Chương 50: An ủi

An ủi

Con gái ngây thơ của nàng nay đã biết mùi vị ưu sầu rồi.

“Cha, cha bỏ ‘phấn mọc chữ’ lên người hắn à?” Hề Hề chỉ vào tên quỷ xui xẻo nằm ngửa trên mặt đất. Ừm, làm người không thể quá xấu xa, nếu không sẽ giống hắn, cả đời không thể rửa sạch chữ trên mặt.

“Hừ, ăn hiếp con là quyền lợi của một mình ta, những kẻ khác đừng mơ!” Tiêu Tiếu Sinh không chịu thừa nhận hắn không cho phép người khác bắt nạt con gái nhà mình.

“Không thèm để ý tới cha nữa, cha thối.” Hề Hề vô cảm thè lưỡi với hắn lần nữa, tiếp tục làm nũng trong lòng Duy Âm: “Mẹ, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con nhớ cả bánh hạt dẻ, đồ chơi bằng đường, bánh hạnh nhân mẹ làm, à, cả Cầu Cầu nữa. Mẹ, Cầu Cầu đã lớn chưa?” Cầu Cầu là một cây ăn quả nàng cướp được từ tay cha già để trồng, mùa đông nở hoa, mùa xuân kết quả, mùa hè quả chín, quả nhỏ hồng hồng bằng nắm tay, phần cuống còn có hai miếng đế bé bé giống như hai bàn tay nhỏ, một hai tháng nữa sẽ chín. Mẹ nói loại trái cây này rất ngon. Nàng chưa từng được ăn, rất muốn ăn đấy nha.

“Nó rất tốt, hai tháng nữa sẽ làm nước quả cho con uống.” Đối với con gái yêu, Duy Âm nói nhiều hơn bình thường một chút, giải thích đúng trọng điểm con gái quan tâm.

“Mẹ tốt nhất, cảm ơn mẹ.” Hề Hề sắp dùng nước miếng rửa mặt đến nơi.

Tiêu Tiếu Sinh vừa bóc con gái ra khỏi người nương tử, vừa nũng nịu đáng yêu nói: “Âm Âm nương tử, không có phần của vi phu sao?” Rất đáng ai oán, hắn trồng cái cây kia vài năm rồi, trước giờ mới chỉ ăn quả, chưa từng được thấy nó biến thành nước quả… Đây tuyệt đối là phân biệt đối xử! Hắn muốn kháng nghị!

“Cha lại tranh của con… Mẹ, không cho cha uống!” Hề Hề tích cực mượn hơi lôi kéo mẫu thân đại nhân về phe mình.

“Cho Hề Nhi hết.” Duy Âm thản nhiên tuyên án, Hề Hề ôm mẫu thân vĩ đại hoan hô, Tiêu Tiếu Sinh ngồi xổm xuống một bên tìm nấm. Nương tử không thương hắn nữa rồi…

Tiếng cười khẽ sang sảng vang lên giữa bầu không khí ‘hài hòa’ này.

Duy Âm nhàn nhạt nhưng lạnh lùng nhìn lại, đáy mắt không hề che dấu sự tra xét với người này.

“Vãn bối Phỉ Mặc ra mắt Tiêu tiền bối, Tiêu phu nhân.” Dưới cái nhìn chăm chú của Duy Âm, Phỉ Mặc tao nhã chắp tay hành lễ. Tiêu Tiếu Sinh nhảy dựng lên từ mặt đất, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi họ Phỉ?”

“Tại hạ họ Phỉ, tên một chữ Mặc.” Phỉ Mặc nho nhã lễ độ lặp lại lần nữa.

“Cha, mẹ, đây là Mặc ca ca, là người đầu tiên con quen sau khi xuất cốc, huynh ấy rất tốt với con, mua đồ ăn cho con, còn giúp con đánh kẻ xấu.” Cuối cùng Hề Hề cũng nhớ tới Phỉ Mặc bị cả nhà nàng bỏ quên đã lâu, vội vàng kéo tay cha mẹ giới thiệu bạn tốt của nàng.

“Phỉ Tề của Khê Vân các là gì của ngươi?” Tiêu Tiếu Sinh nhướng mày hỏi.

“Là gia phụ.” Phỉ Mặc thản nhiên cười nói.

“Chẳng trách ta nhìn ngươi quen mắt như thế.” Giống gã cha già tự cho mình là phong lưu như đúc.

“Tiêu tiền bối quen biết gia phụ?” Phỉ Mặc lại chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc tới quái y.

“Không tính là quen biết.” Chỉ từng nhìn lão ta có chút không vừa mắt nên khiến lão ta diễn trò hề một trận thôi. Hừ, suốt ngày ra vẻ ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nam’, năm đó dám ý đồ bắt cóc Âm Âm nương tử ngây thơ, đừng nói là cửa, cửa sổ cũng không có! Mà cha con nhà này có bệnh gì vậy? Một người trước muốn trộm nương tử của hắn, một người nay muốn trộm con gái hắn?!

Duy Âm nhàn nhạt liếc tướng công nhà mình một cái, ừm, tướng công nhà nàng thật sự rất… mang thù.

“Cha, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc ca ca, con nghĩ huynh ấy rất giống cha.” Hề Hề đu trên cánh tay Tiêu Tiếu Sinh nói. Tiêu Tiếu Sinh liếc mắt nhìn qua, mắt nha đầu ngốc có vấn đề, hắn dễ nhìn hơn tiểu tử thối này nhiều!!!

“Sau này con mới phát hiện con sai rồi, hai người khác nhau rất lớn.” Hề Hề nói tiếp, lúc này Tiêu Tiếu Sinh mới hài lòng gật đầu, nha đầu này cuối cùng cũng có chút thẩm mỹ.

“Mặc ca ca tốt hơn cha nhiều!” Hề Hề gật đầu thật mạnh nói, vừa nói vừa học Tiêu Tiếu Sinh liếc mắt nhìn lại, đáng tiếc gương mặt ngờ nghệch không cách nào phối hợp, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng thấy quái dị, chọc Huyền Phong vội vàng quay lưng đi cười trộm. Hắn luôn thấy từ khi g người nhà Hề Hề càng lúc càng thú vị.

“Tiêu Hề Hề, có phải con rất nhớ những ngày làm heo không hả…” Tiêu Tiếu Sinh làm bộ muốn nhéo mặt Hề Hề, Hề Hề vội vàng lùi về trong lòng mẹ. Hì hì, không nhéo được, không nhéo được!

Phỉ Mặc nhìn Hề hề khôi phục vẻ hoạt bát trước kia, trong lòng rất vui mừng, nụ cười rực rỡ như hoa nở. Nhìn sắc trời không còn sớm, hắn lập tức gọi Huyền Phong tới thấp giọng sai bảo vài câu, Huyền Phong gật đầu lắc mình đi.

Phỉ Mặc tiến lên đề nghị: “Sắc trời đã muộn, vãn bối đã sai người sắp xếp chỗ nghỉ chân, nếu Tiêu tiền bối không chê, chúng ta cùng nhau vừa tới chỗ nghỉ chân vừa nói chuyện.”

“Ngươi dẫn đường đi.” Tiêu Tiếu Sinh nhìn vợ con dính lấy nhau không chịu tách ra, đành tạm thời tặng nương tử thân yêu cho con gái, ai oán vừa đi vừa đùa với Đại Mao và Nhị Nha.

Huyền Phong mua một viện nhỏ của một gia đình nông dân, sai người thu dọn sạch sẽ, đám người Hề Hề vừa đến liền có chỗ nghỉ. Trong viện bốc lên mùi canh gà, Phỉ Mặc gật đầu, xem ra Huyền Phong rất có khiếu làm tổng quản. [tác giả: = = nhìn thế nào cũng giống một nhân vật nào đó trong đại nội…]

“Cha mẹ, làm thế nào hai người tìm được con?” Một nhà ba người nghỉ ngơi đủ rồi, cuối cùng Hề Hề cũng nhớ tới chính sự.

“Ha, ha ha, ha ha ha.” Tiếng cười ba đoạn kinh điển họ Tiêu tái hiện giang hồ.

“Tiếu Tiếu.” Duy Âm lạnh lùng gọi hắn một tiếng, hắn lập tức trở lại bình thường, nói: “Đương nhiên vì người cha anh minh thần võ của con hạ theo đuôi trên người con chứ sao.”

“Cha thật xảo quyệt.” Hề Hề vô cảm bình luận. Quá gian xảo, chẳng trách nàng ra ngoài mấy tháng mà chỉ phái Đại Mao làm bảo tiêu, còn tưởng cuối cùng cha mẹ cũng yên tâm để nàng tự lập, ai ngờ chỉ vì muốn tìm nàng là dễ như trở bàn tay.

“… Đồ con gái bất hiếu, cha mẹ vì con lo lắng vỡ cả trái tim ngọc bích, con còn không biết ơn?” Tiêu Tiếu Sinh ra vẻ người cha nghiêm khắc dạy con gái, thật ra nếu bỏ qua bàn tay đang bò lên bò xuống bên hông Duy Âm thì nhìn cũng rất có sức thuyết phục.

“Đến giờ mới tới tìm con…” Nếu quan tâm thì chỉ có mẹ mới quan tâm thôi đúng không?

“Không dễ dàng mới không có cái đuôi là con, đương nhiên ta phải nắm bắt cơ hội gây dựng tình cảm với mẹ con.” Thật ra từ lúc ở trong thành hắn đã thấy bọn họ, chỉ là lúc đó còn những người khác ẩn nấp gần đó muốn gây chuyện bất lợi với Hề Hề, hắn liền thuận tay giải quyết.

“Vậy vì sao mẹ lại biến thành thế này?” Hề Hề sờ tóc đen của mẹ, so sánh với tóc trắng của mình, tò mò hỏi. Nhưng mẹ thật là đẹp, dù là trước kia hay bây giờ đều đẹp, đây chính là ‘thiên sinh lê tử nan tự khí’* trong sách hay nói sao? Ơ, nàng nhớ khi mẹ dạy câu thơ này hình như không phải là quả lê, hay là quả vải…?

* Thật ra nó là “thiên sinh lệ chất nan tự khí”, kiểu như vẻ đẹp trời sinh không che dấu được. Mợ ơi… K

“Đương nhiên vì có thể sớm tìm được con! Mẹ con vốn đẹp như vậy, ra ngoài nhất định sẽ khiến giang hồ đại loạn.” Tiêu Tiếu Sinh phát hiện hắn thật sự không thể nhẫn tâm với dáng vẻ của con gái bây giờ, nếu là hai cái má đen đen trước kia hắn đã nhéo thành mặt heo từ lâu rồi, nay chỉ cần nặng lời với Hề Hề một chút đã cảm thấy rất tàn nhẫn… Oa, là tên khốn khiến nào khiến ‘Vô Nhan đan’ mất hiệu lực? Hắn nhất định phải bắt tên đó nuốt hết mười cái đầu heo mới để yên!

Đúng rồi, làm thế nào ‘Vô Nhan đan’ lại mất hiệu lực? Lẽ nào…

“Nha đầu ngốc, lại đây để cha nhìn một cái.” Tiêu Tiếu Sinh cười hì hì vẫy tay với Hề Hề.

“Không muốn.” Hề Hề vội vàng vươn tay che mặt. Cha thối nhất định lại muốn nhân cơ hội nhéo mặt nàng, còn lâu nàng mới tới chỗ cha.

Tiêu Tiếu Sinh trợn mắt khinh bỉ, nha đầu này thật sự khiến người ta nảy ra ý đồ ức hiếp nàng bất cứ lúc nào.

“Hề Nhi ngoan, để cha nhìn xem.” Duy Âm nhìn ra ý định của tướng công, liền kéo tay con gái đưa tới.

Tiêu Tiếu Sinh nhẹ nhàng dò mạch Hề Hề bằng ngón trỏ và ngón giữa, gương mặt luôn cười cợt bỗng sa sầm xuống.

“Cha, có phải con bị bệnh rất nặng không? Cha không chữa được à?” Hề Hề nhìn sắc mặt cha, cho rằng mình bị bệnh nguy kịch, giọng nói không khỏi có chút thấp thỏm. Chẳng trách gần đây nàng thật cực khổ, thì ra bệnh đã nghiêm trọng như thế.

Duy Âm kéo tay Tiêu Tiếu Sinh, mười ngón siết chặt lộ ra sự căng thẳng của nàng.

“Nha đầu ngốc, đừng khinh thường cha con.” Tiêu Tiếu Sinh bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay đầu nói với Duy Âm: “Nương tử, nàng mệt rồi, dẫn nha đầu về phòng nghỉ một lúc đi.” Duy Âm nhìn chồng một cái, gật đầu, kéo Hề Hề vào phòng trong.

Hề Hề gối đầu lên chân mẫu thân ngơ ngác nhìn cha và Phỉ Mặc trong viện, khẽ thở dài một hơi.

Duy Âm lặng lẽ nhìn con gái chăm chú, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc trắng của Hề Hề, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ thương tiếc. Con gái ngây thơ của nàng nay đã biết mùi vị ưu sầu rồi.

Thấy vợ con đã vào phòng, Tiêu Tiếu Sinh ngoắc tay với Phỉ Mặc: “Tiểu tử, ngươi lại đây.”

Phỉ Mặc nghe lời đến gần.

“Ngươi chạm vào con gái ta?” Lúc này, ánh mắt luôn mang theo chút trêu tức của Tiêu Tiếu Sinh tràn ngập khí lạnh, giống như chớp mắt đã hóa thân thành quỷ địa ngục.

Gương mặt luôn mỉm cười của Phỉ Mặc cũng trầm xuống, đôi mắt sắc nhọn lóe lên: “Nếu Phỉ Mặc đã làm Phỉ Mặc tuyệt đối không phủ nhận. Nhưng chuyện này không phải Phỉ Mặc gây nên.”

Độc Cô Ngạn dám đối xử với Hề Hề như thế!!!

“Nghe vẻ ngươi biết là ai.” Hắn gian khổ nuôi con gái trưởng thành không phải để cho người khác ức hiếp.

“Có phải Độc Cô tiểu tử không?” Nha đầu Hề Hề luôn kề cận thằng nhóc kia. Chẳng trách ngày đó thấy hắn lẻ loi một mình trên đường, tiểu tử chán sống, ức hiếp con gái hắn thì thôi, con dám vứt bỏ Hề Hề… Được lắm, rất cam đảm.

Phỉ Mặc im lặng không nói. Chỉ là, sự tức giận trong mắt hắn khiến Tiêu Tiếu Sinh nhìn ra chút manh mối.

“Tính tình nha đầu ngốc trở nên đa nghi bất an như vậy cũng vì thế?” Nha đầu nhà hắn trước giờ luôn ngơ ngác vui vẻ lại bị người ta tổn thương đến mức này! Không nên rời khỏi Hề Hề, đuổi theo nam nhân tóc bạc kia…

Phỉ Mặc trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: “Tiêu tiền bối, sức khỏe Hề Hề không có vấn đề gì chứ?”

Tiêu Tiếu Sinh nhìn Phỉ Mặc thật kỹ, đấy mắt dần hiện lên sự chấp nhận với Phỉ Mặc. Phỉ Mặc này tuy là con trai của tên quỷ phong lưu Phỉ Tề lại có lòng thành hiếm thấy với Hề Hề, xem ra cũng không quan tâm Hề Hề có còn là thân hoàn bích hay không.

“Sức khỏe không có việc gì, đau lòng khó chữa.” Tiêu Tiếu Sinh nhàn nhạt nói. Xoay người nhìn nha đầu ngốc mơ mơ màng màng trong phòng, chỉ sợ nàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, là sơ sót của người làm cha này.

“Mẹ, cha đang nói gì với Mặc ca ca vậy?” Hề Hề cọ mặt lên đầu gối Duy Âm, xoay mặt lại đối mặt với mẫu thân.

“Có cha mẹ ở đây, Hề nhi sẽ không sao.” Duy Âm hiểu được sự lo lắng của con gái, lên tiếng an ủi. Nàng sẽ không để con gái gặp chuyện gì.

“Vâng, con tin cha sẽ chữa khỏi cho con.” Nàng cảm thấy bị bệnh rất khổ cực, trong ngực luôn nghèn nghẹn lại không cách nào xuôi được. Nàng muốn trở lại là mình trước đây, cả ngày vui vẻ. Có lẽ hết bệnh rồi nàng cũng sẽ thấy tốt hơn.

“Hề Nhi, xảy ra chuyện gì à?” Duy Âm cúi đầu nhìn sâu vào mắt con gái. Đó là một đôi mắt tím giống của nàng như đúc, lúc này trong đó tràn ngập mờ mịt và u sầu.

“Mẹ, A Ngạn không thích con, con rất khó chịu.” Dưới ánh mắt sâu lắng của Duy Âm, Hề Hề bỗng thấy chua xót khổ sở nảy lên trong lòng, thế nhưng từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng chảy nước mắt, nàng không biết làm thế nào để cảm giác chua xót này biến mất. Gối đầu lên chân mẹ, nàng nhặt lại từng đoạn quá khứ, vui cười và đau xót, tất cả lần lượt hiện lên trước mắt, nhẹ nhàng kể cho mẫu thân nghe.

“Hề Nhi còn nhớ cậu ta không?” Duy Âm im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng, nhớ.” Hề Hề không chút che giấu trực tiếp thổ lộ lòng mình với mẹ.

Duy Âm ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hai người ngoài cửa, trong mắt có sự kiên trì không cho phép từ chối. Ánh mắt Tiêu Tiếu Sinh và của nàng giao nhau hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng trước đó, hắn phải lấy lại công bằng cho con gái!

“Aiz, nha đầu Hề Hề kia đi rồi trong lòng thật vắng vẻ, giống như thiếu cái gì ấy.” Mẹ Đậu Đậu ngồi bên hồ nước đầu thôn thắt bím cho Đậu Đậu, vừa chải tóc vừa than thở.

“Nhưng có Phỉ công tử kia chăm sóc Hề Hề, chúng ta coi như có thể yên lòng.” Tẩu tử họ Trương góp lời, tay không nhàn hạ, nhanh nhẹn bóc tỏi.

“Mẫu thân, con nhớ Hề Hề tỷ tỷ, cả Đại Mao và Nhị Nha nữa.” Đậu Đậu vừa gặm ngô vừa nói, trong giọng nói tràn ngập nhớ mong. Hề Hề tỷ tỷ đi một ngày rồi, bé rất nhớ tỷ ấy.

“Mẹ bọn trẻ, ngươi muốn bóc tỏi đến bao giờ nữa? Ta sắp chết đói rồi.” Giọng nói ầm ĩ của đại ca họ Trương vang lên tại đầu thôn, khiến mẹ Đậu Đậu cười khẽ. Đại ca nhà họ Trương này đúng là không chịu nổi đói.

“Tới đây, tới đây, thật là, chỉ biết ăn thôi.” Tâu tử họ Trương vừa oán giận vừa nhặt đám tỏi trắng bóc vào rổ, lau tay gật đầu với mẹ Đậu Đậu rồi về nhà cho chồng nhà mình ăn.

Mẹ Đậu Đậu cũng nhéo gương mặt nhỏ nhắn của con gái, hôn một cái nói: “Đậu Đậu à, con ở bên ngoài chơi nhé, mẹ về lấy quần áo ra giặt. Không được nghịch nước nha.” Thấy Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm về lấy y phục.

Đậu Đậu cầm cành cây chăm chú vẽ hình Đại Mao, Nhị Nha và Hề Hề tỷ tỷ thân yêu trên mặt đất, ừm, ở đây không đủ chỗ, ra kia vẽ tiếp.

Vẽ nào vẽ, một bàn chân to bước qua, giẫm lên Nhị Nha rồi! Người xấu!

“Ngươi giẫm lên Nhị Nha rồi!” Đậu Đậu lên tiếng kháng nghị. Người này đi đường không nhìn mặt đất à! Hỏng hết tác phẩm vĩ đại của bé!

“Xin lỗi.” Giọng nói lạnh lùng khiến Đậu Đậu rụt cổ. Không được, nàng không thể cúi đầu trước thế lực tà ác, Hề Hề tỷ tỷ đã dạy rồi, uy vũ không khuất phục! Nhanh ngẩng đầu thật cao đi, oa, ca ca này thật là đẹp mắt, đẹp như ca ca hôm trước đến cùng Hề Hề tỷ tỷ vậy. Huynh ấy còn có kiếm nữa kìa…

Độc Cô Ngạn dời bước chân, thấy bức tranh búp bê và con mèo trên mặt đất. Mèo nhà này cũng tên là Nhị Nha sao? Nếu là Nhị Nha của Hề hề thì tốt biết bao. Nàng từng nói nhà nàng ở Xuyên Vân cốc, lúc này có lẽ nàng đã về nhà rồi chăng?

“Ai nha, huynh lại giẫm lên Đại Mao rồi!” Mắt của ca ca này thật không tốt, không thấy bên cạnh còn có Đại Mao sao?

Đại Mao? Hắn vội vàng cúi đầu dời bước, trên mặt đất vẽ một con vịt có đôi cánh rất lớn. Đột nhiên trước mắt sáng ngời, hắn khẩn cấp hỏi: “Nhị Nha là cái gì? Đại Mao nữa?”

“Huynh thật ngốc, mọi người vừa nhìn đã biết, Nhị Nha là một con báo trắng rất uy phong, ừm, có lẽ là thế! Đại Mao là một chú chim rất to, tuy nó đen sì sì nhưng nó có thể mang ta bay lên trời nha!” Đậu Đậu khinh bỉ đáp lời. Ca ca này nhìn có vẻ thông minh không ngờ lại ngốc như vậy.

Là Đại Mao và Nhị Nha! Vậy nàng đâu? Nàng ở nơi nào?!

Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Status: Completed Author:

Thể loại: cổ đại, giang hồ, hài
Chuyển ngữ và Beta: Sâu và Rùa
Độ dài: 69 chương

Hắn bảo nàng cút, nàng cút.

Hắn bảo nàng quay lại. Xin lỗi nhé, cút rồi!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset