TÔI PHẢN BỘI JASON LẦN ĐẦU TIÊN LÀ KHI REE MƯỜI một tháng tuổi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Những đêm mất ngủ, quy trình cho bú, bế ẵm, thay tã, cho bú, bế ẵm, thay tã đến kiệt sức. Tôi đã đăng kí các khóa học đại học trực tuyến và dường như cứ phút nào tôi không phải chăm sóc đứa bé thì tôi phải viết luận, nghiên cứu một đề tài, cố gắng nhớ lại môn toán ở trường trung học.
Tôi cảm thấy vừa kiệt quệ kinh khủng vừa căng thẳng không tin nổi. Cáu kỉnh, như thể da tôi căng quá, hay hộp sọ của tôi đang siết chặt lấy não vậy. Tôi thấy mình để ý đến mọi thứ từ cảm giác mượt mà của chiếc chăn hồng của Ree tới cơn đau như kim đâm của dòng nước nóng phụt ra từ vòi hoa sen châm vào ngực tôi.
Tôi tệ hơn, tôi có thể cảm thấy bóng tối đang lớn dần trong đầu mình. Cho đến khi tôi ngửi được mùi hoa hồng thối rữa trong mọi ngóc ngách nhà mình, và tôi sợ phải đi ngủ bởi vì tôi
biết tôi sẽ lại giật mình thức giấc với tiếng mẹ tôi lải nhải dưới cuối hành lang, “Tao biết điều mày không biết. Tao biết điều mày không biết … ”
Một ngày, tôi bắt gặp mình ở bên cạnh bồn rửa bát, chà hai bàn tay bằng một cái bàn chải lông cứng. Tôi đang cố tẩy xóa vân tay của chính mình, cố đẩy ADN ra khỏi da thịt mình. Và tôi đã phát hiện ra bóng tối trong tôi là gì – mẹ tôi, chính bà mẹ của tôi, đã cắm rễ trong đầu tôi.
Có những người mà chỉ giết một lần thôi thì không bao giờ đủ.
Tôi bảo với Jason tôi cần phải đi xa. 24 giờ. Có thể là một khách sạn nào đó nơi tôi có thể phá phách một chút, gọi dịch vụ phòng, lấy lại sức, tôi đưa ra tờ quảng cáo cho một spa ở trung tâm thành phố của khách sạn Bốn Mùa và các lựa chọn trị liệu của nó. Mọi thứ đều đắt đỏ một cách lố bịch nhưng tôi biết Jason sẽ không từ chối tôi, và anh đã đồng ý thật.
Anh nghỉ làm ngày thứ sáu và thứ bảy để trông Clarissa.
“Đừng vội về nhà ” anh bảo tôi. “Cứ tận hưởng thời gian của em. Thư giãn. Anh hiểu mà, Sandy. Anh hiểu.”
Thế là tôi đi tới một phòng khách sạn bốn trăm đô một đêm, nơi tôi dùng tiền đi spa của mình để tới phố Newsburry và mua một cái mi ni giuýp da lộn, giày cao gót đen hiệu Kate spade, và một cái áo yếm trang trí đồng sê quin bạc không cho phép người ta mặc áo lót. Rồi tôi tới Bar Armani, và từ đó mà đi.
Hãy nhớ, tôi mới chỉ mười chín tuổi. Tôi nhớ lại mọi ngón đòn, và tin tôi đi, tôi biết nhiều lắm. Một đứa con gái như tôi, trong chiếc áo yếm và giày gót nhọn. Tôi bắt đầu đêm đó một cách nổi bật và cứ như thế cho đến tận 2 giờ sáng, ngửa cổ uống cạn từng cốc Grey Goose giữa chừng những màn múa thoát y với bọn đàn ông già bẩn thỉu và mấy anh chàng mặt còn hôi sữa từ trường BU (đại học Boston).
Da tôi ngứa ngáy, tôi có thể cảm thấy nó bắt đầu bốc cháy, tôi càng uống nhiều, tôi càng nhảy khỏe, càng lắc hông khỏe với bàn tay của ai đó vỗ vào mông tôi, của quý của hắn ấn vào giữa đôi chân xoạc rộng kinh người của tôi. Tôi muốn uống suốt đêm. Tôi muốn nhảy suốt đêm.
Tôi muốn làm tình cho đến khi không còn nhớ ra tên mình, cho đến khi tôi gào thét vì giận dữ và nhu cầu. Tôi muốn làm tình cho đến khi đầu tôi nổ tung và bóng tối trong đó rốt cuộc cũng biến mất.
Tôi từ từ chọn lựa đối tượng cuối cho đêm đó. Không phải một lão già. Bọn họ chỉ dùng để mua đồ uống, nhưng rất có thể sẽ chết bất đắc kì tử vì đau tim khi cố bắt kịp với một đứa con gái như tôi. Tôi đi cùng với một trong những chú ngựa giống trẻ tuổi từ trường đại học. Toàn là cơ bắp cứng chắc với lại testosterone dữ dội và nụ cười tôi-không-tin-nổi-cô-ấy-chịu- đi-cùng-tôi ngu ngốc.
Tôi để cho cậu ta dẫn mình về kí túc xá, nơi tôi chỉ cho cậu ta thấy những việc mà bạn có thể làm trong khi buộc tay lên gầm giường tầng trên. Khi tôi xong với cậu ta, tôi ngủ luôn với bạn cùng phòng của cậu ta nữa. Gã độc thân thứ nhất đã quá oải để phàn nàn, còn bạn cùng phòng của cậu ta, một tay mọt sách chẳng có chút cơ bắp nào thì quá sức biết ơn và có ích theo cách riêng của cậu.
Tôi bỏ đi sau bình minh một lúc. Tôi treo quần chíp màu hồng của mình ở nắm đấm cửa như một món quà lưu niệm nhỏ, rồi đi tới trạm tàu điện ngầm và bắt tàu về lại khách sạn. Người giữ cửa suýt ngất khi trông thấy tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi là một gái điếm – hoặc, thứ lỗi cho tôi, một gái gọi hạng sang, mà bây giờ khi nghĩ lại tôi thấy có lẽ đó là một công việc hợp với mình. Nhưng tôi có chìa khóa phòng vì thế anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải để cho tôi vào.
Tôi đi lên phòng mình, đánh răng, tắm rửa, đánh răng lăn nữa và ngã vào giường. Tôi ngủ suốt năm giờ đồng hồ không động đậy một cơ bắp nào. Tôi ngủ như chết. Và khi thức dậy, lần đầu tiên trong vòng nhiều tháng tôi cảm thấy tỉnh táo.
Vì thế tôi làm những việc tỉnh táo. Tôi cuộn chiếc váy, đôi giày và cái áo yếm lại và ném chúng đi. Tôi lại tắm lần nữa, cọ rửa hai bàn tay bốc mùi tinh dịch và mồ hôi và rượu vodka vắt chanh. Rồi tôi bôi nước thơm mùi cam lên chỗ xương sườn bị bầm tím, hai bên đùi bỏng rát và bờ vai đầy vết cắn của mình. Và tôi mặc lại chiếc quần nhung màu xám và áo cao cổ màu xanh tím rồi về nhà với chồng tôi.
Mình sẽ ngoan, tôi tự bảo mình suốt trên đường về Southie. Từ giờ trở đi mình sẽ ngoan.
Nhưng tôi đã biết là tôi sẽ làm lại việc đó.
Sự thực là, sống một đời dối trá không khó lắm.
Tôi chào chồng tôi bằng một nụ hôn lên má, Jason đáp lại cử chỉ ấy và lịch sự hỏi cuối tuần của tôi thế nào.
“Giờ em cảm thấy khá hơn nhiều rồi,” tôi thành thật nói với anh.
“Anh rất mừng,” anh nói và tôi hiểu, chỉ bằng cách nhìn vào đôi mắt tối màu của anh, rằng anh biết chính xác tôi đã làm gì. Nhưng tôi không nói thêm lời nào, và anh cũng thế. Chuyện đó đều là một phần của cách bạn sống một đời dối trá – bạn không nhận biết nó. Bạn để nó tồn tại giống như một con voi, đứng ngay giữa phòng.
Tôi lên lầu. Dỡ đồ. Bế con gái lên và ôm nó đu đưa. Và tôi phát hiện ra, cho dù tôi có là gái điếm hay không, có phạm tội ngoại tình hay không, con gái tôi vẫn có cảm giác y hệt như cũ, vẫn có mùi như cũ, yêu tôi y hệt như xưa khi tôi ngồi đây, đọc cho nó truyện Thỏ con chạy trốn (Runaway Bunny) và khẽ hôn vào đỉnh đầu nó.
