BẠN CÓ BIẾT ĐIỀU GÌ LÀM BẠN MẤT THỜI GIAN nhất để quen trong tù không ? Âm thanh. Tiếng ồn tuyệt đối, không ngừng nghỉ của bọn đàn ông, 24/7. Tiếng đàn ông gầm gừ, đàn ông đánh rắm, đàn ông ngáy, đàn ông quan hệ tình dục, đàn ông gào thét. Các bạn tù lầm bẩm trong thế giới ảo tưởng của riêng họ. Những tên tội phạm đã bị kết án, nói, nói và nói kể cả khi chúng đang ngồi bồn cầu, như thể việc đại tiện trước mặt mọi người bằng cách nào đó sẽ dễ dàng hơn nếu chúng nói chuyện trong toàn bộ sự việc quái gở ấy.
Tháng đầu tiên trong tù, tôi đã không chợp mắt được chút nào. Tôi bị choáng bởi mùi, bởi những hình ảnh, nhưng hầu hết là bởi tiếng động bất tận không bao giờ ngừng, không bao giờ cho bạn lấy ba mươi giây để trốn thoát tới cái góc xa xôi nào trong đầu óc bạn, nơi bạn có thể giả vờ bạn không phải 19 tuổi và việc này không xảy đến với bạn.
Tôi bị đánh hội đồng vào tuần thứ ba. Tôi biết việc đó nhờ vào tiếng giày đế mềm đột nhiên lạo xạo đằng sau tôi. Rồi tới những âm thanh truyền thống khác của nhà tù – tiếng thụp của nắm đấm một người va vào thận của người khác, tiếng sọ rạn khi đập vào bức tường gạch, những tiếng kêu háo hức của đám thú vật trong sở thú khi tôi nằm thành một đống chết lặng, bộ quần áo màu da cam của tôi ở đâu đó giữa hai mẳt cá chân khi một, hai, ba – trời ạ, có lẽ là nửa tá đàn ông lao vào.
Không ai vào tù mà trinh nguyên bước ra cả. Không đâu thưa ngài Bob.
Jerry tới thăm tôi vào tuần thứ tư. Vì khách duy nhất tôi từng có. Bố dượng tôi ngồi đối diện tôi, nhìn khuôn mặt bầm dập và đôi mắt mệt mỏi của tôi và bắt đầu cười phá lên.
“Đã bảo mày sẽ không tồn tại nổi một tháng mà, đồ rác rưởi hay càu nhàu.”
Rồi bố dượng tôi đi.
Ông ta chính là người đã tố cáo tôi. Ông ta tìm được chồng thư của tôi, những lá thư tôi đã viết cho “Rachel.” Vậy là ông ta gọi cho cảnh sát, nhưng trước đó đã phục kích tôi ngay khi tôi đi bộ từ trường về. Ông ta ném cái hộp sắt tôi dùng để trữ vài tài sản cá nhân vào trúng phía trên mắt tôi. Rồi ông ta đuổi theo tôi với những nắm đấm của mình.
Jerry cao 1 mét 87 và nặng 100 cân. Từng là ngôi sao bóng bầu, dục ở trường trung học hồi xưa rồi làm việc trên thuyền đánh tôm hùm trước khi ông ta mất hai ngón tay và phát hiện ra thay vì làm việc ông ta thích ăn bám đàn bà hơn. Mẹ tôi là người thứ nhất. Nhưng sau khi bà chết lúc tôi bảy tuổi, ông ta đã tìm được vài người thế chân. Tôi chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu sau đó, không phải là gia đình, chỉ là một thằng nhóc tóc vàng hoe Jerry dùng để câu các cô mà thôi. Thậm chí còn không phải là con ông ta, tôi đã cố nói với họ, nhưng phụ nữ không quan tâm. Rõ ràng những người góa vợ gợi tình hơn, thậm chí cả những kẻ có cái bụng bia to bự chảng và chỉ còn có tám ngón tay.
