CHIẾC TAXI DỪNG LẠI TRƯỚC NHÀ AIDAN LÚC HƠN 10 giờ. Aidan không bước ra ngoài ngay. Cậu từ tốn đếm ra một nắm tiền nhàu nhĩ, trong lúc lén lút quan sát những bụi cây xung quanh đó tìm rắc rối. Cái bóng to kia có phải là cây đỗ quyên của Bà H không hay lại là một gã côn đồ khác từ ga-ra của Vito ? Còn cái điểm đen ở bên tay phải ? Có phải bọn thợ ảnh trốn sau cây không ? Còn toàn bộ dãy nhà tối hù, đang ngoác miệng ra với cậu thì sao. Có lẽ ở đâu đó ngoài kia, Jason Jones đã sẵn sàng xử cậu.
Mặc kệ nó. Cứ đi thôi.
Aidan ném 12 đô la vào tài xế, tóm lấy quần áo của cậu và chui ra khỏi taxi, chìa khóa nhà cầm chặt trong tay. Cậu đến được vỉa hè trong lúc chiếc xe vẫn còn đậu ở đó. Aidan thả mấy túi đựng rác xuống, tra chìa vào ổ khóa và vặn mở được nó ngay lần đầu tiên, mặc dù hai bàn tay cậu đang run rẩy, và
cậu bị quá tải với chất a-đrê-na-lin và nỗi sợ hãi đến nỗi gần như không cử động được.
Cậu nghe thấy tiếng taxi tăng tốc, lái đi. Phải di chuyển, phải di chuyển, phải di chuyển.
Cậu mở toang cánh cửa, quăng túi quần áo vào bên trong rồi dùng chân đá cửa đóng lại sau lưng, dựa vào nó cho chắc trong khi vật lộn để khóa cửa, cuối cùng cũng về được đến nhà.
Lúc đó cậu mới sụp xuống, trượt dần theo cánh cửa, quá sức vui mừng. Cậu vẫn còn sống. Không có tên côn đồ nào đánh lén cậu, không có người hàng xóm nào đứng cản ở cửa trước, và không có tay phó nháy nào lén nhìn vào cửa sổ của cậu. Nhóm đồ tể vẫn còn chưa tới.
Cậu bắt đầu cười phá lên, giọng khàn khàn, có lẽ hơi kích động, bởi vì thành thực với Chúa, cậu đã không cảm thấy căng thẳng như thế này suốt từ hồi ở tù. Chỉ có điều giờ cậu đã là người tự do – có nghĩa là, còn có gì để mà trông mong đây ? Đến khi nào cậu mới kết thúc được án phạt này ?
Cậu buộc mình đứng dậy, nhặt chỗ quần áo, lôi chúng xuống hành lang. Cậu cần gói ghém đồ đạc. Cậu cần ngủ. Cậu cần phải ra khỏi đây. Trở thành một con người mới. Tốt nhất là một người tử tế hơn. Loại người đứng đắn có thể ngủ được vào ban đêm ấy.
Cậu vào được phòng sinh hoạt, thả những túi quần áo xuống cái ghế sô pha. Cậu chỉ vừa mới quay sang phòng tắm thì nhận ra một luồng gió trên mặt. Cậu có thể cảm nhận được một luồng không khí tràn vào khu vực phòng khách bé tí.
Cánh cửa kính trượt đang mở.
Lần đầu tiên Aidan nhận ra cậu không ở một mình.
*
* *
D.D. đang làm nốt công việc giấy tờ thì điện thoại ở chỗ eo cô reo vang. Cô nhận ra số di động của Wayne Reynolds và đưa điện thoại lên tai.
“Trung úy Warren đây.”
“Cô lấy sai máy tính rồi,” Wayne nói. Anh ta nghe có vẻ hụt hơi, như thể đang chạy.
“Cái gì cơ ?”
“Vừa nhận được e-mail của Ethan. Thằng bé thông minh hơn chúng ta đã nghĩ. Nó đã gửi cho Sandy một e-mail có chứa Trojan Horse … ”
“Cái gì ?”
“Đó là một loại virus cho phép cô tiếp cận ổ cứng của người khác. Cô biết đấy, một e-mail thân thiện cho phép người gửi được chấp nhận vào bên trong các cánh cổng … ”
“Ôi trời ơi,” D.D. nói.
“Cháu trai tôi đó. Rõ ràng nó đã nghĩ là tôi không làm việc đủ nhanh để bảo vệ Sandy khỏi chồng cô ấy, vì thế nó đã tự mình tiến hành các bước để vạch trần hoạt động trên mạng của Jason.”
D.D. nghe thấy tiếng cộp cộp cộp của bước chân chạy trên cầu thang. “Anh đang ở chỗ quái nào đấy, Wayne ?”
“Ở phòng thí nghiệm. Tuy nhiên vừa mới nói điện thoại với Ethan xong, tôi đang ra chỗ ô tô của tôi. Tôi đã bảo sẽ đến đón thằng bé, chúng tôi sẽ gặp cô ở đó.”
“Ở đâu ?” cô hoang mang hỏi.
“Thế này nhé: Ethan vẫn còn tiếp cận được với máy tính của Sandy, và theo lời nó, trong vòng 48 giờ qua, hơn một tá người dùng đã sử dụng chiếc máy tính để tiến hành vô số hoạt động tìm kiếm trên mạng.”
“Đó có phải là một phần của việc phân tích đánh giá không ? Các kĩ thuật viên máy tính đang lần theo dấu vết trên mạng của Jason ?”
“Tuyệt đối không. Cô không bao giờ được làm việc trên nguồn. Nếu người của cô đã có máy tính của Jason thì đáng lẽ chúng ta phải không thấy gì hết.”
Tôi không hiếu.
“Cô đã không có ổ cứng của hắn ta. Hắn đã đổi nó. Hoặc thay thế ruột máy hoặc là cả cái máy. Không biết được; phải nhìn thấy mới biết. Trong lúc đó, hắn đã giấu cái máy ở một nơi cực kì thông minh.”
“Ở chỗ nào ? Chết tiệt, tôi sẽ có lệnh tịch thu trong vòng hai mươi phút nữa !”
“Nhật báo Boston. Ethan có thể đọc được địa chỉ email của những người dùng, tất cả đều là tài khoản của tờ Nhật báo Boston. Tôi đoán: Jason đã nhét máy tính của hắn vào trong phòng tin tức, có lẽ là tại một cái bàn bất kì nào đó. Tôi tin là thế – tên khốn thông minh.” Từ đằng xa vẳng lại tiếng cánh cửa sắt được mở ra, rồi tiếng sầm tương ứng khi Wayne rời khỏi tòa nhà.
D.D. nghe tiếng kêu của chùm chìa khóa, tiếng sải chân dài của Wayne bước trên bãi đỗ xe. Cô nhắm mắt, cố hiểu thông tin này, nhìn trước những tình huống pháp lí. “Trời ạ,” cuối cùng cô nói. “Tôi không thể nghĩ ra vị thẩm phán nào chịu cho tôi tịch thu mọi chiếc máy tính ở một tòa báo lớn.”
“Không cần thiết.”
“Không cần thiết à ?”
“Hiện Ethan đang dò theo hoạt động của cái máy trên chiếc iPhone của mẹ nó. Ngay lúc một người dùng đăng nhập vào, nó có thể thấy địa chỉ e-mail. Có nghĩa tất cả những gì chúng ta phải làm là có mặt ở văn phòng đó, định vị người dùng của cái e-mail ấy, và bất kể người đó đang ngồi ở đâu thì đó chính là cái máy tính của cô.” Có một tiếng động khác, rồi một câu cộc lốc, “Chờ chút, lấy xe đã.”
Từ đằng sau vẳng lại tiếng mở cửa xe ô tô, rồi tiếng đóng sầm. D.D. bật ra khỏi ghế, tóm lấy áo khoác của cô. Cô cần phải chuẩn bị gấp một lệnh khám, tìm một cách ngắn gọn để định nghĩa phạm vi tìm kiếm mới, rồi quyết định nên gọi cho vị thẩm phán nào vào giờ này trong đêm …
“Vậy,” giọng Wayne đã trở lại. “Tôi đi đón Ethan nhé. Cô lấy lệnh khám. Chúng tôi sẽ gặp cô ở đó.”
“Tôi sẽ đi đón Ethan,” cô chỉnh anh ta trong lúc ra khỏi văn phòng mình. “Miller sẽ đi lấy lệnh khám. Anh không được ở đó.”
“Nhưng … ”
“Anh không thể ở một mình với nhân chứng, hay tại hiện trường với chiếc máy của nghi phạm được. Xung đột lợi ích, can thiệp vào bằng chứng, lung lạc nhân chứng. Tôi có cần nói tiếp không ?”
“Chết tiệt,” Wayne bùng nổ. “Tôi không làm hại Sandra ! Tôi là người đã gọi cho cô, nhớ không ? Hơn nữa, chúng ta đang nói về cháu trai tôi. Thằng nhóc đang sợ chết khiếp !”
“Nói với tôi là anh chưa từng ngủ với Sandra Jones đi,” D.D. bình tĩnh trả lời.
“Thôi nào, tôi đã ở trong ô tô rồi. Ít nhất hãy để tôi có mặt bên Ethan. Nó mới có 13 tuổi thôi, vì Chúa. Nó chỉ là một đứa bé.”
“Không thể được.”
“Không chịu chứ.”
“Không thể.”
“Cứng thật. Nhà chị gái tôi vẫn là công bằng nhất.”
“Đố anh !” D.D. bắt đầu nói. chỉ có điều cô không bao giờ nói được hết câu. Cô nghe thấy tiếng động cơ khởi động khi Wayne xoay chìa khóa. Rồi một tiếng click nhỏ kì lạ.
Anh ta cũng nghe thấy nó.
“Chết tiệt, không !” chuyên gia máy tính hét lên.
Rồi xe anh ta nổ tung ở giữa bãi đỗ xe của phòng thí nghiệm.
D.D. đánh rơi điện thoại trên mặt đất. Cô vẫn còn chôn chân tại chỗ, tay úp chặt bên tai ù ù của mình và hét gọi Wayne thoát ra, thoát ra, dù tất nhiên là việc đó đã quá trễ.
Các cảnh sát đang chạy. Ai đó bảo cô ngồi vào xe. Rồi những chiếc máy nhắn tin đầu tiên của họ reo vang. Cảnh sát bị giết, cảnh sát bị giết.
Họ phải tới chỗ Ethan. Trước khi Jason Jones tới nơi.
*
* *
Aidan Brewster không cầu xin.
Có lẽ cậu sẽ cầu xin một lần. Cậu sẽ đấu tranh để được sống, cậu sẽ cãi rằng cậu vẫn còn giá trị, cậu là một chàng trai trẻ với nhiều triển vọng. Quỷ ạ, chỉ cần cậu chui được vào gầm xe, đặt được tay lên động cơ …
Nhưng cậu đã mệt. Quá mệt với việc phải sợ hãi, mệt với cảm giác bị săn đuổi. Nhưng chủ yếu là mệt với việc phải nhớ thương một cô gái mà lẽ ra ngay từ đầu cậu không bao giờ nên yêu.
Vì thế cậu đứng ở giữa phòng sinh hoạt. Ngay cạnh chiếc ghế sô pha hoa, đặt tay lên miếng vải lót đan móc yêu thích của Bà H.
Trong khi khẩu súng xuất hiện trước mặt cậu, nhắm vào bụng cậu.
Aidan đã nghĩ, thế là không còn lo lắng nữa.
Cậu nghĩ về Rachel. Cô ấy đang cười trong trí nhớ của cậu. Cô đang giơ hai cánh tay ra cho cậu, và lần này, khi cậu nắm lấy tay cô, cô ấy đã không khóc.
Khẩu súng nhả đạn.
Aidan ngã xuống sàn.
Chết mất nhiều thời gian hơn là cậu đã tưởng. Việc đó khiến cậu tức giận, vì thế vào phút cuối cùng, cậu nằm sấp xuống, cố bò tới chỗ điện thoại.
Phát thứ hai găm vào lưng cậu, giữa hai bả vai.
Chà, mẹ kiếp mình, Aidan nghĩ. Cậu không còn cử động nữa.
*
* *
Jason tắt đèn pin. Anh ôm chiếc hộp sắt nặng như một vũ khí và cẩn thận thả mình xuống cầu thang ọp ẹp. Hành lang sáng đèn cung cấp đủ ánh sáng trên nền phòng ngủ. Anh dùng nó như đích ngắm của mình, đặt chân trái lên bậc thang trên cùng, rồi đến chân phải. Bậc thang kêu cọt kẹt, cái cầu thang lên gác mái rung rinh không ổn bên dưới sức nặng của anh.
Mặc xác nó. Anh vội vã trượt xuống, tiếp đất một cái thụp và lăn tròn trong phòng ngủ chính tối đèn. Rồi anh đứng dậy, chuẩn bị lao vào phòng ngủ của con gái và chiến đấu vì mạng sống của nó.
Thế nhưng anh phát hiện ra vợ mình đang đứng trước mặt.