Tôi trải qua cả tuần tiếp đó mặc và cởi đồ chỉ khi còn một mình, như là một hành động lịch sự. Jason dành tuần tiếp theo gò lưng bên máy tính cho đến tận sáng sớm, rõ ràng là để tránh tôi.
Vào lúc nào đó khoảng đêm thứ bảy hay thứ tám, sau khi các vết cắn đã lành và tôi vẫn thức dậy trên chiếc giường trống, tôi quyết định việc này đã đi đủ xa. Tôi yêu Jason. Tôi thực sự yêu anh. Và tôi tin rằng anh cũng yêu tôi. Thực sự. Anh chỉ không bao giờ quan hệ với tôi mà thôi. Điều mỉa mai nhất trong những điều mỉa mai. Người đàn ông duy nhất cuối cùng cũng tỏ ra tôn trọng, yêu thương và thấu hiểu tôi lại là người duy nhất không muốn cơ thể tôi. Nhưng tình yêu vẫn là tình yêu, phải không nào ? Và theo ban nhạc The Beatles, đó chẳng phải là tất cả những gì chúng ta cần sao ?
Tôi mặc áo choàng của mình vào và rón rén xuống lầu để yêu cầu chồng tôi trở lại giường ngủ. Tôi tìm được anh, như mọi khi, đang gò lưng bên chiếc máy tính gia đình.
Tôi để ý thấy hai má anh hồng hào, đôi mắt sáng quắc. Anh đã trải đầy trước mặt mình mọi loại báo cáo tài chính, bao gồm cả tờ đơn đăng kí thẻ tín dụng trên mạng.
“Cút xéo khỏi đây” anh gay gắt bảo tôi, và căn cứ vào giọng điệu của anh, tôi làm đúng y như anh bảo.
Bốn giờ sau, chúng tôi lại ngồi cạnh nhau bên bàn bếp, cả hai đều đang ăn ngũ cốc, Ree đang được đẩy trong một cái võng tự động, và không ai trong hai chúng tôi nói gì.
Anh nhai. Tôi nhai. Rồi anh vươn tay tới và rất chậm rãi cầm lấy tay tôi. Chúng tôi lại ổn cả, chỉ cần như thế thôi. Cho đến lần tới khi tôi phải biến mất vào một phòng khách sạn, tôi nghĩ thế. Cho đến lần tới khi anh cần phải biến mất vào trong một chiếc máy tính.
Tôi tự hỏi liệu bóng tối có lớn lên trong đầu anh không. Tôi tự hỏi liệu anh có bao giờ ngửi thấy mùi hoa hồng thối rữa và nguyền rủa màu mắt của mình hay cảm giác của chính da mình. Nhưng tôi không hỏi anh. Tôi sẽ không bao giờ hỏi.
Nguyên tắc đầu tiên của dối trá, nhớ không ? Bạn không bao giờ thừa nhận nó.
Và tôi chợt nghĩ ra, khi đang ăn một bát ngũ cốc ướt nhép, rằng tôi có thể sống như thế này. Chia khoang cuộc sống. Ở đó, nhưng tách biệt. Cùng nhau, nhưng cô đơn. Yêu thương, nhưng xa cách. Rốt cuộc đây là cách tôi đã sống hầu hết cuộc đời. Trong một căn nhà mà mẹ tôi sẽ xuất hiện giữa đêm hôm và làm những việc không thể nói ra với một cái lược. Rồi nhiều giờ sau, chúng tôi sẽ ngồi đối diện nhau cùng chia sẻ một đĩa bánh quy bơ sữa cho bữa sáng.
Mẹ tôi đã chuẩn bị tôi rất tốt cho cuộc sống này.
Tôi liếc sang chỗ chồng mình, đang mải nhai Cheerios. Tôi tự hỏi ai đã chuẩn bị cho anh.
*
* *
Cuộc họp báo của Sở cảnh sát Boston bắt đầu lúc 9 giờ 3 phút sáng. Và Jason biết ngay giây phút nó kết thúc, bởi vì điện thoại di động của anh đổ chuông.
Anh đã không xem chương trình đó. Sau khi đã lau khô nước mắt của con gái và cho Ông Smith đói ngấu ăn, anh đưa cả nó và con mèo vào trong xe Volvo của Sandy. Ông Smith nằm ườn ra chỗ có nắng và lập tức ngủ vùi, nó là con mèo hiếm thấy thực sự thích đi ô tô. Còn Ree thì ngồi trong ghế đỡ của nó, ôm chặt Thỏ Bé vào ngực trong khi nhìn đăm đăm vào Ông Smith như thể con bé đang sai khiến chú mèo nằm im.
Jason lái xe đi. Chủ yếu là vì anh cần di chuyển. Anh cảm thấy như mình đang ở trên những cánh đồng rộng ở Kansas, nhìn một cơn lốc xoáy tiến tới và không thể nào tránh đường được. Anh chỉ có thể nhìn bầu trời tối lại, cảm thấy cú đập đầu tiên của gió vào mặt mình với sức mạnh khủng khiếp.
Cảnh sát đã tổ chức họp báo. Cỗ máy báo chí bây giờ đang chậm rãi nhưng chắc chắn sẽ bừng tỉnh. Anh chẳng thể làm gì trong chuyện đó. Chẳng ai có thể làm gì được.
Điện thoại của anh lại reo. Anh liếc nhìn màn hình, cảm thấy ý niệm về tai họa của mình bùng lên.
Dùng gương chiếu hậu, anh lại liếc nhìn con gái, cái nhìn nghiêm túc trên mặt nó khi nó cố tìm niềm vui trong việc theo dõi con mèo ngủ, trong khi thứ nó cần nhất trên đời là được ôm mẹ nó.
Anh mở điện thoại và giữ nó kề bên tai.
“Chào Greg.”
“Trời đất ơi,” biên tập viên cao cấp của tờ Nhật báo Boston hét toáng lên trong tai anh. “Sao cậu không kể với chúng tôi, Jason ? Trời ạ, chúng ta như một gia đình. Chúng tôi sẽ hiểu mà.”
“Đang là thời gian thử thách,” Jason tự động nói, cảm thấy từ ngữ trôi tuột ra như trước đây rất lâu. Muốn được lên trang nhất không ? Tất cả những gì anh phải đánh đổi là cuộc sống của anh. Hay có lẽ là của con anh. Hay của vợ anh.
“Thỏa thuận thế nào, Jason ? Và tôi không nói theo kiểu biên tập viên với phóng viên đâu. Cậu biết là tôi sẽ không làm việc đó với cậu.” Lại một lời nói dối khác. Sẽ còn rất nhiều lời nói dối nữa trong những ngày sắp tới. “Tôi đang nói với tư cách là một thành viên trong gia đình báo chí của cậu, người đã xem những bức ảnh gia đình cậu và biết cậu yêu họ tới chừng nào. Cậu ổn không ?”
“Tôi sống qua từng ngày một,” Jason điềm đạm trả lời.
“Có bình luận gì không ? Phải nói rằng cảnh sát khá là mơ hồ.”
“Chúng tôi đang hi vọng công chúng sẽ cung cấp đầu mối,” Jason đưa thông tin đó theo nghĩa vụ.
“Còn con gái cậu ? Clarissa ? Nó sao rồi ? Cần giúp gì không anh bạn ?”
“Cảm ơn vì đã đề nghị. Chúng tôi đang sống qua từng ngày một.”
“Jason à … Jason, bạn của tôi.”
“Tối nay tôi sẽ không thể đi làm, Greg ạ.”
“Tất nhiên là không rồi ! Trời ạ, tất nhiên chúng tôi hiểu. Cậu cần nghỉ một tuần, có thể là nghỉ phép. Cậu cứ nói đi, chúng tôi ở đây là vì cậu, bạn tôi ạ.” Chỉ cần đừng quên chúng tôi, phải không anh bạn ? Tin sốt dẻo ở trang nhất, những thông tin nội bộ từ chính miệng người chồng nói ra trải trên trang một của chúng tôi, phải không, anh bạn ?
“Cảm ơn vì đã thông cảm.”
“Chúng tôi ở đây vì cậu, Jason. Cậu cứ nói và sẽ được giúp đỡ. Chúng tôi tin ở cậu, anh bạn. Tại sao ư, chỉ nghĩ về việc cậu làm gì đó có hại tới Sandra thôi … ”
“Cảm ơn vì anh đã thông cảm.” Jason cúp máy.
“Ai đó ạ ?” Ree hỏi từ ghế sau.
“Sếp cũ của ba,” Jason nói, và quả thực có ý đó.
Trụ sở của Cảnh sát Boston là một tòa nhà quái dị toàn kính và đá gra-nít, rơi tõm xuống giữa khu vực dự án nhà ở Roxbury. Người ta hi vọng rằng sự xuất hiện áp đảo của cảnh sát sẽ giúp thúc đẩy quá trình chỉnh đốn khu nội đô đặc biệt này. Nhưng chủ yếu nó làm cho cả nhân viên và khách tới viếng thăm tòa nhà đều lo sợ cho mạng sống của họ.
Jason lo lắng nhìn những lựa chọn chỗ đỗ xe của mình.
Anh không trông chờ quay trở ra mà vẫn thấy chiếc Volvo vô sự. Và thành thật mà nói, anh lo cho cả con mèo. Ông Smith rõ ràng đã sử dụng ít nhất một trong số chín mạng của nó trong 36 giờ qua. Ai mà biết được con mèo còn bao nhiêu mạng ?
“Chúng ta không nên đến đây, Ba ạ, Ree nói khi con bé trèo ra khỏi cửa sau xe, ôm chặt thỏ bông. Chỗ đỗ xe có rất nhiều mảnh nhựa đường vỡ, được rào quanh bằng thanh chắn bê tông. Cách trang trí bên trong thì y như ở Beirut.
Jason suy nghĩ, rồi với vào trong xe tìm sổ tay và chiếc bút đánh dấu mực đỏ hiệu Crayola của Ree. Anh xé hai tờ giấy và viết bằng chữ in hoa: CÁCH LI: Mèo dại. Cảnh cáo. Đừng lại gần.
Anh đặt một tờ giấy lên đầu xe và một tờ ở đuôi xe. Rồi anh nhìn vào Ông Smith, nó mở một bên mắt vàng lười biếng ra, ngáp, và ngủ lại.
“Làm một con mèo dại ngoan nhé,” Jason lẩm bẩm rồi nắm chắc tay Ree và hướng tới chỗ đường cho người đi bộ.
Khi họ tới gần tòa nhà bằng kính khổng lồ, bước chân anh chậm lại. Anh không thể ngăn mình. Anh nhìn vào tay Ree, đang nằm an toàn trong tay anh, và dường như 5 năm qua vừa quá nhanh lại vừa quá chậm. Anh muốn thời gian quay trở lại. Anh muốn kéo lại từng giây phút và ôm chúng thật chặt bởi vì cơn bão táp đang tới. Cơn lốc xoáy đang tới, và anh không thể tránh khỏi nó.
Anh nhớ lần đầu tiên con gái nắm ngón tay anh, khi nó mới sinh được một giờ, bàn tay bé không tin nổi của nó cuộn quanh ngón trỏ to lớn kì cục của anh với một sự quyết tâm. Anh nhớ lại cùng những ngón tay đó một năm sau, nhận vết bỏng đầu tiên khi con bé tóm lấy cây nến trên bánh sinh nhật của nó trước khi anh hay Sandy có thể cảnh báo là nó rất nóng. Anh nhớ lại một buổi chiều, khi anh nghĩ là con bé đang ngủ trưa, anh đã lên mạng và đọc quá nhiều câu chuyện buồn về những đứa trẻ bất hạnh, và anh bắt đầu khóc, gập người trên bàn bếp. Đột nhiên, Ree ở đó, đôi tay hai tuổi bé nhỏ của nó đặt trên mặt anh, lau nước mắt cho anh.
“Không buồn, Ba ơi,” con bé bình tĩnh thì thầm với anh. “Không buồn.”
Và hình ảnh những giọt nước mắt của anh ở trên ngón tay bé nhỏ của con gái gần như lại khiến anh khóc oà.
Giờ anh muốn nói chuyện với con bé. Muốn nói với nó anh yêu nó. Anh muốn bảo nó hãy tin ở anh, anh sẽ giữ nó an toàn. Anh sẽ giải quyết được việc này. Bằng cách nào đó, anh sẽ lại làm thế giới trở về như xưa.
Anh muốn cảm ơn con bé vì bốn năm tuyệt đẹp, vì đã là cô gái nhỏ tuyệt nhất thế giới. Vì đã là mặt trời trên mặt anh và là ánh sáng của nụ cười anh và là tình yêu của đời anh.
Họ tới chỗ cửa kính, những ngón tay con bé vặn vẹo lo lắng trong tay anh khi trụ sở cảnh sát hiện ra.
Jason nhìn xuống con gái mình.
Cuối cùng anh chẳng nói với nó điều gì. Thay vào đó, anh dành cho nó lời khuyên tốt nhất có thể.
“Hãy dũng cảm lên,” anh nói, và mở cửa.