Chương 18: Sao lại có chị ta?

Sao lại có chị ta?

Ban nãy trong lúc cấp bách, cơ thể dường như có ý thức của riêng nó, cô lại túm ngay lấy thắt lưng của anh.

Còn lúc này, bởi vì sức lực của cô, thắt lưng đã bị tuột ra khỏi cái khóa vàng của nó một đoạn dài, khiến cho chiếc quần Âu cũng vì thế bị nới lỏng ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy mép chiếc quần lót bên trong lộ ra ngoài…

Cô đã làm cái gì thế này?

Ôi, thật sự là quá mất mặt!

Cả khuôn mặt Lâm Uyển Bạch đỏ ửng lên như quả cà chua.

“Tôi nhớ có người nói rằng hy vọng chúng ta không bao giờ phải gặp nhau nữa, nhưng chớp mắt đã túm chặt lấy thắt lưng của tôi không buông?”

“Đây là chuyện ngoài ý muốn…”

Lâm Uyển Bạch thê thảm buông tay, miệng lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi… tôi…”

Vì rơi vào trong bồn tắm, cả người cô đều ướt sũng, nhất là chiếc sơ mi trắng. Sau khi ướt sũng, nó mất hẳn khả năng che đậy, để lộ ra chiếc áo lót trong màu hồng phấn viền ren.

Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, hình như là cùng một chiếc, đã từng bị anh giật tung ra…

Lồng ngực anh hơi phập phồng, có thứ gì chảy trong huyết mạch chỉ trực phun trào. Cổ họng như sắp thắt lại, anh trầm giọng thô lỗ quát: “Cô ra ngoài!”

Nếu cô còn không ra ngoài, xảy ra chuyện gì anh không thể bảo đảm được!

“Vâng, vâng… tôi lập tức ra ngoài!” Lâm Uyển Bạch cũng sắp xấu hổ đến chết rồi. Vật lộn một lúc cô mới ra được khỏi bồn tắm. Một giây cô cũng không dám dừng lại quá lâu, chạy tuốt ra ngoài như một con chó bị kẹp đuôi.

“Quay lại!”

Lâm Uyển Bạch quay đầu, có một chiếc khăn tắm được chụp lên đầu cô.

Cô giơ tay lên lấy, rồi nhìn xuống theo hướng ánh mắt anh. Một tiếng nổ “bùm” bỗng chốc vang lên trong đầu. Cô vội vàng giật khăn xuống, che lên người: “Cảm… Cảm ơn…”

Giây phút cửa phòng đóng lại, trong phòng tắm vẫn còn vọng ra tiếng nước chảy rào rào.

Trên hành lang, đôi giày cao gót đế nhọn cao tám phân của Lâm Dao Dao nện xuống nền thảm, trên tay cô ta là chiếc túi xách phiên bản giới hạn, bước chân rảo nhanh có mục đích, đi ngay bên cạnh là Giang Phong, người trợ lý đã đi theo Hoắc Trường Uyên nhiều năm: “Cô Lâm, Hoắc tổng đang nghỉ ngơi, không cho phép người ngoài quấy rầy…”

Lâm Dao Dao mặc kệ sự ngăn cản của anh ấy, bước chân vẫn không dừng lại.

Khi tới ngã rẽ, bước chân của cô ta đột ngột khựng lại. Cô ta nhìn thấy một người phụ nữ bọc khăn tắm lén lén lút lút từ trong phòng của Hoắc Trường Uyên đi ra.

Lâm Uyển Bạch?

Sao lại là chị ta?

Ngày thứ hai, Lâm Uyển Bạch thu dọn phòng xong từ sớm, bị điều tới nhà ăn.

Trong lúc bày biện dao dĩa, cô nghe thấy bàn bên có tiếng quát tháo không vui của một thiên kim tiểu thư kênh kiệu nào đó: “Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả, trên đĩa có cả một vệt bẩn to như thế này mà cũng không nhìn thấy? Bảo tôi ăn thế nào đây?”

Với giọng nói này, Lâm Uyển Bạch không cần nhìn cũng biết là ai.

Chỉ có điều, cô không ngờ Lâm Dao Dao cũng lên chiếc du thuyền này, nguyên nhân tự nhiên cũng được vạch trần.

Lâm Uyển Bạch hành động khẩn trương hơn, không muốn bị phát hiện, dự định đi tới một khu vực khác. Nhưng có người lại kiên quyết không cho, cô ta giơ tay chỉ vào cô: “Cô… qua đây!”

“Tiểu thư, cô có gì căn dặn?” Cô đành bấm bụng đi qua.

“Đổi hết chỗ này thành mới cho tôi.”

“Vâng, tôi sẽ đổi cho cô ngay.”

Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi xếp chồng bát đĩa lại chuẩn bị cất đi. Khi cầm con dao lên, ánh mắt Lâm Dao Dao ánh lên một tia nhìn sắc lạnh, cô ta giơ cánh tay lên làm như vô tình đánh rơi con dao xuống đất.

Thấy vậy, cô đành cúi xuống nhặt.

Nhưng vừa chạm đến con dao, thì nhìn thấy một chiếc giày cao gót giẫm lên.

“Thật là ngại quá, tôi không nhìn thấy.” Biểu cảm và ngữ khí của Lâm Dao Dao đều tỏ ra áy náy.

“…” Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại.

Tuy rằng cô né kịp thời nhưng ngón út vẫn bị giẫm lên một chút, không đỏ lên, nhưng rất đau.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy sự hả hê trong mắt Lâm Dao Dao, nhưng không thể nổi xung lên. Nếu cãi vã để quản lý biết được, trừ hết tiền của cô thì mất công mất sức.

Cô mím môi, nhẫn nhịn nhặt con dao lên, rồi lấy một bộ dao dĩa mới ra thay vào. Lâm Dao Dao ngồi trên ghế khoanh hai tay trước ngực nhìn cô như một nữ hoàng, rồi bỗng dưng tươi cười hớn hở đứng bật dậy.

Không cần đoán cũng biết là ai xuất hiện…

~Hết chương 18~

Xin Hãy Ôm Em

Xin Hãy Ôm Em

Status: Completed Author:

Dịch giả: Tô Ngọc Hà
Nguồn: fjveel.wordpress.com
Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp...

Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử?

"Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường... Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết: "Chịu trách nhiệm thế nào?" Anh nhào tới như hổ vồ: "Tiếp tục ngủ!~"

Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset