Quyển 5 – Chương 79: Binh hoang mã loạn

Binh hoang mã loạn

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Cứ như chắc chắn niềm vui và hạnh phúc sẽ đến vậy”

Trương Mẫn lén lút đưa cho Dư Châu Châu hai tờ bài thi nhăn nhúm.

“Đừng nói cho người khác biết, đây là tập đề nội bộ được cô giữ lại, đề thi có thể sẽ tương tự như vậy, em đi photo giữ lại một bản nhưng đừng để lộ ra ngoài, biết chưa?”

Đề nội bộ, lại là đề nội bộ. Từ hồi chưa tới tháng năm, tất cả các đề thi nội bộ của các môn học đều được các thầy cô giáo giữ lại làm [Quỳ hoa bảo điển], tất cả mọi người ôm trong mình suy nghĩ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ đề thi nội bộ nào.

Trương Mẫn giống như biết Dư Châu Châu nghĩ gì, “Cái này không giống trước kia, em nghe tôi không sai đâu.”

Dư Châu Châu gật đầu, cười dịu dàng.

“Vậy em đi photo bây giờ, cảm ơn cô nhiều!”

Sau đó trở lại lớp, Dư Châu Châu gõ nhẹ bàn Ôn Miểu, “Đi thôi, lại thêm một tập đề nội bộ nữa, nghe bảo lần này đáng tin nè.”

Trương Mẫn dặn dò không thể để người khác biết, Dư Châu Châu biết Trương Mẫn luôn ‘cưng chiều’ cô, nhưng cô cũng có người để cưng chiều, ừ, Ôn Miểu là một ví dụ.

Cho dù Ôn Miểu rất lười làm bài thi nhưng lần nào Dư Châu Châu cũng kéo cậu đi photo mấy bộ [Quỳ hoa bảo điển], hắn đều ngoan ngoãn đi theo sau cô.

Không hiểu sao cô lại tránh Tân Mỹ Hương.

Tân Mỹ Hương vẫn như thế, luôn ngồi vững vị trí số hai. Dư Châu Châu đoạt lại vị trí số một của mình nhưng cô không thấy vui vẻ chút nào. Cái ánh mắt nhìn chằm chằm đằng sau lưng làm cô cảm thấy khó chịu. Cô chưa từng mơ ước vị trí của Thẩm Dương lần nào cả, nhưng bây giờ lại có người luôn nhìn chằm chằm vị trí của cô làm lòng cô lạnh lẽo lắm luôn.

Có một lần, Dư Châu Châu có đi ngang qua bàn Tân Mỹ Hương khi cô đi lấy nước, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng cô thấy Tân Mỹ Hương lại dùng cùi chỏ che lấy bài làm của mình.

Cái hành vi giữ bí mật này là một hành vi bình thường của mỗi học sinh giỏi.

Dư Châu Châu cũng hiểu điều đó, nhưng ban đầu khi giúp đỡ, cô không hề giữ lại cái gì mà dạy hết cho Tân Mỹ Hương.

Dư Châu Châu đi nhanh khỏi đó, giả vờ không thấy hành động mờ ám kia của Tân Mỹ Hương, nhưng lòng cô lại thấy đau đớn.

Không ngờ lại thành như vậy.

Từ sau chuyện đó, mỗi lần Dư Châu Châu có được những tài liệu mật hoặc là tư liệu ôn thi tốt, cô không còn chủ động đưa cho Tân Mỹ Hương nữa.

Sau khi tổn thương mới quay đầu nhìn lại mọi thứ, Tân Mỹ Hương chưa bao giờ trao đổi kinh nghiệm học tập gì với cô và Ôn Miểu cả, không chia sẻ bất kì tài liệu nào cho hai người, cô bạn chỉ im lặng lắng nghe, dù bọn họ đúng hay sai đều không đánh giá, không chỉnh sửa.

Ôn Miểu luôn làm vẻ mặt ‘Tớ đã nói với cậu rồi mà không nghe.’, Dư Châu Châu không nhịn được mà kêu to, “Cậu đã nói gì với tớ hả? Lúc tớ rơi vào sương mù thì làm quái gì thấy được chứ?”

Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối đầu tháng năm ấy, đấy là lần hội họp cuối cùng của ba người bọn họ. Lúc đó hợp đồng của trường cao trung trực thuộc đại học sư phạm được chuyển tới tay ba người – ở trong hai kì thi thử này, Ôn Miểu như biết được tiêu chuẩn lựa chọn của trường cao trung phụ thuộc đại học sư phạm vậy, thi đứng thứ ba lớp, thành công lọt vào top 100 người đứng đầu thành phố, chiếm được tư cách kí hợp đồng.

