“Chỉ đi dạo loanh quanh thôi mà”. Vân Ánh Lục đảo mắt nhìn qua một vòng phố xá thênh thang, trầm ngâm lên tiếng. “Khám bệnh xong rồi, chúng ta hồi phủ thôi!”
Trúc Thanh cắn môi, hồi lâu không lên tiếng. Vừa nãy Tần công tử mới đưa cho nàng một cây trâm ngọc, bảo nàng tự chơi trong cửa hàng để hắn và tiểu thư ra ngoài đi dạo.
“Em có việc gì sao?” Vân Ánh Lục không nghe thấy lời đáp, quay người lại hỏi. Trúc Thanh ấp úng, nắm chặt cây trâm ngọc trong tay áo, nhất thời chưa nghĩ ra được cớ gì.
“Ánh Lục,” Tần Luận xuất hiện đúng lúc ở cửa tiệm, “Chờ lâu không? Bản vẽ của nàng ta đã đưa tới thợ rèn giỏi nhất thành Đông Dương này rồi, nhất định nàng sẽ hài lòng. Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Còn đi đâu nữa?” Vân Ánh Lục sốt ruột hỏi, chân không nhấc bước. Tần công tử hiện đã bị cô liệt vào nhân vật nguy hiểm số một, cần phải đề phòng cao độ.
Tần Luận không hề để ý, vui vẻ đề nghị. “Chúng ta đi ăn trưa thôi! Hôm nay đầu bếp của tiệm thuốc bận việc nên không nấu cơm”. Hắn ho khẽ một tiếng, liếc mắt về phía Trúc Thanh.
“Tiểu thư, tiểu nhị ca ở tiệm thuốc vừa nhờ em vá quần áo giúp hắn, em vào làm đây”. Trúc Thanh không đợi Vân Ánh Lục đồng ý, vội chạy ào vào cửa tiệm.
“Tôi không đói”. Vân Ánh Lục lạnh lùng nói.
“Vẫn còn giận ta sao? Được rồi, được rồi, là ta không tốt, không nên cưỡng hôn nàng như vậy. Lần sau nếu muốn hôn nàng, ta nhất định sẽ tỏ rõ nguyện vọng trước khi thực hiện. Nếu vẫn chưa nguôi giận, thì ta sẽ nhắm mắt để nàng hôn lại, thế đã được chưa?” Tần Luận nhướn mày, giọng điệu vô cùng mờ ám.
Vân Ánh Lục đỏ bừng mặt, trợn mắt lườm hắn. “Tôi… tôi không vô sỉ như anh”.
“Chúng ta đã đính ước, có chút thân mật cũng là chuyện bình thường. Ta thích nàng nên…”
“Dừng lại, dừng lại, không được tới gần tôi”. Vân Ánh Lục lui về sau hai bước, trừng mắt nhìn hắn, “Nhưng tôi… không thích anh”.
“Nàng chưa thích ta là do thời gian chúng ta ở bên nhau chưa nhiều. Ánh Lục, thế này có được không, chúng ta thử bên nhau ba tháng, nếu đến lúc đó nàng vẫn không có tình cảm với ta, ta sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước”.
Một kế bất thành, đành nghĩ thêm kế khác, lấy lùi làm tiến.
“Thật sao?” Vân Ánh Lục lại nhìn thấy ánh sáng hi vọng, tâm trạng ảm đạm nửa ngày trở nên phấn chấn lạ thường.
“Nhưng ta có một điều kiện”. Tần Luận vươn tay vuốt nhẹ mái tóc Vân Ánh Lục, “Trong ba tháng ấy, chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn, nàng không được đề phòng ta, không được cự tuyệt ta. Có như thế, cho dù không đạt kết quả như mong muốn, ta cũng cam tâm chấp nhận”.
“Nhưng anh không được phép làm chuyện xằng bậy”. Vân Ánh Lục tăng thêm điều kiện.
“Bình thường ta cũng được xem là một chính nhân quân tử đấy”. Đương nhiên, trong tình huống cần kíp, hắn cũng chẳng thèm cái danh sĩ ấy.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một hồi rồi bất đắc dĩ gật đầu.
Tần Luận mỉm cười, vẻ mặt tươi rói. Nói lời phải giữ lấy lời, Vân Ánh Lục đành theo Tần Luận đi đến tiệm rượu do người Thành Tây mở ở phía đông chợ, bắt đầu công cuộc tìm hiểu lẫn nhau.
Chủ tiệm rượu là người Hồ cơ[3] tóc vàng mắt xanh, buôn bán rất chuyên nghiệp.
[3] Phụ nữ người dân tộc Hồ.
Tần Luận uống rượu, Vân Ánh Lục uống trà.
“Rượu ở đây rất ngon, nàng nếm thử một chút đi!” Tần Luận cầm bầu rượu rót một chén nhỏ.
Vân Ánh Lục quay đầu nhìn quanh, trong quán ngoài cô ra còn có mấy tiểu cô nương khác. Tửu lượng của cô tương đối khá, trước kia cũng hay uống vài chén cùng cha cho vui.
Nghe Tần Luận nói vậy, Vân Ánh Lục bưng ly rượu hoa quế lên chạm môi, hương thơm tinh khiết tràn ngập khoang miệng.
“Không sao đâu, nhỡ có say cũng không sao, ta sẽ đưa nàng về nhà”.
Tần Luận cầm đũa gắp thức ăn cho cô. “Trong thành Đông Dương có rất nhiều quán ăn tửu lầu thú vị, trong ba tháng này, chúng ta nhất định phải đi cho bằng hết”.
“Một tháng tôi chỉ có ba ngày nghỉ, làm sao đi được hết chứ?” Vân Ánh Lục tìm cớ hoàn hoãn.
“Bắt đầu Từ Ângày mai, ta sẽ cho xa phu Tần phủ đến cổng hoàng cung đón nàng, ăn tối xong, ta sẽ đưa nàng về nhà. Nếu nàng một mực chối từ, ba tháng sau ta sẽ xin hai nhà làm lễ thành hôn, ta tin cha mẹ nàng nhất định sẽ tán thành”. Hắn khiêu khích nhìn cô.
Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu buồn bực uống liền mấy chén, gò má trắng trẻo ửng đỏ, ánh mắt mơ màng long lanh, thoạt nhìn trông hết sức quyến rũ.
Một bầu rượu đã cạn đáy, một nửa vào bụng cô, một nửa thì vào bụng Tần Luận. Trong khi cô bước chân liêu xiêu, thì hắn càng uống càng tỉnh.
Tần Luận đi thanh toán. Khi rời khỏi tiệm rượu, bên ngoài trời đã tối sầm, mưa rơi xối xả, càng lúc càng to.
Tần Luận dắt Vân Ánh Lục đi men theo khu phố bán hàng, mua một chiếc ô trúc vẽ hoa tuyệt đẹp, hai người cùng che chung, chậm rãi bước tiếp. Vân Ánh Lục liên tục trượt chân, may mà Tần Luận luôn để mắt cảnh giác nên cũng không xảy ra chuyện gì xấu mặt.
“Tần công tử, hay là chúng ta tìm chỗ nghỉ chân đi. Tôi muốn uống mấy chén trà cho tỉnh táo”. Vân Ánh Lục sờ gò má nóng bừng của mình, xấu hổ lên tiếng. Rượu kia vừa thơm vừa ngọt, nào ngờ lại lại khiến cô mất mặt thế này!
Tần Luận dừng lại ngó nghiêng xung quanh, phía trước có một tòa lầu thanh nhã, mỹ nữ phất tay áo bay bay. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Vân Ánh Lục thật lâu, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Ánh Lục, chúng ta tới phía trước thuê một gian phòng nghỉ tạm nhé?” Hắn lo lắng hỏi.
