JASON TỈNH DẬY vì TIẾNG MÁY RỀN CHẬM RÃI, RỒI một loạt đèn sáng lóa quét vào mắt anh. Anh chếnh choáng nhìn vào đồng hồ đeo tay, thấy rằng mới 5 giờ sáng, rồi nhìn vào cái rèm cửa của anh một cách bối rối. Mặt trời không mọc vào lúc 5 giờ sáng trong tháng ba.
Rồi anh nhớ ra. Đèn hồ quang. Từ bên kia phố. Các xe đưa tin đã trở lại và đang khởi động cho buổi sáng, mọi người đều quay một bản tin mới toanh từ hiện trường tội ác, cũng tức là sân trước nhà anh.
Anh để cho đầu rơi trở lại chiếc gối, tự hỏi liệu ba giờ qua có tin tức đột phá nào mà anh cần biết trong lúc ngủ say hay không. Anh nên bật tivi. Xem bản cập nhật về chính cuộc đời mình. Anh đã luôn có cái tính châm biếm quá mức như thế. Anh chờ cho nó xuất hiện để thưởng thức cái giây phút này. Nhưng chủ yếu là anh thấy mệt, đã bị kéo căng theo quá nhiều hướng khi anh tìm cách bảo vệ con gái, tìm kiếm vợ mình và tránh phải vào tù.
Jason duỗi tay duỗi chân, kiểm tra cơ thể sau vụ đánh đấm đêm qua. Anh phát hiện ra cả tứ chi đều đang làm việc, mặc dù có chỗ đau hơn các chỗ khác. Anh gối tay sau đầu, nhìn lên trần nhà bằng một bên mắt còn hoạt động và cố gắng lên kế hoạch cho ngày sắp tới.
Max sẽ trở lại. Bố của Sandra đã không đi cả quãng đường tới Masachusetts chỉ để ngồi im trong phòng khách sạn của ông ta. Ông ta sẽ tiếp tục đòi tiếp cận Ree, đe dọa … bằng hành động pháp lí, vạch trần quá khứ của Jason ? Jason thậm chí không chắc Max có biết về cuộc đời trước đây của anh hay không. Không phải anh và ông già từng ngồi với nhau. Jason đã gặp Sandra trong một quán bar, và cô cố giữ thói quen ấy nhiều nhất có thể. Chỉ có những cô gái ngoan mới mang bạn trai về nhà gặp bố của họ, cô đã bảo anh vào đêm đầu tiên, rõ ràng là muốn nói thẳng cô không phải gái ngoan. Jason sẽ đưa cô về ngôi nhà nhỏ anh đã thuê, nơi anh nấu cho cô bữa tối và họ sẽ cùng nhau xem phim, hoặc chơi điện tử. Họ làm mọi việc trừ cái việc rõ ràng là cô mong họ làm, và là việc khiến cô cứ phải quay trở lại hết đêm này đến đêm khác.
Cho đến khi Jason bắt đầu chú ý tới cái bụng ngày một to của cô. Cho đến khi anh bắt đầu đặt các câu hỏi. Cho đến cái đêm cô khóc oà và anh nhận ra giải pháp cho vấn đề của cả hai. Sandy muốn chạy khỏi bố cô ấy vì lí do gì đó. Anh chỉ muốn bỏ chạy. Vì thế họ cùng ra đi. Tới thành phố mới, với cái tên mới, bắt đầu lại từ đầu, cho đến tận đêm thứ tư, Jason sẽ nói cả hai người chưa từng thấy hối tiếc.
Giờ Max đã trở lại. Một người đàn ông có tiền, có trí tuệ, và những liên hệ với giới thi hành luật ở địa phương. Max có thể tổn hại Jason. Nhưng Jason vẫn không thể cho phép ông ta tiếp cận Ree. Anh đã hứa với Sandy rằng bố cô không bao giờ được chạm vào Ree. Anh sẽ không rút lại lời hứa đó bây giờ, khi mà con gái anh cần đến anh hơn lúc nào hết.
Vậy là Max sẽ khuấy đảo mọi chuyện, trong khi cảnh sát tiếp tục quấn theo chân anh. Họ đang mổ xẻ chiếc máy tính của anh. Có thể đang đào sâu vào những báo cáo tài chính của anh. Thẩm vấn biên tập viên của anh, có khi còn thăm cả văn phòng của tờ Nhật báo Boston. Họ có phát hiện ra chiếc máy tính anh đã để ở đó không, có liên hệ sự việc được không ?
Trò xì tổ đặt cửa cao này còn tiếp tục tới bao giờ nữa ?
Jason đã tiến hành những bước cơ bản khi anh lập gia đình. Những hoạt động “kia” của anh tồn tại dưới một danh tính khác, với tài khoản nhà băng, thẻ tín dụng và hòm thư bưu điện khác. Các xác nhận thanh toán và bản kê thẻ tín dụng được gửi tới một hòm thư ở ngoại ô mãi tận Lexington. Anh tới đó mỗi tháng một lần, nhận giấy tờ, phân loại rồi hủy bằng chứng.
Tuy nhiên, mọi kế hoạch tốt đều có một điểm yếu trung tâm. Trong trường hợp này, chiếc máy tính gia đình chứa đủ bằng chứng chết tiệt để đưa anh vào tù từ 20 năm cho tới chung thân. Chắc chắn, anh đã dùng một phần mềm tẩy xóa khá tốt, nhưng bất kì một lần ghé thăm website nào cũng tạo ra nhiều file tạm thời hơn mức một phần mềm tẩy xóa có thể xử lí được. Anh cho rằng chỉ ba đến bốn ngày là tối đa. Rồi các chuyên gia phân tích máy tính sẽ nhận ra có gì đó không đúng với cái máy mà họ đã tịch thu, và cảnh sát sẽ trở lại ngay.
Đó là giả sử họ còn chưa tìm được xác của Sandy và thậm chí bây giờ đang đứng trước hiên nhà anh, chờ để bắt anh.
Jsaon ra khỏi giường, quá khích động không ngủ tiếp được, xương sườn anh phản đối khi anh di chuyển. Anh không thể nhìn bằng mắt trái. Tuy nhiên những vết thương không làm phiền anh, chẳng có gì là phiến, chỉ trừ một chuyện.
Anh cần phải đảm bảo Ree vẫn còn ngủ trong phòng con bé, một hình hài tóc xoăn bé tí với con mèo màu cam ở dưới chân.
Anh khẽ đi xuống hành lang, cảm thấy cảnh giác. Căn nhà vẫn có mùi như cũ, vẫn cảm giác như cũ. Anh hé mở cánh cửa phòng Ree, và phát hiện con gái anh đang nằm thẳng như một mũi tên trên giường, hai tay tóm chặt tấm chăn, đôi mắt nâu mở lớn nhìn chằm chằm vào anh. Con bé đã dậy và anh muộn màng nhận ra là nó đang khóc. Những dòng nước ướt sũng hai bên má con bé.
“Chào cưng,” anh khẽ nói, đi vào trong phòng. “Con ổn không ?”
Ông Smith nhìn vào anh, ngáp ngủ, vươn một bên chân dài màu cam ra. Ree chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh ngồi xuống bên mép giường, nơi anh có thể vuốt những lọn tóc nâu khỏi vầng trán ướt đầm của con bé.
“Con muốn Mẹ,” con bé nói giọng lí nhí.
“Ba biết.”
“Đáng lẽ Mẹ phải về nhà với con.”
“Ba biết.”
“Sao Mẹ không về hả ba ? Sao Mẹ không về ?”
Anh không có câu trả lời. Vì thế anh trèo vào giường nằm cạnh con gái và kéo con bé vào vòng tay anh. Anh vuốt tóc nó khi nó khóc trên vai anh. Anh ghi nhớ mùi Johnson & Johnson trên da con bé, cảm giác đầu nó ấn vào vai anh, những tiếng khóc mệt mỏi của nó.
Ree khóc cho đến khi nó không thể khóc được nữa. Rồi con bé xòe bàn tay của nó trên tay anh, sắp từng ngón tay mũm mĩm của nó trên những ngón tay dài hơn, to hơn của anh.
“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này,” Jason thì thầm với con gái.
Con bé từ từ gật đầu trên vai anh.
“Con có muốn ăn sáng không ?”
Một cái gật đầu khác.
“Ba yêu con, Ree.”
Hóa ra bữa sáng lại phức tạp hơn anh tưởng. Trứng đã hết. Bánh mì và phần lớn hoa quả tươi cũng hết. Sữa chỉ còn rất ít, nhưng anh nghĩ anh có thể bới ra được hai bát ngũ cốc. Hộp Cheerios nhẹ một cách đáng nghi, vì thế anh lấy hộp Rice Crispies. Ree thích tiếng ngũ cốc nổ và lúc nào anh cũng biểu diễn màn giải mã những tiếng sột soạt của ngũ cốc như là:
“Cái gì, mày muốn tao mua cho con gái tao một con ngựa con á ? Ôi không, mày muốn tao mua cho mình một cái Corvette. Ồ, thế có lí hơn.”
Jason làm cho con bé mỉm cười, rồi cười khúc khích, và cảm thấy cả hai thư giãn hơn.
Anh ăn hết bát ngũ cốc của mình. Ree ăn nửa bát của con bé rồi bắt đầu tạo những hình trang trí bằng sữa với phần ngũ cốc còn thừa. Việc dó giúp con bé tiêu khiển và cho anh thời gian để suy nghĩ.
Người anh đau nhừ. Khi ngồi, khi đi lại, khi đứng dậy. Anh tự hỏi bọn kia trông thế nào. Nhưng mà chúng đã đánh lén anh từ phía sau – anh không bao giờ trông thấy chúng tới – vì thế có vẻ như trông chúng cũng sẽ không đến nỗi.
Anh quyết định là mình trở nên vụng về hơn trong cái tuổi này. Đầu tiên bị một thằng nhóc mười ba tuổi đánh gục, rồi đến chuyện này. Trời ạ, cứ kiểu đánh đấm thế này, anh sẽ chẳng trụ nổi một tuần trong tù mất. Đúng là một ý nghĩ vui vẻ trong ngày.
“Ba ơi, mặt Ba sao thế ?” Ree hỏi khi anh rời khỏi bàn bếp, đứng lên rửa bát đĩa.
“Ba bị ngã.”
“Ôi, Ba.”
“Không đùa đâu.” Anh đặt đĩa vào trong bồn rửa rồi mở tủ lạnh để xem những lựa chọn cho bữa trưa của họ. Không có sữa, nên họ chỉ còn một lố sáu chai Dr Pepper, bốn hộp sữa chua và ít rau diếp héo úa. Ý nghĩ đáng vui mừng thứ hai trong ngày: Chỉ vì bạn là kẻ thù số một của công luận không có nghĩa là bạn không phải đi mua đồ tạp phẩm. Nếu họ định ăn tiếp trong ngày hôm nay thì họ sẽ phải tới cửa hàng.
Anh tự hỏi anh có nên quấn một cái khăn lớn che mặt không. Hoặc mặc chiếc áo thun có chữ “Vô tội” đằng trước ngực, và chữ “Có tội” in ở đằng sau lưng. Việc đó có thể khá vui.
“Này Ree,” anh hỏi tự nhiên, đóng tủ lạnh lại và nhìn con gái. “Con nói sao nếu chúng ta đi tới cửa hàng tạp hóa ?”
Ree lập tức vui vẻ lên. Con bé thích đi mua hàng tạp phẩm. Đó là một việc làm Ba và con gái chính thức mà họ làm ít nhất mỗi tuần một buổi chiều trong khi chờ Sandy về nhà. Anh sẽ cố gắng làm theo danh mục mua hàng tạp phẩm chính thức do vợ chuẩn bị sẵn. Ree sẽ tìm cách thuyết phục anh làm sai lệch một chút với những khoản mua hàng khẩn cấp như bánh tạc Barbie Island Princess (Đảo công chúa Barbie) hay bánh rán nhúng si rô cây thích.
Anh cạo râu qua loa để ra ngoài, trong khi Ree thích mặc nguyên một bộ váy dạ hội với vương miện đá thạch anh hơn. Chẳng có ích gì khi đi hết 20 dãy hàng thực phẩm nếu bạn không thể tạo được một tác phẩm.
Sáng nay, con bé phóng lên gác để đánh răng rồi trở lại bếp mặc bộ váy hoa xanh với những cánh tiên cầu vồng và đôi giày đính hạt cườm màu hồng của nó. Con bé đưa cho anh một cái chun buộc tóc màu hồng mỏng manh nào đó và yêu cầu được buộc đuôi ngựa. Anh làm hết sức mình.
Jason viết danh sách đồ tạp phẩm rồi cố gắng vệ sinh cá nhân một cách chung chung. Cạo râu làm lộ ra những vết bầm xấu xí của anh. Chải tóc càng làm lộ đôi mắt thâm quầng. Chắc chắn là trông anh tệ như quỷ. Hay chính xác hơn, trông anh y hệt một tên đồ tể. Ý nghĩ vui vẻ thứ ba trong ngày.
Anh từ bỏ việc chải chuốt và đi xuống nhà, nơi Ree đang háo hức đợi ở cửa trước, với cái ví đầm hoa vàng trên tay.
“Con có nhớ các phóng viên không ?” anh hỏi con bé.
“Những người có máy quay phim và micro tụ tập ở bên kia đường ấy ?”
Ree u ám gật đầu.
