nhét ẩu những tạp chỉ khiêu dâm bên dưới đệm, nơi chắc chắn bà có thể tìm thấy chúng. Tôi tính toán là bà sẽ cảm thấy khá hơn khi biết rẳng “cậu chàng” thuê nhà của bà cũng nhiễm thói đọc tạp chí khiêu dâm của người lớn. Nếu không bà sẽ lo lắng cho tôi và tôi không muốn thế.
Có lẽ tôi đã có một bà mẹ thơ ngây cho mình. Việc này có lẽ đã giúp được tôi. Tôi không biết.
Bây giờ, tôi dẫn Colleen vào trong mảnh thiên đường nhỏ của mình. Chị ta xem xét kĩ nhà bếp bé tẹo, khu vực ngăn thành phòng khách với một chiếc ghế sô pha bọc vài hoa đã được bà H. rộng lượng cung cấp. Colleen dành sáu mươi giây trong phòng chính, rồi chuyển sang phòng ngủ. Tôi quan sát chị ta chun mũi khi đi vào trong phòng, và việc đó nhắc tôi nhớ là đã lâu tôi không giặt ga trải giường.
Chết tiệt, tôi nghĩ. Giờ thì không thể làm gì về việc đó nữa rồi. Giặt giũ ga gối chắc chắn sẽ được suy diễn thành một dấu hiệu tội lỗi.
Colleen tha thẩn trở lại phòng khách, chọn chỗ ngồi trên chiếc ghế sô pha màu hồng. Một tấm khăn lót cọ vào gáy chị ta. Chị ta ngồi thẳng lên trong một phút, nhìn chằm chằm vào tấm khăn Kleenex đan móc rồi nhún vai và dựa trở lại.
“Cậu làm ăn thế nào, Aidan ?”
“Làm việc, đi lại, họp nhóm tương trợ.” Tôi nhún vai, vẫn đứng. Tôi không làm khác được. Tôi quá căng thẳng để ngồi xuống. Tôi giật sợi dây chun màu xanh trên cổ tay. Colleen nhìn tôi làm việc đó, nhưng không nói câu gì.
Công việc thế nào ?
“Không thể phàn nàn.”
“Có bạn mới hay thú vui mới nào không ?”
“Không.”
“Gần đây có đi xem phim không ?”
“Không.”
“Xem qua cuốn sách nào ở thư viện không ?”
“Không.”
Chị ta nghiêng đầu sang một bên. “Thế còn tham dự tiệc thịt nướng nhà hàng xóm ?”
“Vào tháng ba ư.”
Chị ta cười toe với tôi. “Nghe có vẻ cuộc sống của cậu còn lặng lẽ hơn cả đời con chuột trong nhà thờ ấy nhỉ.”
“Ô, phải đấy” tôi đảm bảo với chị ta. “Thực sự là như thế.”
Cuối cùng chị ta cũng đi thẳng vào việc chính, chị ta cúi tới trước, tránh xa tấm khăn lót và đặt hai khuỷu tay lên đầu gối. “Tôi nghe nói có chút náo động ở gần đây.”
“Tôi đã trông thấy cảnh sát,” tôi kể với chị ta. “Đi gõ cửa từng nhà sáng hôm nay.”
“Cậu có nói chuyện với họ không, Aidan ?”
Tôi lắc đầu. “Phải đi làm. Vito sẽ đánh tôi nhừ tử nếu tôi đi muộn. Hơn nữa,” tôi nói thêm một cách bao biện, “tôi chẳng biết gì về việc gì hết.”
Chị ta mỉm cười, và tôi gần như có thể nghe thấy chị ta đang nghĩ, ôi, giá mà mình được tiễn cho mỗi lần nghe thấy câu đó.
Tôi bắt đâu đi lại, những bước nhanh, khích động. “Tôi đang viết một lá thư,” tôi đột ngột nói, bởi vi chị ta đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng cái kiểu Người giám hộ hiểu hết, và bạn buộc phải nói gì đó khi một người có thẩm quyển nhìn bạn như vậy.
“Thế à ?”
“Cho Rachel,” tôi nói. Chị ta không biết ai là Rachel, vì đó là một tên giả, nhưng việc đó không ngăn chị ta gật đầu một cách hiểu biết. “Tôi cần phải ghi ra thành lời cảm giác bất lực là như thế nào. Đó là việc làm khó khăn, chị biết không. Không ai thích cảm thấy bất lực hết. Nhưng tôi nghĩ giờ thì tôi hiểu khá là rõ. Tôi nghĩ tôi sắp có một đống thời gian kha khá để biết chính xác bất lực là thế nào.”
“Nói cho tôi đi, Aidan.”
“Tôi đã không làm việc đó ! Được chưa ? Tôi đã không làm việc đó. Nhưng người phụ nữ này đã mất tích, và tôi sống cách đó có năm nhà, và tôi là tên tội phạm xâm hại tình dục chết tiệt trong cơ sở dữ liệu, và thế là xong. Trò chơi kết thúc. Có kẻ xấu, sẽ có bắt bớ. Không có nghĩa là sẽ có bất kì ai tin bất kì điều gì tôi nói.”
“Cậu có biết người phụ nữ đó không, Aidan ?”
“Không hẳn. Chỉ nhìn thấy cô ta quanh đây. Nhưng họ có con nhỏ. Tôi thấy cả việc đó nữa. Và tôi tuần theo luật. Không cần thêm rắc rối nữa, không phải tôi. Họ có con nhỏ. Tôi tránh xa.”
“Tôi hiểu là cô ta rất xinh đẹp.”
“Có con nhỏ,” tôi quả quyết nói, gần như một câu thẩn chú, mà trời ạ, có khi đúng thế thật.
“Cậu khá ưa nhìn.” Colleen nghiêng đầu khi nói điều nàv gần như là chị ta đang khen tôi vậy, nhưng tôi không bị ly “Sống một cuộc sống trầm lặng, không ra ngoài nhiều. Tôi có thể tưởng tượng cậu thất vọng ra sao.”
“Tin tôi đi, tôi thủ dâm hằng ngày. Cứ việc hỏi tư vấn viên của tôi ấy. Cô ta bắt chúng tôi phải kể hết về chuyện đó.”
Colleen không nhăn mặt trước sự thẳng thừng của tôi. “Tên cô ta là gì ?” chị ta đột ngột hỏi.
“Tên ai ?”
“Người phụ nữ ấy”
“Jones, tôi nghĩ thế. Cái gì đó Jones.”
Chị ta theo dõi tôi một cách sắc sảo, cố tìm xem tôi biết bao nhiêu, hoặc là chị ta có thể lừa cho tôi nói ra bao nhiêu. Chẳng hạn như, liệu tôi có thú nhận là đã gặp chồng của người phụ nữ bị mất tích, mặc dù đứa bé có ở nhà hay không ? Tôi nghĩ đây là một chi tiết mà tôi nên giữ cho bản thân. Quy tắc chung một khi bạn là kẻ xấu – đừng tự nguyện khai cái gì, hãy để cho những người thực thi luật pháp phải làm hết sức.
“Tôi tin cô ta tên Sandra Jones,” cuối cùng chị ta cũng lẩm bẩm. “Cô ta dạy ở trường cấp hai. Chồng làm việc vào ban đêm. Khó khăn đấy. Cô ta làm việc ban ngày, chồng làm việc ban đêm. Tôi tưởng tượng là cô ta có lẽ cũng cảm thấy rất thất vọng.”
Tôi giật sợi dây chun trên cổ tay. Chị ta không hỏi, vì thế tôi thà chết còn hơn trả lời.
“Bé con rất đáng yêu.”
Tôi không nói một lời.
“Khôn trước tuổi, tôi nghe nói thế. Thích đạp xe ba bánh khắp cả khu phố. Có lẽ cậu đã trông thấy con bé một hay hai lần ?”
“Có thấy con bé, đi ngang qua phố,” tôi báo cáo. Bép, bép, bép.
“Đêm qua cậu làm gì hả Aidan ?”
“Kể với chị rồi: chẳng làm gì cả.”
“Có bằng chứng ngoại phạm nào cho cái chẳng làm gì của cậu không ?”
“Chắc rồi, gọi cho Jerry Seinfeld đi. Tối nào tôi cũng đi chơi với anh ta, lúc bảy giờ.”
“Và sau đó ?”
“Đi ngủ. Thợ máy bắt đầu làm việc sớm lắm.”
Cậu đi ngủ một mình ?
“Tin là tôi cũng đã trả lời câu hỏi đó rồi.”
Giờ chị ta chau mày. “Thật tình, Aidan, đừng làm tôi lóa mắt bằng sự quyến rũ của cậu. Cứ giữ cái thái độ này, cảnh sát chắc chắn sẽ tống cậu vào sau song sắt.”
“Tôi không làm gì cả !”
“Vậy thì thuyết phục tôi đi. Nói với tôi. Kể cho tôi về cái việc không gì cả mà cậu đang làm, bởi vì cậu nói đúng, Aidan ạ – cậu là tội phạm xâm hại tình dục trong hồ sơ chỉ sống cách nơi người phụ nữ bị mất tích có năm ngôi nhà, và cho đến giờ thì trông cậu khá là đáng nghi đấy.”
Tôi liếm môi. Giật dây chun. Liếm môi. Giật dây chun.
Tôi muốn kể cho chị ta nghe về chiếc xe, nhưng không làm. Tự nguyện dâng món hời là chiếc xe chắc chắn sẽ mang cảnh sát tới nhà tôi ngay. Tốt hơn nên chờ, dùng thông tin đó như một sự trao đổi một khi họ đã lôi cái mông khốn khó của tôi vào phòng thẩm vấn và nhốt tôi lại trong nhà giam. Tốt hơn nên nói khi tôi có thể trao đổi thông tin đó lấy tự do. Đừng bao giờ cho đi cái gì mà không nhận lại gì cả, lại một quy tắc chung khác cho những kẻ xấu đã từng bị kết án.
“Nếu tôi đã làm gì đó,” cuối cùng tôi nói, “thì chắc chắn tôi có thể dựng nên một câu chuyện tử tế hơn, chị không nghĩ thế sao ?”
“Việc thiếu bằng chứng ngoại phạm chính là bằng chứng ngoại phạm của cậu,” Colleen tuyên bố một cách khôi hài.
“Phải, đại loại như vậy”
Chị ta đứng dậy khỏi sô pha, và tôi có một giây thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc tôi sẽ sống sót.
Rồi chị ta hỏi. “Chúng ta đi bộ ra ngoài được không ?”
Và tôi cảm thấy tâm trạng vui vẻ của mình biến mất cái bụp. “Tại sao ?”
“Buổi tối đẹp trời. Tôi muốn hít thở ít không khí trong lành.”
Tôi không thể nghĩ ra một điều gì để nói, vì thế chúng tôi bước ra ngoài, chị ta, cao mét tám trên đôi giày cao kinh khủng, tôi, ủ rũ trong quần jean và áo phông trắng. Ít nhất tôi thôi không giật sợi dây chun nữa. Cổ tay tôi đã tê dại và chuyển sang màu đỏ. Trông tôi như là nạn nhân vụ tự tử vậy- Đó là một việc để cân nhắc.
Chị ta đi bộ quanh nhà, ra sân sau. Tôi có thể trông thấy chị ta, cố tình kiểm tra hiện trường. Có dụng cụ dính máu nào nằm đâu đó không ? Có thể là một nắm đất mới đào ?
Tôi muốn nói “Mẹ kiếp chị”. Tất nhiên, tôi không nói gì cả. Tôi cúi đầu xuống. Tôi không muốn nhìn lên. Tôi không muốn để lộ gì cả.
Sau đó, chị ta sẽ bảo tôi chị ta đang làm việc này vì lợi ích của chính tôi. Chị ta đang canh chừng cho tôi, cố bảo vệ tôi. Chị ta chỉ muốn giúp tôi.
Và đột nhiên tôi có thể mường tượng ra chính mình, ngồi trên chiếc ghế sô pha hoa hồng ngu ngốc của tôi, viết hết tốc lực:
Rachel thân mến:
Anh xin lỗi vì những việc anh đã làm. Xin lỗi vì tất cả những lần anh bảo em anh chỉ muốn nói chuyện, trong khi cả hai chúng ta đều biết anh chỉ muốn lột quần áo em ra. Xin lỗi vì tất cả những lần anh đã đưa em lên giường, rồi nói anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em.
Xin lỗi vì anh đã ngủ với em, rồi bảo em rằng tất cả là lỗi tại em. Em đã muốn việc đó. Em đã cần việc đó. Anh làm là vì em.
Và anh xin lỗi vì vẫn còn nghĩ về em mỗi một ngày khốn nạn trôi qua. Muốn em nhiều như thế nào. Cần em nhiều như thế nào. Em đã làm việc đó chỉ riêng cho anh như thế nào.
Rồi, ngay khi tôi thực sự đang trên đường thành công, viết ra lá thư ấy trong đầu tôi, giọng của Colleen đột ngột xuyên qua bóng tối.
“Này Aidan,” chị ta gọi. “Mèo của cậu đấy à ?”