“Được, tôi chóng mặt không đi nổi nữa rồi”. Vừa uống rượu lại còn hứng gió, mọi thứ trước mắt Vân Ánh Lục bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tần Luận ôm chặt lấy cô.
“Ôi, đây không phải là Tần công tử sao, cơn gió nào thổi ngài tới Linh Vân các của chúng tôi thế này?”
Linh Vân các là nơi tầm hoan đệ nhất ở kinh thành, hiện giờ đang lúc buổi trưa vắng khách, nên vừa thấy Tần Luận xuất hiện, tú bà không khỏi mừng rỡ, cười không khép nổi miệng, tự mình dẫn một bầy cô nương ra ngoài nghênh đón.
Các cô nương hồ hởi chạy ra đón tiếp Tần công tử khôi ngô nức tiếng, đáng tiếc, trong lòng công tử lại đang ôm một cô gái khác. Các cô nương bĩu môi, hôm nay không có trò vui rồi.
Ngoài chức năng là nơi phục vụ khách làng chơi ra, Linh Vân các còn là nơi bảo mật cho các cuộc tình vụng trộm, phục vụ chu đáo, vô cùng kín tiếng.
“Ma ma, hôm nay không có gió mà chỉ có trận mưa cuốn ta tới đây”. Tần Luận mỉm cười, Vân Ánh Lục cố gắng đứng thẳng người, lễ phép gật đầu với người đối diện.
Tú bà tặc lưỡi, cô gái này diện mạo xinh đẹp khác thường, so ra thì các cô nương ở đây đều không bằng.
“Ma ma, cho ta gian phòng tốt nhất nhé”. Tần Luận nói xong, đưa cho tú bà một thỏi bạc lớn, thận trọng ôm Vân Ánh Lục vào lòng.
Tú bà hớn hở ra mặt, không ngừng ỏn thót lấy lòng. “Được, được. Các con ở đây đón khách, mẹ đưa Tần công tử lên lầu rồi xuống ngay.
“Phiền ma ma rồi”. Tần Luận mỉm cười nhàn nhạt, đưa ô cho cô nương đứng cạnh rồi nửa ôm nửa dìu Vân Ánh Lục vào trong. Tú bà uốn éo tranh đi trước dẫn đường.
Trong đại sảnh có vài gã đang trêu đùa uống rượu, âm thanh huyên náo khiến Vân Ánh Lục nhíu mày quay lại. Nhận thấy có mấy ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, cô vội đứng thẳng người lên.
“Để tôi tự đi”. Cô nói với Tần Luận.
Lúc ba người đi lên cầu thang, cô nắm chặt lấy tay vịn, leo lên từng bậc, Tần Luận cười cười, thong thả đi theo sau. Cầu thang rất dài, chỗ rẽ có phần tối tăm. “Tần công tử, cẩn thận bước chân, bậc thang hơi lung lay”, một giọng nói già nua thì thào dặn dò. Tần Luận đang định trả lời thì đột nhiên có một chiếc khăn bịt chặt lấy miệng hắn, có mùi gì đó hăng hắc nồng nồng rất khó chịu, lúc hắn hiểu ra cơ sự thì toàn thân đã chìm vào bóng tối.
Vân Ánh Lục mãi cũng lên được lầu, tú bà lấy một chiếc chìa khóa trong ngực áo ra, mở cánh cửa vào phòng. Trong phòng sực nức hương thơm, cô khịt mũi mấy lần mà vẫn không nhận ra là mùi hương gì, vừa trông thấy chiếc giường lớn ở góc phòng, cô vội vàng bước nhanh đến.
“Tần công tử đâu nhỉ?” Tú bà nhìn trước nhìn sau mấy lần vẫn không thấy Tần Luận đâu cả, liền chép miệng tự hỏi. “Đi vệ sinh rồi sao?”
“Cô nương, cô nghỉ ngơi trước nhé. Ta xuống nhà tìm Tần công tử bảo hắn lên đây với cô”. Vân Ánh Lục gượng phất tay rồi nặng nề rơi vào giấc ngủ sau tiếng sập cửa của tú bà.
Cảm giác say rượu thực là khó chịu.
Lưu Huyên Thần đứng nhìn căn phòng trống rỗng của Vân Ánh Lục trong tẩm điện, vẻ mặt im lìm nửa ngày cũng không lên tiếng. La công công đứng phía sau sợ tới mức không dám thở mạnh.
Hôm nay tâm tình Lưu Huyên Thần vốn dĩ đã không tốt. Lúc lâm triều, Viên nguyên soái từ biên cảnh Bắc triều trở về bẩm báo rất ít thông tin về tình hình chiến sự, riêng với vấn đề quân hưởng[4] và những chi tiêu thượng vàng hạ cám khác trong quân doanh thì lải nhải không dứt. Lưu Huyên Thần không khó để nhận ra Viên nguyên soái hồi kinh không phải để trình báo tình hình chiến trận, mà là đòi thêm ngân lượng. Trong mắt ông ta, quốc khố chẳng khác nào cái cây kim tiền, muốn bao nhiêu, cứ rung sẽ có!
[4] Tiền lương cho binh lính.
Bắc triều vốn là một tiểu quốc, từ trước đến nay đều rất khiếp nhược nước Ngụy, hàng năm đều tiến cống châu báu và lương thực chỉ mong mưu cầu bình an.
Vậy mà bắt đầu Từ Ânăm ngoái, Bắc triều đột nhiên trở nên lớn mạnh, cứ dăm ba bữa lại sang quấy nhiễu gây chuyện ở biên cảnh. Sang đến năm nay, dường như chỉ trong một đêm Bắc triều đã tập hợp hơn hai mươi vạn binh lực đóng quân ở biên cảnh, thế cục chiến tranh đã rất rõ ràng.
Lưu Huyên Thần vừa nhận được tin tức lập tức lệnh cho Viên nguyên soái điều quân tới biên cảnh Bắc triều, chuẩn bị nghênh chiến. Quân hưởng và lương thảo, triều đình sẽ cắt cử người hộ tống theo sau.
Đã qua hai tháng, tin báo tiệp chưa bay về kinh thành mà đại nguyên soái lại bỏ chiến trường quay về đòi bạc, Lưu Huyên Thần hắn sao có thể không nổi nóng chứ. Nhưng là người biết che giấu cảm xúc, hắn đành ngọt nhạt xoa dịu Viên nguyên soái vài câu rằng, đây là đại sự, hắn phải luận bàn kĩ càng cùng hai vị tả hữu thừa tướng và thượng thư bộ Hộ trước đã, rồi tuyên bố bãi triều.
Một bụng tức còn chưa tiêu, mới về đến ngự thư phòng đã thấy thái hậu mặt lạnh như tiền ngồi nghiêm trang sau thư án. Phải nói thêm về Vạn thái hậu, Lưu Huyên Thần lúc nào cũng có cảm giác bà không giống mẫu thân, mà giống người hợp tác làm ăn với hắn hơn. Bà quan tâm tới quốc sự triều chính, quan tâm đến tranh chấp giữa quần thần trong triều còn nhiều hơn hắn. Vạn thái hậu không phải không thương hắn, nhưng cách yêu thương này thực không giống người bình thường, có thể vì hắn là hoàng đế, sinh ra đã cao quý hơn người.
Vạn thái hậu hỏi qua quýt vài câu về quốc sự, sau đó nói thẳng mục đích tới đây của bà. Bà muốn hắn yêu thương hoàng hậu nhiều hơn để nàng ấy sớm sinh hạ hoàng tôn cho bà. Tiếp đến Vạn thái hậu tuyên bố bà đã thông báo cho phủ Nội vụ mỗi tháng Từ Ângày này tới ngày này phải nhắc nhở hoàng thượng ngự giá Trung Cung.
Lưu Huyên Thần mím môi, im lặng không đáp. Ở trong mắt thái hậu, hắn có còn là thiên tử một mình gánh vác giang sơn trong suốt năm năm qua hay vẫn chỉ là một đứa trẻ trẻ người non dạ, ngay cả việc lâm hạnh ai cũng không có quyền làm chủ? Hắn thật sự rất muốn thốt ra câu này.
Nhưng sau đó hắn lại nuốt xuống hết thảy, khi tiên hoàng còn tại vị, thái hậu đã phải nhiều năm làm trắc phi, nuốt hận chịu sự ức hiếp của hoàng hậu mới sinh được hắn. Hắn Từ Ânhỏ đã giỏi giang xuất chúng hơn các hoàng huynh khiến hoàng hậu không khỏi nảy sinh ghen ghét, tìm mọi tâm kế đối phó với mẹ con hắn. May mắn là Vạn thái hậu biết nhìn xa trông rộng, sớm mượn sức các đại thần trong triều để củng cố thanh thế, sau lại thêm ông trời tương trợ, cuối cùng cũng đưa hắn lên được ngôi vị hoàng đế. Lưu Huyên Thần biết, Vạn thái hậu vì hoàng vị này đã phải trả giá rất nhiều thứ.
Hắn sao có thể nhẫn tâm không nể mặt mẫu thân như vậy được?
Thái hậu đi rồi, hắn một mình rầu rĩ trong phòng, tâm tình u ám tới cực điểm. Trời đã gần tối, hắn sai La công công đi tìm Vân Ánh Lục, La công công đi được một lúc thì quay về nói hôm nay là ngày nghỉ, Vân thái y đã sớm hồi phủ nghỉ ngơi.
Lưu Huyên Thần càng thêm bực mình, hận không thể hạ thánh chỉ cho cấm vệ quân xuất cung lôi Vân Ánh Lục về đây cho hắn. Tiểu thái y này sao có thể lật lọng như vậy chứ, chẳng phải đã bảo chừng nào hắn hết đau đầu mới được phép xuất cung sao, vậy mà giờ đầu óc hắn đang quay cuồng bức bối thì tiểu thái y lại đang tiêu dao hồi phủ.
Đúng là đồ lăng băm, một chút y đức cũng không có.
Đáng đánh, đáng chết, đáng… Lưu Huyên Thần nặng nề nhắm mắt lại, sao hắn không khống chế nổi tâm tưởng mình thế này? Không nhìn thấy bóng dáng tiểu thái y, không nghe thấy giọng nói tiểu thái y, không được ăn cháo tiểu thái y nấu, hắn như mắc tâm bệnh, một chút sức lực cũng không có, cô đơn tràn ngập cõi lòng.
Hắn chưa từng nghĩ trên đời này lại có một người ảnh hưởng đến hắn như vậy. Lúc nào hắn cũng nghĩ tới tiểu thái y, ăn tối cũng nghĩ tới, phê tấu chương cũng nghĩ tới.
Buổi tối hắn đến Trung Cung thăm hỏi hoàng hậu, Mạn Lăng vốn là người luôn tránh né mấy chuyện thị phi mà nay cũng không ngừng nhắc nhỏm đến Vân thái y. Hắn lặng yên quan sát Mạn Lăng, không phải nàng cũng thích tiểu thái y đấy chứ?
Nếu không vì lý trí, thì thiếu chút nữa hắn đã xuất cung đến Vân phủ để xem tiểu thái y kia rốt cuộc là đang làm gì, có đang ân hận vì nuốt lời hay không.
Cả ngày hôm ấy, hắn chẳng khác gì quả cà héo, làm gì cũng miễn cưỡng. Gắng chống đỡ cũng qua một ngày, nhớ nhung thật sự khó chịu, hắn lại tìm đến thái y viện làm thái y trực ban sợ tới mức co rúm trong góc tường vì nghĩ hoàng thượng kiểm tra đột xuất xem ông ta có gì thất trách không. Hoàng thượng hỏi gì, ông ta cũng không trả lời nổi một câu hoàn chỉnh.
Lưu Huyên Thần lạnh lùng phất tay rời khỏi thái y viện, thái y trực ban xụi lơ thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Thái giám phủ Nội vụ cầm một lượt thẻ bài của các phi tần dâng lên Lưu Huyên Thần. Hắn đảo mắt nhìn một lượt rồi phất tay, cho thái giám lui xuống.
“Hoàng thượng, hơn một tháng rồi người không tới chỗ mấy nương nương”. La công công thấp giọng nói. Tính thời gian thì bắt đầu từ lúc tuyển rú, Vân thái y cũng vào cung trong khoảng thời gian này.
“Trẫm không có tâm trạng”. Lưu Huyên Thần ngẩng đầu nhìn trăng sao thưa thớt trên trời, “Đêm nay, trẫm tới thăm mấy vị tân thục nghi vậy”.
La công công thắp đèn lồng, cùng hai thị vệ hộ giá hoàng thượng tới hậu cung.
Đêm đã khuya muộn, tẩm cung ba vị thục nghi đều đã tắt đèn, tất cả chìm trong bóng tối yên tĩnh. La công công định chạy đi thông báo nhưng Lưu Huyên Thần lắc đầu, hắn khoanh tay đi đến một rừng cây thưa gần đấy, khẽ huýt gió ba tiếng.
Trong tiếng lá xào xạc, một nam tử mặc đồ đen, lạnh lùng bước ra thi lễ. “Hoàng thượng!”
Lưu Huyên Thần gật đầu, ra hiệu cho La công công và hai thị vệ hộ thân lui ra phía sau.
“Giang thị vệ, khanh phải chịu khổ rồi”.
Giang Dũng mỉm cười, đáp. “Hoàng thượng, đây là phần việc của vi thần, sao có thể nói là chịu khổ được?”
“Trẫm nói với người ngoài là đã phái khanh đi theo bảo vệ thái hậu nhưng thực chất lại điều khanh đến ẩn thân ở ngự hoa viên, giám sát động tĩnh trong hậu cung. Hai ngày nay, khanh có phát hiện được gì không?”
Giang Dũng hắng giọng, rồi nhẹ giọng bẩm báo: “Cổ thục nghi và Viên thục nghi sau lần đánh nhau tranh sủng lại trở nên rất hòa hợp, dường như đó là công lao không nhỏ của Ấn phi nương nương. Hiện tại ba người họ vô cùng thân thiết”.
“Sao?” Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhíu mày.
“Trước mắt Cổ thục nghi không có biểu hiện gì khác thường, cũng không tiếp xúc với người nào khác. Vi thần đã lén xem cô ta luyện công, võ nghệ của Cổ thục nghi không hề kém cạnh Viên thục nghi đâu ạ. Hoàng thượng, vi thần còn phát hiện ra một chuyện lạ, sau nửa đêm, có một cung nữ dáng người cao gầy thường xuyên ra ra vào vào hậu cung. Lúc đầu vi thần không để ý, nhưng liên tục mấy đêm liền đều thấy cô ta nên vi thần cảm thấy rất kỳ lạ”.
“Cô ta cao khoảng bao nhiêu?”
“Người này còn cao hơn cả hoàng thượng”.
Lưu Huyên Thần khẽ thở dài, “Giang thị vệ, khanh nhất định phải theo dõi sát sao cung nữ kia cho trẫm, nhất cử nhất động của cô ta cũng không được phép bỏ qua”.
Giang Dũng trịnh trọng gật đầu. “Hoàng thượng, sáng nay vi thần xuất cung, có nghe đám gia nhân thì thào nói chuyện ở góc tường rằng, tối nay Kì tả thừa tướng sẽ tới Linh Vân các uống hoa tửu”.
“Góc tường nhà ai?”
“Phủ Tề vương”.
Lưu Huyên Thần lạnh lùng nheo mắt, “Giang thị vệ, mau cùng trẫm xuất cung uống mấy ly rượu nhạt”.