Cú đấm của Jerry như xe tải hạng nặng, và tôi ngất xỉu sau cú đầu tiên. Ông ta bồi thêm hai mươi cú nữa, chỉ để cho tỉ mỉ. Rồi khi tôi đã bò dậy, ho ra máu, ông ta gọi cảnh sát tới dọn rác.
Cảnh sát chẳng hề phản đối khi họ bước qua cửa, chỉ gật đầu với Jerry, nhìn xuống thân thể tội nghiệp của tôi.
“Nó hả ?”
“Vâng. Và con bé chỉ mới mười bốn. Tôi bảo anh, nó là một thằng khốn nạn bệnh hoạn.”
Cảnh sát lôi tôi đứng dậy. Tôi vẫn còn đang ho ra máu, lảo đà lảo đảo, mắt sưng vù.
Rồi Rachel xuất hiện. Đang đi trên lối cho người đi bộ, chỉ vừa mới xuống khỏi xe buýt của trường, mải mê suy nghĩ. Rồi chậm rãi nhưng chắc chắn, cô ấy nhận ra cửa trước đã mở, cả một đám đồng phục màu xanh đang đứng ở đó. Tất cả chúng tôi đều thấy rằng cô ấy đã vỡ lẽ ra.
Rồi cô ấy bắt đầu hét và hét và hét khi nhìn vào cái mũi bị gãy và đôi mắt sưng vù của tôi.
Tôi đã muốn bảo cô ấy là tôi ổn.
Tôi đã muốn bảo cô ấy là tôi xin lỗi.
Tôi đã muốn bảo cô ấy là tôi yêu cô ấy và việc này là xứng đáng. Cơn đau, mọi thứ, tôi yêu cô ấy nhiều tới mức đó.
Nhưng tôi chẳng bao giờ nói được gì. Tôi ngất xỉu. Tới lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trong phòng tạm giam của hạt và không bao giờ còn trông thấy Rachel nữa.
Tôi nhận tội cho cô ấy, tránh cho cô ấy nỗi đau khổ của phiên tòa đúng như luật sư biện hộ của tôi đã yêu cầu. Tôi từ bỏ tự do của mình. Từ bỏ tương lai của mình.
Nhưng các quan tòa sẽ bảo với bạn rằng đó không phải là tình yêu đích thực.
*
* *
Tôi biết tối nay tôi phải làm gì, và việc đó làm tôi bực điên lên. Nữ cảnh sát xinh đẹp sẽ trở lại. Cô ta có cái nhìn như thế trên mặt. Một con chó với cục xương. Và những gã ở ga-ra cũng sẽ ghé qua. Chỉ có điều chúng sẽ mang theo gậy đánh bóng chày và những cọc tiền xu trong nắm tay. Chúng cũng có cái nhìn như thế trên mặt – bạn biết đấy, những cái đầu cục mịch nhỏ dãi háo hức được trang bị bằng mấy cái chĩa ba.
Kể cả Wendell, cái gã phô trương chết tiệt cũng đã gọi điện cho tôi chiều nay. Đáng lẽ không ai trong chúng tôi được phép có thông tin cá nhân của những người còn lại, nhưng chắc chắn Wendell đã hối lộ một kẻ xu nịnh nào đó chỉ để hắn có thể kiếm một ít thông tin nội bộ từ tôi. Hắn đã xem buổi họp báo về người phụ nữ bị mất tích và muốn nghe tất tật mọi chuyện. Nhớ nhé, không phải là hắn nghĩ tôi vô tội đâu. Cũng không phải hắn gọi điện tới để trợ giúp. Không, hắn chỉ muốn biết chi tiết. Chính xác thì Sandra Jones trông như thế nào, giọng nói thế nào, cảm giác của cô ta thế nào khi tôi làm cô ta trút hơi thở cuối cùng. Wendell không hề nghi ngờ chuyện tôi đã giết cô ta. Và hắn chẳng quan tâm. Hắn chỉ muốn tôi chia sẻ vinh quang để hắn có cái gì mới mẻ mà mơ tưởng trong lúc thủ dâm.
Mọi người đều có ý kiến của họ về tôi, và tôi thực‘sự phát ốm lên vì việc dó.
Vì thế tôi vào quầy rượu. Mặc kệ thời gian thử thách của tôi. Đằng nào tôi cũng bị bắt và tôi đã chẳng làm gì sai cả. Vì thế nói theo câu tục ngữ là đằng nào tôi chẳng phạm tội rồi, vì rõ ràng tôi đang phải chịu án phạt, nên tôi sẽ uống cho say. Không bia bọt gì cả. Tôi sẽ làm đúng cách.
Whiskey Mark của Maker. Đó là thứ mà bố dượng tôi lúc nào cũng mua. Tôi đã dùng nó vào cái đêm đầu tiên tôi quyến rũ Rachel. Rót cho cả hai những cốc rượu đầy có lẫn chanh. Một đôi trẻ buồn chán còn làm gì nữa sau giờ học ngoài việc ăn trộm rượu trong tủ ?
Tôi mua hai chai, thực sự đã tu ừng ực suốt trên đường về nhà, bởi vì giờ khi tôi đã quyết định làm người xấu, tôi không muốn phải phí một giây phút nào. Tôi mở cái chai đầu tiên, uống thẳng từ chai. Một ngụm xuống, tôi gần như ho văng cả phổi ra. Tôi chưa bao giờ là người uống rượu giỏi, kể cả khi còn là một thiếu niên lông bông. Tôi đã quên mất whiskey có thể nóng cháy bỏng thế nào.
“Chúa ơi !” tôi hổn hển. Nhưng cứ uống, ối, tôi cứ uống.
Sau nửa chai, bụng tôi thấy ổn và ấm áp và tôi đã bắt đầu thấy bình tĩnh hơn, thậm chí thảnh thơi hơn. Hoàn hảo cho việc tôi sắp sửa làm.
Tôi đi vào tủ quần áo. Lôi hết quần áo ra, và nó ở đó. Một cái hộp sắt to. Vật mà tôi khá chắc là lúc nãy Cảnh sát Tóc vàng đã tìm được và giờ đang muốn hỏi tôi cả đống câu hỏi về nó. Kệ cô ta. Kệ cô ta.
Tôi nhặt cái hộp lên, mảnh cuối cùng của cuộc đời cũ của tôi, và cùng với nó lảo đảo đi ra sân sau. Đêm nay lạnh. Đáng lẽ tôi nên mặc áo ấm. Cái gì đó khác chiếc áo cộc tay màu trắng xấu xí thường ngày của tôi. Thay vào đó tôi uống thêm Mark. Cái đó sẽ làm cho bạn ấm tới tận đầu ngón chân, đúng vậy thưa ngài Bob.
Tôi mở chiếc hộp ra. Nó chứa đầy những thư. Tôi không biết tại sao Jerry lại không vứt nó đi. Suy đoán tốt nhất của tôi là Rachel đã nhặt chiếc hộp, có lẽ là ngay trong chiều ngày hôm đó. Cô ấy đã mang nó đi. Cất nó cho tôi.
Và vì lí do nào đó, bằng cách nào đó, một buổi chiều trong khi tôi đang đi làm ở ga-ra của Vito, cô ấy đã để lại nó ở bậc thềm trước căn hộ của tôi cho tôi. Tôi về nhà và bùm, nó ở đó. Không gói ghém. Không lời nhắn. Thậm chí không có cả một cú điện thoại sau đó. Tôi đoán chắc là cô ấy, đúng không, bởi vì còn ai khác làm một việc như thế nữa ? Và việc đó khiến tôi cân nhắc là giờ cô ấy đã 17, đủ tuổi để lái xe, đủ dũng cảm để đi một chuyến từ Portland, Maine tới thành phố Boston rộng lớn.
Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra địa chỉ của tôi trên những cái séc mà tôi đã gửi cho Jerry. Có lẽ một khi cô ấy biết tôi sống ở đâu, cô ấy cần phải tới thăm tôi. Xem xem tôi đang sống thế nào.
Cô ấy có đọc những lá thư không ? Chúng có giúp cô ấy hiểu tại sao tôi lại làm điều tôi đã làm không ?
Những tuần đầu tôi thường đọc đi đọc lại chúng. Theo chỗ tôi biết thì tất tật thư từ tôi từng viết đều ở đó, bao gồm cả những bản nháp thô thiển của những bài thơ dở ẹc, tấm thiệp chúc mau lành mà tôi đã làm khi cô ấy bị nhiễm trùng, những câu thơ mà tôi đã cố viết trong khi đáng ra tôi phải sửa máy móc. Tôi tìm kiếm những phản hồi mà có thể cô ấy đã viết tay vào đường lề, có lẽ là những dấu son môi, một vết dầu từ lòng bàn tay của cô ấy.
Một đêm, trong cơn hứng chí, tôi đã xịt nước chanh lên các lá thư, bởi vì tôi vừa mới xem chương trình Hé lộ bí ẩn trong đó họ dùng a-xít xi-trích để làm lộ ra loại mực vô hình. Chẳng có gì cả.
Vì thế tôi đã đợi cô ấy quay lại, ngày này qua ngày khác. Bởi vì cô ấy đã biết tôi sống ở đâu, và Chúa ơi, tôi đã hi vọng, đã cầu nguyện được gặp lại cô ấy. Chỉ để có năm phút nói với cô ấy điều gì đó, để nói với cô ấy mọi điều. Chỉ để … nhìn thấy cô ấy.
Trò chờ đợi tỏ ra rất giống với trường hợp tìm-kiếm- chữ-viết-bên-lề. Biết bao nhiêu tháng sau đó, tôi chẳng thu được gì.
Và giờ tôi tự hỏi, như tôi vẫn tự hỏi hằng đêm khốn kiếp sống trong tù, cô ấy có từng bao giờ yêu lại tôi không ?
Tôi tu thêm một ngụm Mark nữa, và rồi trước khi cái nóng có thể rời khỏi cổ họng tôi, tôi quẹt que diêm và nhìn bộ sưu tập thư tình đắt giá nhất thế giới bắt đầu bốc cháy. Tôi rót thêm whiskey vào đó, và ngọn lửa bùng lên tán thành.
Chỉ có điều vào phút cuối cùng, tôi không thể làm được. Tôi chỉ không thể làm thế được.
Tôi cầm vào chúng bằng tay không. Tôi tóm lấy bất kể mẩu giấy nào có thể thậm chí cả khi lửa liếm vào cổ tay tôi và làm sém cả lông trên mu bàn tay. Những mẩu giấy đang cháy co lại, rụng rời ra khi tôi chạm vào và bay tứ tung như đám than hồng.
“Không,” tôi khóc một cách ngu ngốc. “Không, không, quay lại đây. Không.”
Rồi tôi đuổi theo những mẩu tàn bay phất phơ quanh sân sau, trong khi cánh tay tôi nóng rát và chân tôi lảo đảo không vững, và đột nhiên, lần đầu tiên nó trở lại với tôi: âm thanh ấy.
Bạn không bao giờ quên được âm thanh của nhà tù.
Và ngay lúc này tôi đang nghe thấy tiếng nhà tù, tới từ phía bên kia sân.
Tóc tôi đang bốc cháy. Tôi đã không để ý đến nó vào lúc đó, và có lẽ việc đó đã cứu mạng hàng xóm của tôi: tôi, lao vòng qua trước nhà, cánh tay vẫy điên cuồng trong khi tóc bắt đầu bén lửa vàng chóe.
Tôi chạy vòng qua góc nhà và ba gã đàn ông lập tức nhìn lên.
“Aidan,” gã đầu tiên nói một cách ngu ngốc. Tên hắn là Carlos; tôi nhận ra giọng hắn ngay lập tức: hắn làm việc ở ga-ra.
Rồi chúng cùng nhau nhìn xuống cái đống đen thù lù trên vỉa hè. “ôi chó chết,” gã thứ hai nói.
“Nhưng nếu nó là Aidan,” gã thứ ba bắt đầu, rõ ràng không phải là người thông minh nhất trong bọn. Hắn đang đặt một chân đi ủng trên lưng người đàn ông đã ngã xuống, và hắn đang cúi xuống với cánh tay phải giơ ra đằng sau, chuẩn bị đấm.
Vào lúc đó tôi nhận ra tôi vẫn đang cầm chai Mark của Maker, vì thế tôi làm điều thực tế và đập đít chai vào góc nhà của Bà H. Rồi tôi giơ phần chai lởm chởm còn lại lên đầu và bị kích động vì rượu whiskey rẻ tiền cũng như một tình yêu không được đáp lại, tôi lao vào cuộc ẩu đả, la hét như một nữ thần báo tử.
Ba hình người mặc đồ đen tản ra, Carlos chạy trước, cánh tay hắn vung lên. Gã độc thân thứ ba lại một lần nữa chứng tỏ mình là kẻ chậm chạp và ngu ngốc. Tôi cắt vào cánh tay giơ cao của hắn bằng vũ khí ứng biến của mình, và hắn ré lên như mèo khi tôi làm máu chảy ra.
“Cứt thật, cứt thật,” gã thứ hai cứ nói mãi. Tôi đâm vào mạng sườn hắn. Hắn nhảy tránh. Tôi bổ xuống và chém được một phần đùi hắn. “Carlos,” giờ hắn đang hét. “Carlos, Carlos, cái chó gì thế ?”
Tôi phát điên. Tôi say và bực bội và mệt mỏi vì phải làm tấm chùi chân trong trò chơi cuộc đời. Tôi lao vào Gã Chậm Ngu Ngốc, tôi chém vào Gã La Hét, Ôi Cứt Thật. Tôi đang phát điên và thứ duy nhất cứu được bọn chúng là tôi là kẻ đánh nhau dở nhất khi tôi còn tỉnh táo, chưa nói đến khi say. Tôi chỉ có khí thế chứ chẳng có tập trung gì cả.
Quả nhiên, hai gã rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng đâm chém điên loạn của tôi và bỏ chạy xuống con phố tối đen theo chân Carlos đã khuất dạng từ lâu. Thế là chỉ còn lại tôi, lao vào bóng tối và gào lên những câu chửi thề bậy bạ cho đến khi cuối cùng tôi cũng nhận ra là sọ tôi đang gào thét đau đớn và tôi ngửi thấy một mùi kinh khủng.
Điều tiếp theo tôi biết, tôi làm rớt cái chai whiskey vỡ và nhảy lò cò ở giữa phố, cố dập những tàn lửa đang cháy âm ỉ trên tóc tôi.
“Cứt thật. Ôi, cứt thật.” Đến lượt tôi làm thằng ngốc. Tôi điên cuồng đập vào đầu cho đến khi cảm thấy cơn nóng kinh khủng nhất đã dịu. Rồi, thở hồng hộc, một vài giây trôi qua, tôi nhận ra đầy đủ nội dung của chuyến phiêu lưu tội ác của mình. Tôi đã say. Tôi đốt gần trụi tóc mình. Cánh tay tôi chằng chịt bồ hóng và những vết bỏng rộp mới. Cả người tôi đau như địa ngục.
Cái đống đen đen trên vỉa hè cuối cùng cũng rên rỉ tỉnh lại.
Tôi đi tới chỗ anh ta, xoay anh ta nằm ngửa lên.
Và bắt gặp hàng xóm của tôi, Jason Jones.
*
* *
“Anh làm cái quái gì ở bên ngoài vào giờ này thế hả ?” 10 phút sau tôi đòi được biết. Tôi đã lôi được Jones vào trong căn hộ của mình, ở đó tôi dựa anh ta ngồi lên chiếc sô pha hoa của Bà H với một túi đá đặt trên đầu và một túi khác đặt ở sườn bên trái.
Mắt trái của anh ta đã sưng vù một nửa và có một cái băng gợi ý là tối nay không phải lần đầu anh ta bị đánh trong ngày.
“Anh là thằng đần à ?” tôi muốn biết. Tôi đang bị tác động của a-đrê-na-lin. Tôi đi đi lại lại trong khu bếp bé tí, giật sợi dây chun màu xanh và ước gì có thể chui ra khỏi bộ da của chính mình.
“Cậu làm cái quỷ gì với tóc cậu thế ?” Jones khàn giọng hỏi.
“Quên mái tóc chết tiệt của tôi đi. Anh làm cái quỷ gì mà lén lút quanh phố ăn mặc như ninja nhà quê thế kia ? Chẳng lẽ cái buổi diễn quái dị ở nhà anh còn chưa đủ cho anh à ?”
“Ý cậu là báo chí ?”
“Bọn ăn thịt người.”
“Căn cứ vào chuyện tôi là một trong bọn họ, và họ rõ ràng đang ăn tươi nuốt sống tôi, đúng là một suy luận tốt.”
Tôi cau có dữ hơn. Trong tâm trạng hiện nay, tôi chẳng thèm quan tâm tới những suy luận tốt tẹo nào. “Anh đang làm cái quỷ gì vậy ?” tôi lại hỏi.
“Tìm cậu”.
“Tại sao ?”
“Cậu đã nói cậu trông thấy cái gì đó vào đêm vợ tôi biến mất. Tôi muốn biết cậu đã trông thấy gì.”
“Cứ như là anh không thể chỉ việc nhấc điện thoại lên và gọi cho tôi ấy ?”
“Cứ như là tôi không thể đọc được mặt cậu để xem có phải cậu đang nói dối trong khi trả lời hay không.”
“Làm ơn đi, anh có thể nhìn chằm chằm vào mắt tôi nếu anh muốn; anh vẫn không biết tôi có đang nói dối không.”
“Thử đi,” anh ta khẽ nói, và lúc ấy có cái gì đó trong con mắt sưng vù của anh ta làm tôi lo lắng hơn cả ba gã võ sĩ vừa đánh lén anh ta trên vỉa hè.
“Ồ thế à ?” tôi có tỏ ra trịch thượng. “Nếu anh to lớn và cứng rắn như thế, tại sao tôi mới là người đuổi đánh lũ đần ấy và lôi cái mông khốn khổ của anh lên khỏi vỉa hè ?”
“Chúng đánh lén tôi từ phía sau,” anh ta rầu rĩ nói, điều chỉnh túi đá. “Chúng là ai thế, bạn cậu à ?”
“Ô, chỉ là một bọn người ở đây phát hiện ra có một tội phạm xâm hại tình dục trong hồ sơ sống ở dưới phố. Đêm mai chúng sẽ trở lại. Cùng giờ, cùng địa điểm, anh có thể bắt gặp cùng một cảnh.”
“Cảm thấy tội nghiệp bản thân hả ?” anh ta lặng lẽ hỏi.
“Chắc chắn rồi.”
“Việc đó giải thích cho chai whiskey.”
“Tôi có cả một chai nữa. Uống không ?”
“Tôi không uống rượu.”
Vì lí do nào đó, việc ấy khiến tôi điên tiết. “Không uống rượu, không hút thuốc, anh làm gì ? … Gã đạo đức giả kia.”
Jones nhìn đăm đăm vào tôi một cách kì cục.
“Chúa ơi,” tôi bùng nổ, “đó là bài của Adam Ant. Từ những năm 80 ? Anh lớn lên ở đâu thế, dưới đá à ?”
“Về cơ bản là trong một tầng hầm. Và cậu còn quá trẻ để nhớ về những năm 80.”
Giờ tôi nhún vai khó chịu, nhận ra quá muộn tôi đã nói nhiều thế nào. “Tôi quen một cô gái,” tôi lầm bầm. “Fan bự của Adam Ant.”
“Cô gái mà cậu đã cưỡng hiếp hả ?” anh ta hỏi đều đều.
“Ôi im đi ! Im ngay đi. Tôi đã mệt mỏi phát ốm vì tất cả mọi người cứ làm ra vẻ biết mọi điều về tôi và cuộc sống tình dục khốn nạn của tôi. Không phải như thế. Không. Phải. Như. Thế ?
“Tôi đã tra cứu về cậu,” anh ta tiếp tục, giọng đơn điệu. “Cậu quan hệ với một cô gái 14 tuổi. Đó là tội cưỡng hiếp theo luật pháp. Vì vậy phải, nó đúng là như thế.”
“Tôi yêu cô ấy !” tôi hét lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chúng tôi đã có điều gì đó đặc biệt. Nó không chỉ là sex. Tôi cần cô ấy. Cô ấy cần tôi. Chúng tôi là hai con người duy nhất quan tâm đến nhau. Đó là điều đặc hiệt, chết tiệt thật. Đó là tình yêu.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ừ, đúng là thế đấy ! Anh không thể ngăn mình yêu ai. Rõ ràng và đơn giản.”
Cuối cùng anh ta nói. “Cậu có biết rằng trong số những kẻ bệnh hoạn nặng về tình dục thì số người có đặc điểm chung lớn nhất là những người có kinh nghiệm tình dục lần đầu tiên với người lớn khi họ dưới độ tuổi 15 không ?”
Tôi nhắm mắt. “Ôi, mẹ kiếp cả anh nữa !” tôi mệt mỏi nói. Tôi tìm chai Mark cứu nguy trên bàn và đi tìm cách mở, mặc dù tôi đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn tới mức chẳng để tâm đến nó mấy.
“Đáng lẽ cậu không nên chạm vào cô ấy,” anh ta nói tiếp. “Kềm chế cũng là tình yêu. Để cho cô ấy lớn lên cũng là tình yêu. Không lợi dụng một học sinh cấp hai cô đơn và dễ bị tổn thương cũng là tình yêu. Làm bạn cũng là tình yêu.”
“Anh biết không, anh được chào đón trở lại nằm trên vỉa hè đấy’’ tôi bảo anh ta. “Tôi chắc sẽ có ai đó khác tới giải cứu anh ngay thôi.” Nhưng rõ ràng là anh ta còn chưa nói xong.
“Cậu đã quyến rũ cô ấy. Làm sao làm được ? Ma túy, rượu, hay những lời đẹp đẽ ? Cậu đã nghĩ về nó, lên kế hoạch. Bởi vì cậu lớn hơn, cậu có sự trưởng thành và kiên nhẫn bên cạnh. Có lẽ cậu đã chờ, chọn đúng thời điểm. Cậu đề nghị xoa lưng cho cô ấy. Có lẽ cậu đã rót cho cô ấy một ly. “Chỉ một ly nhỏ thôi,” cậu đã bảo cô ấy. “Nó sẽ giúp em thư giãn.” Và có lẽ cô ấy đã khó chịu, có lẽ cô ấy đã cố bảo cậu dừng lại … ”
“Câm miệng,” tôi bảo anh ta, lời lẽ cứng rắn, cảnh cáo.
Anh ta chỉ gật đầu. “Phải rồi, chắc chắn là cô ấy đã yêu cầu cậu dừng lại. Chắc chắn cô ấy đã bảo cậu dừng lại nhưng cậu không nghe. Cậu cứ đụng chạm và vuốt ve, tận dụng lợi thế. Cô ấy có thể làm gì được ? Cô ấy mới có mười bốn, cô ấy không hiểu mọi điều mà mình cảm thấy, rằng cô ấy muốn cậu dừng lại, muốn cậu tiếp tục, rằng việc đó không đúng, rằng cô ấy thấy kì cục và xấu hổ … ”
Tôi bước qua căn phòng trong ba bước chân và và ngang mặt anh ta. Tiếng tát to đáng ngạc nhiên. Đầu anh ta ngoặt sang một bên. Túi đá rơi trên mặt tấm vải lót. Anh ta từ từ quay đầu lại, xoa cằm gần như là trầm tư, rồi nhặt túi đá lên và đặt lại nó lên trán.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi rùng mình vì thứ nhìn thấy ở đó. Anh ta không đụng đậy lấy một thớ thịt. Cả tôi cũng không.
“Kể cho tôi nghe cậu đã nhìn thấy gì vào đêm thứ tư,” anh ta lặng lẽ nói.
“Một chiếc xe, đi xuống phố.”
“Xe loại nào ?”
“Loại có rất nhiều ăng-ten. Có lẽ là của dịch vụ cho thuê li-mô; trông nó như là một chiếc sedan màu tối.”
“Cậu đã kể với cảnh sát thế nào ?”
“Rằng anh là một tên khốn giết người,” tôi buột mồm. “Cố dâng tôi trên một chiếc đĩa để cứu lấy cái mạng khốn khổ của anh.”
Anh ta liếc nhìn đầu tôi, hai bàn tay và cánh tay tôi. “Tối nay cậu đã đốt cái gì đấy ?”
“Bất cứ cái gì tôi muốn.”
“Cậu có sưu tập tạp chí khiêu dâm không, Aidan Brewster ?”
“Không phải việc của anh !”
Jones đặt túi đá xuống. Anh ta đứng dậy trước mặt tôi. Tôi lùi lại. Tôi không ngăn mình được. Đôi mắt sâu sẫm màu, đường viền vằn máu và những vết thâm tím và Chúa biết là cái gì kia. Tôi có một cảm giác hồi tưởng, rằng tôi đã từng trông thấy đôi mắt như thế trước đây. Có lẽ là ở trong tù. Có lẽ là gã đầu tiên đã hạ tôi thành một đống bầy hầy máu me và tông vào tôi gần chết. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng có điều gì đó ở người hàng xóm của tôi hơi phi nhân tính.
Jones bước tới.
“Không,” tôi nghe thấy chính mình hổn hển. “Tôi đã đốt những lá thư tình, chết tiệt. Những lá thư riêng của tôi. Tôi nói với anh rồi, tôi không phải là quỷ râu xanh !”
Ánh mắt anh ta quét qua căn phòng. “Có máy tính không, Aidan ?”
“Không, chết tiệt. Tôi không được phép. Điều kiện quản thúc của tôi !”
“Tránh xa Internet ra,” anh ta nói. “Nói cậu nghe: Chỉ cần một lần ghé thăm một phòng tán gẫu để nói một câu với một cô gái vị thành niên, và tôi sẽ cho cậu đi đời. Cậu sẽ phải khổ sở chỉ để tránh xa tôi.”
“Anh là thằng quái nào chứ ?”
Anh ta cúi xuống tôi. “Tôi là người biết cậu đã cưỡng hiếp con gái của bố dượng cậu, Aidan ạ. Tôi là người biết chính xác tại sao cậu lại trả cho bố dượng mỗi tuần 100 đô la. Và tôi là người biết tình yêu của cậu đã khiến nạn nhân giờ bị mắc chứng biếng ăn của cậu phải trả giá như thế nào, trong suốt phần đời còn lại của cô ấy.”
“Nhưng anh không thể biết được,” tôi nói một cách ngu ngốc. “Không ai biết hết. Tôi đã qua được cuộc kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối. Tôi nói anh biết, tôi đã qua được cuộc kiểm tra !”
Giờ anh ta mỉm cười, nhưng có điều gì đó trong cách nhìn, kết hợp với đôi mắt trống rỗng của anh ta, làm cho tôi lạnh cả sống lưng. Anh ta quay người, đi vào hành lang.
“Cô ấy đã yêu tôi” tôi yếu ớt nói sau lưng anh ta.
“Nếu cô ấy đã yêu cậu thì giờ này cô ấy phải trở về bên cậu rồi chứ, cậu không nghĩ vậy sao ?”
Jones đóng cửa đằng sau anh ta. Tôi đứng một mình trong căn hộ, hai bàn tay bị bỏng nắm chặt hai bên người, và nghĩ tôi ghét anh ta đến mức nào. Rồi tôi mở chai Mark thứ hai và bắt đầu vào việc.