“À, họ vẫn còn ở đó cưng ạ. Và khi chúng ta mở cửa ra, có thể họ sẽ lại bắt đầu hò hét một tấn câu hỏi và chụp hình. Họ chỉ đang cố làm việc của mình thôi, được không ? Họ sẽ như là bị lên cơn điên cả ấy. Và Ba con mình sẽ phải bình tĩnh bước ra xe, lái tới cửa hàng tạp hóa. Được không ?”
“Được mà Ba. Con đã trông thấy họ lúc lên lầu. Vì thế mà con mang cánh tiên vào. Để nếu họ la nhiều quá, con có thể bay qua đầu họ.”
“Con đúng là cô bé thông minh,” anh bảo con bé rồi vì không còn lúc nào bằng lúc này, anh mở cửa trước.
Tiếng gào thét bắt đầu ngay khi họ thoáng thấy chiếc giày của anh.
“Jason, Jason, có tin tức gì của Sandy chưa ?”
‘‘Anh có nói chuyện với cảnh sát ngày hôm nay không ?”
“Khi nào chúng tôi có thể trông chờ một thông báo chính thức ?”
Anh đưa Ree ra ngoài, giữ con bé gần bên mình khi đóng và khóa cửa lại sau lưng họ. Hai tay anh run run. Anh cố giữ cử động thật chậm và có tính toán. Không vội vã, không biểu hiện tội lỗi. Người chồng đau khổ, đang đưa đứa con gái nhỏ đi mua sữa và bánh mì tối cần thiết.
“Anh có hỗ trợ những nỗ lực tìm kiếm không, Jason ? Có bao nhiêu người tình nguyện đi tìm Sandy ?”
“Cánh đẹp quá cưng ơi. Cháu có phải thiên thần không ?”
Câu nhận xét đó làm anh chú ý, khiến anh lập lức nhìn lên, Anh chấp nhận chuyện họ thét vào mặt anh, nhưng anh không muốn một đám ki’11 kín bám theo Ree,
“Ba ơi ?” con anh đang thì thầm bên cạnh và anh nhìn xuống để thấy nỗi lo lắng thoáng hiện trên mặt nó.
“Chúng ta sẽ ra ô tô, lái tới cửa hàng tạp hóa,” anh đều đều nhắc lại. “Chúng ta sẽ ổn Ree ạ. Họ mới là những người cư xử tồi, không phải chúng ta.”
Con bé nắm tay anh, giữ cho người nó ép sát vào chân anh khi họ đi xuống bậc thềm nhà, ngang qua bãi cỏ, hướng về phía chiếc xe đậu trên lối lái xe. Hôm nay anh đếm được sáu chiếc xe đưa tin, so với bốn chiếc ngày hôm qua. Từ khoảng cách này anh không thể nhận ra tên của hãng tin. Anh sẽ phải kiểm tra lại sau, xem họ đã lên sóng quốc gia chưa.
“Có chuyện gì với mặt anh thế Jason” “Cảnh sát đánh anh hả ?’
“Anh đánh nhau à ?”
Anh giữ cho mình và Ree di chuyển qua sân, chậm rãi và vững vàng, ngồi vào trong chiếc Volvo. Rồi anh lấy chìa khóa ra, cánh cửa bật mở.
Sự thô bạo của cảnh sát, anh vẩn vơ nghĩ khi càng nhiều câu hỏi nữa nhắm vào mặt anh và xương sườn anh phản đối khi anh mở toang cánh cửa xe nặng nề.
Rồi Ree vào trong, cửa hành khách phía sau đóng lại. Và anh đã ở trong, cửa tài xế cũng đóng. Anh khởi động máy và lập tức những câu hỏi ầm ĩ của phóng viên biến mất.
“Làm tốt lắm,” anh bảo Ree.
“Con không thích phóng viên,” con bé thông báo với anh.
“Ba biết. Lần tới ba cũng sẽ mang cặp cánh tiên của minh.”
*
* *
Anh thua trận ở cửa hàng tạp hóa. Dường như không thể tìm được sự kiên quyết của bậc cha mẹ để từ chối đứa con gái đang tổn thương của anh, bánh Oreo, bánh tác, những túi bánh sô cô la chip mới ra lò. Ree sớm phát hiện ra yếu điểm của anh và tới lúc kết thúc chuyến đi họ đã có một chiếc xe đẩy chất đầy một nửa đồ ăn vặt. Anh nghĩ anh đã gắng mua được sữa, bánh mì, mì ống và hoa quả, nhưng thành thật mà nói anh chẳng để tâm vào đó mấy.
Anh đang giết thời gian với con gái, tuyệt vọng mong mang đến cho họ một chút ít bình thường trong cái thế giới đang chao đảo điên loạn. Sandy đã ra đi. Max đã quay lại. Cảnh sát sẽ tiếp tục hỏi các câu hỏi, anh đúng là một thằng đần nên mới dùng máy tính gia đình …
Jason không muốn cuộc sống này. Anh muốn quay ngược lại sáu mươi giờ trước, có lẽ là bảy mươi giờ, để nói bất kể điều gì mà đáng lẽ anh phải nói, làm bất kể điều gì đáng lẽ anh phải làm, để cho chuyện này không bao giờ xảy ra. Trời ạ, anh thậm chí còn rút lại cả kì nghỉ tháng hai.
Người phụ nữ đứng quầy thu ngân mỉm cười với bộ trang phục lộng lẫy của Ree. Rồi ánh mắt cô ta đưa tới chỗ anh và cô ta phải nhìn lại lần thứ hai. Anh vô thức nhún vai, dõi theo ánh mắt của người thu ngân tới quầy bán báo, nơi đó anh trông thấy bức hình đen trắng của chính mình đang nhìn chòng chọc ra từ trang nhất tờ Nhật báo Boston.
“Một phóng viên tử tế có thể che giấu những mặt đen tối” dòng tiêu đề tuyên bố.
Họ đã dùng ảnh từ thẻ nhà báo chính thức của anh, một bức ảnh bị cắt sát tới mức chỉ hơn ảnh căn cước một tí. Trông anh trừng trộ, thậm chí có vẻ đe dọa, nhìn chằm chằm ra từ trên tờ báo.
“Ba ơi, Ba kìa !” Ree lớn tiếng tuyên bố. Con bé nhảy tới quầy báo, nhìn chằm chằm vào đó kĩ hơn. Giờ thì những người khách khác đã để ý và đang nhìn đứa con gái xinh xắn chăm chú vào bức ảnh ghê gớm của một người đàn ông trưởng thành. “Sao Ba lại lên báo ?”
“Đó là tòa báo nơi Ba làm việc,” anh khẽ nói, ước gì họ không mua nhiều hàng đến thế, ước gì họ có thể lao ra khỏi cửa hàng.
“Nó nói gì ạ ?”
“Nó nói Ba tử tế.”
Người thu ngân trố mắt ra. Anh bắn cho cô ta một cái nhìn, chẳng quan tâm liệu trông anh có vẻ đe dọa hay không. Vì Chúa, đây là con gái anh.
“Chúng ta nên mang nó về nhà,” Ree tuyên bố. “Mẹ sẽ muốn đọc nó.” Con bé lôi tờ báo ra khỏi kệ, ném nó lên băng chuyền. Anh để ý dòng tên tác giả “Greg Ban,” sếp của anh và là biên tập viên chính mảng tin tức. Anh không nghi ngờ gì về chuyện những dòng trích dẫn nào giờ đã được ghi vào trong bài báo, về cơ bản là mọi thứ Jason đã nói trên điện thoại ngày hôm qua.
Anh vươn tay vào túi quần sau, lôi cái ví ra trước khi anh giận tới mức không hoạt động được nữa. Mua thức ăn, vào trong xe. Mua thức ăn, vào trong xe.
Lái xe về nhà, nơi mi lại bị làm phiền một lần nữa.
Anh lấy thẻ tín dụng ra, đưa nó cho người thu ngân. Những ngón tay cô ta run tới mức cô ta phải mất ba lần mới cầm được tấm thẻ nhựa. Cô ta sợ anh đến thế sao ? Chắc chắn rằng cô ta đang thực hiện giao dịch cho một tên giết người điên loạn, kẻ gần như chắc chắn đã bóp cổ vợ hắn, rồi chặt xác cô ấy và ném xuống vịnh chăng ?
Anh muốn cười vào sự ngớ ngẩn ấy, nhưng âm thanh đó sẽ phát ra không đúng. Lạnh buốt, quá không bằng lòng. Cuộc đời anh đã sai lệch hết cả và anh không biết làm sao để lôi nó trở lại như cũ.
“Con ăn bánh tác trong xe được không ạ ?” Ree đang nói. “Được không, được không, được không Ba ?”
Cuối cùng người phụ nữ cũng trả lại thẻ cho anh, cùng với hóa đơn. “Được, được, được,” anh lẩm bẩm, kí vào hóa đơn, nhét thẻ vào túi, vô cùng mong thoát ra khỏi chỗ này.
“Con yêu Ba !” Ree đang hét lên đắc thắng.
Anh hi vọng cả cái cửa hàng chết tiệt nghe được câu đó.