Dư Châu Châu gõ bàn một hồi, hít một hơi rồi nhỏ giọng nói, “Tớ không ký.”

Tân Mỹ Hương vẫn giữ im lặng, không nói gì.

Mà Ôn Miểu luôn nói mình sẽ ký lại thay đổi, dứt khoát bảo, “Tớ cũng không ký.”

Dư Châu Châu trừng mắt, “Cậu nói gì thế?”

“Tớ thi Chấn Hoa với cậu.”

Dư Châu Châu cười híp mắt như trăng rằm, mặt mày lẫn khóe miệng đều lộ rõ sự vui vẻ, cô hoàn toàn không để ý tới Tân Mỹ Hương vẫn giữ im lặng không nói gì.

Chính tối hôm đó, ba người đi với nhau dưới gió đêm ngày cuối xuân, vầng trăng lưỡi liêm hôm nay giống như hình chiếc thuyền vậy, hoặc có lẽ do nụ cười ngọt ngào của Dư Châu Châu, khóe miệng nhếch lên trên.

“Tân Mỹ Hương, cậu có ước mơ nào không?”

Dư Châu Châu nhớ đây là lần đầu Ôn Miểu chủ động nói chuyện với Tân Mỹ Hương.

Tân Mỹ Hương chưa kịp nói gì thì Ôn Miểu đã nói tiếp, “Thi đậu Chấn Hoa không được tính là ước mơ đâu đấy.”

“Thi đậu đại học tốt cũng không tính là ước mơ.”

“Kiếm được nhiều tiền không tính là ước mơ.”

“Ý của tớ là điều mà cậu muốn làm nhất ấy, điều mà cả đời cậu có thể không làm được nhưng cậu lại rất thích, sẽ vĩnh viễn nhớ điều đấy.”

Tân Mỹ Hương trước giờ luôn cố ý tránh việc nói về suy nghĩ của mình lại thay đổi thái độ, cúi đầu đỏ mặt nghĩ một hồi, sau đó chậm chạp nói, “Tớ hi vọng có thể đến Tokyo, học vẽ manga, sau đó về nước làm phim hoạt hình. Làm nhiều phim hoạt hình hay ho, viết nhiều cậu chuyện thú vị… dù chỉ có mỗi tớ xem.”

Dư Châu Châu thay đổi vẻ mặt một chút. Trước giờ cô không biết Tân Mỹ Hương thích trộm sách và đọc sách lại chôn giấu một giấc mơ như cổ tích vậy dưới đáy lòng.

Ôn Miểu im lặng rất lâu không nói gì, sau đó mới nói một câu nói đầy hàm ý nhưng lại không có nghĩa lý gì cả.

“Tokyo rất xa.”

Hắn nói rất nhỏ, sau đó im lặng rất lâu.

Tân Mỹ Hương, Tokyo của cậu, rất xa đấy.

Dư Châu Châu và Ôn Miểu vội vàng đi ra khỏi phòng photo nóng nực, vừa ra thì gặp phải Tân Mỹ Hương và Thẩm Dương. Hai người bọn họ chạy đến từ hai phía khác nhau, trên tay mỗi người là một tập đề thi.

Không thể buông tha, bốn người nhìn nhau.

Dư Châu Châu nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy chuyện này chẳng thú vị gì cả.

Thẩm Dương không giả vờ, chạy đến hỏi, “Tập đề môn gì đấy?”

Dư Châu Châu mở ra cho cô bạn xem, Thẩm Dương lại đưa tập đề của mình ra, hai người trao đổi, sau khi nhìn tập đề của đối phương thì đồng thời nói, “Cho tớ mượn.”

“Vậy quay lại chỗ photo thôi.” Ôn Miểu đứng ở cạnh ngáp một cái.

Bọn họ cùng nhau chạy vào phòng photo, Tân Mỹ Hương bị bỏ quên ở cạnh nắm chặt tập đề của mình, mím môi lại —-

Sáng thứ tư, Dư Châu Châu dậy từ sớm.

Cô bước xuống giường, mở cửa sổ ra, cơn gió thổi qua mang theo mùi đinh hương dưới lầu. Bàn học trống rỗng, chỉ có một tập kẹp giấy trong suốt, bên trong để hộp bút nhỏ, giấy dự thi, chứng minh thư và thẻ học sinh. Trong đó còn có một tấm bưu thiếp rất lớn, Dư Châu Châu không biết mình đã cẩn thận đọc tờ bưu thiếp này bao lần. Bên trái là hình trời xanh trong veo và những ngọn núi tuyết lớn tạo nên hình ảnh xinh đẹp nhưng không chân thật, bên cạnh là những dòng chữ xa lạ, trông còn khó tin hơn cả hình ảnh kia.

“Châu Châu, anh đang ở thôn của ông già Noel tại Phần Lan. Anh đến Phần Lan tham gia hội nghị, phần lớn thời gian thì dành cho việc tham quan. Không biết bức thư này có thể đến tay em vào trước lễ giáng sinh không, anh nhớ không lầm thì hè năm sau em sẽ tham gia kì thi cấp ba nhỉ? Hi vọng bức thư cổ vũ này không đến trễ.

Anh đã đọc hết thư của em nhưng anh không muốn trả lời. Anh nghĩ, chỉ cần anh không trả lời thì em mới tự do mà viết tiếp được. Anh thích đọc thư của em nhưng hình như một năm rồi em không viết nữa. Anh hi vọng nguyên nhân là em không cần viết thư nữa, hãy làm một đứa trẻ vui vẻ đi thôi, điều này quan trọng hơn việc em thi đậu vào Chấn Hoa nhiều lắm, mà em đang ngày gần đến ngưỡng cửa đó rồi.

Chúc em bình an vui vẻ.

Trần An.”

Buổi chiều trước kì thi ba ngày, bên phụ trách thanh lý hòm thư phát hiện bức thư này đã bị để lại lâu rồi, bởi vì nhìn có chút hư hỏng.

Dư Châu Châu không cảm thấy quá vui sướng. Có thể bởi vì cô chưa từng hi vọng có bức thư hồi âm nào, cũng có thể là do cô ‘không cần’ viết thư cho thần tiên của mình nữa. Nhưng cô lại vui vẻ vì Trần An.

Hi vọng anh sau này có thể gửi những bức thư từ các nơi trên thế giới về, hi vọng anh có thể bay về phương xa như hôm ở công viên anh đã nói.

Sáng ngày thi đầu tiên, Dư Châu Châu nằm trên bàn, trong lòng ấm áp yên ổn vô cùng, cứ như niềm vui và hạnh phúc đã đến.

“Châu Châu, chú Tề đã ở dưới lầu, con uống xong sữa đậu nành thì chúng ta xuống lầu, bây giờ con kiếm tra xem đã có đủ giấy tờ và bút chưa?”

“Đủ rồi ạ, mình đi thôi.”

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Status: Completed Author:

Thể loại:Thanh xuân vườn trường
Độ dài: 104 chương và cơ số ngoại truyện
Editor : 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Review:

#REVIEW: XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường
Tình trạng: Đang edit
Review bởi: Mai Hương Trịnh

🐛 Trước khi review thì mình phải nói rằng đây là bộ đầu tiên mình theo chân editor, trước giờ không bao giờ mình chịu nhảy hố vì không muốn phải ngắt quãng quá trình theo dõi truyện. Nhưng với một đứa luôn yêu thích thể loại thanh xuân vườn trường thì Bát Nguyệt Trường An thật sự là một cái tên bảo chứng.

🐛 Truyện nằm trong hệ liệt của tác giả Bát Nguyệt Trường An viết về trường trung học Chấn Hoa. Cũng như các bộ khác, nữ chính Dư Châu Châu được khắc hoạ cực kỳ rõ nét về tính cách, đặc biệt là nội tâm nhân vật, một điều mình cực kỳ tâm đắc và yêu thích. Nhưng so với Lạc Chỉ hay Cảnh Cảnh, Dư Châu Châu xem chừng có nhiều “đất diễn” hơn hẳn vì bộ truyện được viết từ những ngày nữ chính của chúng ta còn là một bé gái, một cô bé thường xuyên chìm đắm trong thế giới tưởng tượng nơi mình đóng vai nữ anh hùng đi giải cứu thế giới, đến những tháng ngày trưởng thành sau này. Một điều cần phải nói luôn nữa là câu chuyện xoay quanh nữ chính, tất cả những nhân vật khác đều được nhìn nhận dưới góc độ cảm quan của cô ấy, xin đừng kỳ vọng đây là một câu-chuyện-chỉ-hai-người.

🐛 Thú thực phần một của bộ truyện không gây được hứng thú với mình, có lẽ vì mình không thực sự bắt được vào nhịp của câu chuyện cũng như không hoàn toàn hiểu được ý đồ của tác giả lúc đó (phần một chỉ một vài chương thôi, với mình thì như kiểu warm up ý, không dài đâu nên nếu bạn nào cũng giống mình thì hãy mở lòng và đọc tiếp nhé, cực kỳ đáng). Nhưng khi bước vào phần hai của câu chuyện, khi thế giới của Châu Châu rộng mở hơn, những ý tứ, suy tư của cô bé cũng dần hiện lên rõ nét hơn thì mình đã rất nhanh chóng cuốn vào mạch truyện và trông đợi những chương kế tiếp.

🐛 Châu Châu là một nhân vật như thế nào, các bạn hãy đọc và cảm nhận, vì mình nghĩ những câu chữ trong truyện sẽ khắc hoạ cô bé ấy rõ nét trong từng suy nghĩ mỗi người. Dư Châu Châu với mình là một cô gái cực kỳ đáng ngưỡng mộ, hiền lành “vừa đủ” và cũng ương bướng “vừa đủ”, may mắn gặp được những người bạn vô cùng tốt đẹp nhưng cũng phải trải qua những điều tiếng và sự việc rất đáng thương cảm, nhưng có thể bạn sẽ có cảm nhận khác chăng?

🐛 Câu chuyện không có tình tay ba, dù mình đoán kha khá người kỳ vọng Trần An sẽ là một nam thứ trong truyền thuyết LOL. Bởi tác giả thật sự giới thiệu Trần An bằng một câu văn đậm chất hường phấn ngôn tình:
“Năm đó, Dư Châu Châu đi qua một đoạn đường dài nhất trong cuộc đời, mà bé gặp phải Trần An ở cuối con đường đó.“
Nhưng hơn cả một nam thứ trong những bộ phim Hàn Quốc, Trần An như một người bạn tri kỷ, nơi Châu Châu có thể chia sẻ tường tận những suy nghĩ già dặn, đôi khi có phần ngang bướng của bản thân. Và thật may sao, dường như anh luôn có khả năng thấu hiểu cô bé ấy. Đôi lúc mình tự hỏi, nếu trong những tháng ngày Châu Châu trưởng thành – cô bé gái luôn cảm thấy cô độc, vì suy nghĩ bản thân, vì thói quen đặt mình lên trên cao để ngắm nhìn các bạn học – không có anh thì sẽ thế nào?

🐛 Nam chính Lâm Dương thì lại là người khiến mình cực kỳ yêu thích. Thật ra mình hơi băn khoăn về danh từ “nam chính” vì cậu xuất hiện không quá nhiều, nếu so ra với Thịnh Hoài Nam thì thật cảm thán cho thời gian xuất hiện của cậu quá :)) Một cậu bé rồi sau này là một chàng trai ưu tú và vô cùng kiên định (kiên định với nữ chính của chúng ta đó), từ ngày đầu xuất hiện ở nhà trẻ với vai hoàng đế và câu nói “Cậu, bây giờ cậu là Tứ hoàng phi của trẫm!” đến ngày cậu gặp lại Châu Châu ở trường trung học cơ sở phụ thuộc đại học với câu lạnh băng “Dư Châu Châu, tớ hỏi cậu, cậu đẩy tường làm gì?” (cảm xúc phẫn nộ vì bị “phản bội”, hay “vứt bỏ” đây, khi cô bé không giữ lời theo học cùng trường cấp hai, thậm chí “biến mất”) đều gây ấn tượng mạnh với mình, khiến mình luôn nhớ lúc cậu từng bước bước đến.

🐛 Những nhân vật phụ khác, từ cậu bé Bôn Bôn – bạn thuở bé, cô bé Tiểu Yến Tử ở trường cấp một đến những người bạn cấp hai được miêu tả cực kỳ, cực kỳ đậm nét với những khác biệt trong tính cách, ngoại hình hay thậm chí hoàn cảnh gia đình sẽ khiến mọi người thật sự hoà mình vào từng quãng thời gian trong truyện. Bởi câu chuyện, như mình đã nói từ đầu, là cả một quá trình dần dần lớn lên của Châu Châu, nơi bạn sẽ chứng kiến cả sự tiếc nuối vì chia ly những người bạn để đi đến một nơi “xa hơn”.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset