CHUYỆN BẮT ĐẦU VỚI MỘT CUỘC GẶP MẶT Ở TRẬN đấu bóng rổ. Ethan có người cậu là chuyên gia phân tích máy tính có bằng cấp; Ethan đã đưa anh ta tới trận đấu để gặp tôi.
Wayne Reynolds không giống như tôi đã tưởng. Trong đầu tôi, những chuyên gia máy tính trông giống những nhân vật trong Sự trả thù của những gã Mọt sách hơn chứ không phải một ngôi sao truyền hình trong các chương trình hình sự. Mái tóc đỏ rực của Wayne hơi rối, cà vạt hơi lệch. Sự lộn xộn chỉ càng làm tôn vẻ hấp dẫn của anh ta, cho anh ta một sức hút lôi thôi khiến bạn muốn vuốt thẳng cổ áo anh ta, gạt những lọn tóc ra khỏi trán. Anh ta cao và dáng thể thao nhưng cùng lúc lại dễ mến. Rất dễ mến.
Trong cả 45 phút trò chuyện đầu tiên của chúng tôi, tôi phải nắm chặt hai tay ở hai bên người để không làm điều gì đáng hổ thẹn.
Anh ta nói về máy tính. Làm thế nào để sao chép các ổ cứng. Làm thế nào để phân tích những vùng nhớ chưa được dùng đến để tìm kiếm thông tin ẩn giấu. Tầm quan trọng của việc dùng đúng công cụ phân tích.
Tôi theo dõi cặp chân dài của anh ta bước trên hành lang trường học. Tôi tự hỏi liệu bên dưới cái quần nâu kia, đùi và bắp về anh ta có rắn chắc một cách tao nhã như vẻ bề ngoài không. Anh ta có lông màu đỏ trên khắp cơ thể không, hay chỉ có màu tóc thế thôi ? Liệu nó có mềm mượt như vẻ ngoài hay không ?
Tới lúc chúng tôi trở lại nhà thể chất để xem phần cuối trận đấu, tôi đã hụt hơi và Ethan nhìn tôi nghi hoặc. Tôi giữ ánh mắt tránh xa cậu của cậu ta. Ethan là một thằng bé mẫn cảm đáng sợ, như tôi đã học được bằng bài học đắt giá.
Wayne để lại cho tôi tên của ổ cứng cần mua. Tôi nhét nó vào túi xách cùng với danh thiếp của anh ta, rồi đưa Ree về nhà.
Đêm đó, sau khi đặt Ree lên giường, tôi ghi nhớ địa chỉ e-mail và số điện thoại của Wayne. Rồi tôi cắt danh thiếp của anh ta thành những mảnh vụn và giật trôi trong bồn cầu. Tôi cũng làm thế với thông tin về ổ cứng. Ở giai đoạn này tôi không thể bất cẩn.
Jason về nhà sau 2 giờ sáng. Tôi nghe tiếng chân anh trong phòng sinh hoạt, tiếng cọt kẹt của chiếc ghế gỗ khi anh kéo nó ra khỏi bàn bếp và ngồi vào chỗ quen thuộc bên chiếc máy tính gia đình.
Tôi tỉnh dậy lần nữa lúc 4 giờ sáng, ngay khi anh vào trong phòng ngủ. Anh không bật đèn, mà cởi quần áo trong một góc tối. Lần này tôi tự hỏi về chồng mình. Những bó cơ chắc nịch nào ẩn dưới chiếc quần dài và chiếc áo sơ mi đơn giản anh vẫn mặc ? Anh có những túm lông dày trên ngực không ? Nó có chạy một đường mượt mà xuống dưới không ?
Sau khi xem Núi Brokeback tôi từng giả vờ là Jason bị đồng tính, đó là lí do anh không chạm vào tôi. Không phải tại tôi, tôi tự bảo mình. Đơn giản là anh thích đàn ông hơn. Nhưng một đôi lần tôi bắt gặp anh đang nhìn tôi với cái nhìn đen tối, hùm hụp trong mắt. Một phần nào đó của anh hưởng ứng tôi, tôi chắc chắn như thế. Không may, phần đó chỉ đủ để giữ tôi lại, không đủ để yêu tôi.
Tôi nhắm mắt lại khi chồng tôi trèo vào giường. Tôi giả vờ ngủ.
Sau đó, lúc bốn rưỡi năm giờ, tôi lăn qua và chạm vào vai chồng tôi. Tôi trải rộng ngón tay trên chiếc áo thun ấm đang phủ lưng anh. Tôi cảm nhận những bó cơ khẽ đụng đậy dưới tay mình, và tôi nghĩ ít nhất anh nợ tôi chừng ấy.
Rồi tay anh quấn quanh cổ tay tôi. Anh gỡ tay tôi ra khỏi vai anh.
“Đừng,” anh nói.
“Tại sao không ?”
“Đi ngủ đi, Sandy.”
“Em muốn có đứa con thứ hai”, tôi nói. Một phần là sự thật. Đúng là tôi khao khát có một đứa con nữa, hay ít nhất một ai đó yêu thương tôi.
“Chúng ta có thể nhận con nuôi,” anh nói.
“Chúa ơi, Jason. Anh ghét em đến thế ư ?”
Anh không trả lời. Tôi lao ra khỏi giường, lao xuống nhà, ngồi bên máy tính. Rồi, giống như trẻ con, tôi kiểm tra thùng rác rỗng không, và kiểm tra 3 URL còn lại trong lịch sử duyệt web: New York Times, USA Today, và Drudge Report.
Vào lúc ấy, tôi ghê tởm chồng mình. Tôi ghét anh vì đang mang tôi đi, nhưng không bao giờ thực sự cứu rỗi tôi. Tôi ghét anh vì đã tôn trọng tôi, nhưng không bao giờ khiến tôi cảm thấy được thèm muốn. Tôi ghét anh vì sự im lặng và những bí mật của anh và vì chỉ một bức hình đen trắng của cậu bé hoảng loạn kia vẫn còn ám ảnh tôi.
“Anh là loại quái vật nào vậy ?” Tôi hỏi thành tiếng. Nhưng chiếc máy tính không trả lời tôi.
Vì thế tôi đăng nhập vào tài khoản AOL. Rồi tôi viết theo trí nhớ của mình: Wayne thân mến, cảm ơn anh vì đã gặp tôi. Giờ tôi đang làm việc với dự án ấy. Tôi hi vọng sẽ gặp anh trong trận đấu tối thứ năm tới.