Chương 11: Kỳ phùng địch thủ

Kỳ phùng địch thủ

Đã ba năm rồi chưa từng có ai dám nhắc tới chuyện này. Không phải là để ý mặt mũi của Thẩm gia mà là quan tâm tới mặt mày Thừa tướng. Thanh danh của một cô gái, nói cho cùng cũng không bằng quyền thế hiển hách.

Thẩm Hành cười cười, nàng ngẩng đầu đối diện với Lưu Nhã Quân nói: “Cô không nhắc ta còn quên mất chuyện năm mình mười lăm tuổi còn được gả đi đó. Dù kết quả có ra sao cũng coi như đã từng được ngồi kiệu tám người khiêng. Ta thấy cô cũng không nên kén chọn quá làm gì, còn khỏe mạnh mà cửa chính không vào lại cứ muốn leo lên làm tiểu thiếp”.

Lưu Nhã Quân không ngờ Thẩm Hành lại có thể nhìn thoáng như thế, nhất thời không biết nói lại làm sao, liếc thấy nàng ta nói xong còn định đi, nàng vội kéo ống tay áo người kia lại nói:

“Ta đi vào bằng cửa nào có liên quan gì tới cô, có khi cô nằm mơ còn không vào được nữa là. Còn có chuyện chắc cô không biết, thê tử của Lâm Hi Hòa vừa cưới đã nhanh chóng mang thai rồi, lúc trước còn nói cái gì mà thanh mai trúc mã, người ngoài cuộc không thể nào hiểu được, có thể thấy trong lòng Lâm đại công tử cũng chưa từng có cô.”

Bàn tay nắm ống tay áo kia đột nhiên đau nhức, khi Lưu Nhã Quân phản ứng lại, thì Thẩm Hành đã vuốt vuốt y phục nhăn nheo.

“Lưu Nhã Quân.” Nàng ung dung nói, trên mặt là vẻ nghiêm nghị hiếm khi thấy được.

So với vẻ tươi cười thì kiểu lạnh lùng này còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn, nàng bất giác lùi về sau một bước: “Làm, làm cái gì?”

“Không có gì.” Nàng liếc nhìn nàng ta: “Ta chỉ muốn nói cho cô biết, nốt ruồi đen trên khóe miệng cô sao giống với miếng gỉ mũi mới moi ra quá, hôm nay lại càng đen hơn”.

“Cô – nói – cái – gì?!!” Lưu Nhã Quân không thể tin nổi vào tai mình.

Thẩm đại tiểu thư không lập lại thêm lần nào nữa, nghiêng người tiếp tục đi về phía trước. Nàng thừa nhận, cái tên đó đã lâu không xuất hiện, đột nhiên lại khiến mình cảm thấy hơi phiền lòng, cho nên cũng không còn hứng thú đi trêu chọc người khác nữa.

Lưu thiên kim tức giận, giương nanh múa vuốt định nhào tới.

“Thẩm Hành! Cô đứng lại đó cho ta, nói rõ ràng lại ta xem.”

Bên cạnh cũng có mang theo hai bà tử đến để gây sự, thấy thế cũng cùng nhau lao về phía trước.

Tình huống còn ác liệt hơn so với những gì mình tưởng. Thẩm Hành nhìn mấy cánh tay đang quấn lấy nàng thì có phần hối hận. Bởi vì từ phí chẩn trị cho một người lại thành ba, nàng đâu có nhiều bạc như thế, mấu chốt nhất vẫn là, nàng còn nợ Tô Nguyệt Cẩm tiền ‘xe đẩy’ chưa trả xong nữa đây này.

Nên đánh mấy người này một trận, hay là để họ đánh mình đây?

Thẩm Hành chăm chú suy nghĩ, đột nhiên lại thấy một người từ cổng lớn bước vào.

Hắn mặc trường sam màu tím nhạt thêu hoa văn hình đám mây, trên đỉnh đầu là kim ngọc quan, rực rỡ chói mắt hơn cả những lần gặp trước đó.

Thấy bên này đang náo loạn thành một đống, người này vẫn cười dịu dàng ôn hòa như ngày trước.

“Sao lại náo nhiệt vậy, đang làm gì đấy?”

Lúc trước Lưu Nhã Quân còn đang làm tư thế vọt tới, nghe thấy tiếng người kia thì bước chân lặng lẽ quẹo nhanh sang bên cạnh.

Cúi người hành lễ nói: “Hầu gia vạn an, đã lâu không gặp, ngài vẫn phong thần tuấn lãng như xưa.”

Thẩm Hành ngạc nhiên nhìn người kia, ‘thân thủ’ gọn gàng như thế mà không tập võ thì quả là đáng tiếc.

“Hóa ra là thiên kim nhà Đình Viễn, đã lâu không gặp, đúng là càng ngày càng đoan trang.”

Cố Duẫn Chi thuận miệng đáp lại một câu đầy khách khí, khuôn mặt của Lưu Nhã Quân cũng nhanh chóng ửng hồng lên, vừa mới định e thẹn một phen đã thấy Cố Hầu gia đi tới bên cạnh Thẩm Hành.

“Thời gian này khá bề bộn, đã đồng ý tìm cô chơi cờ rồi lại không rảnh rang chút nào, hôm nay ta tự mình tới bồi tội, không biết bây giờ có thể chơi hai ván được không?”

Thẩm Hành chớp mắt, tuy có hơi đờ đẫn, nhưng cũng hiểu được đối phương muốn giải vây giúp mình, nàng vội nói: “Không ngờ ngài vẫn còn nhớ, nếu hôm nay Hầu gia có hứng thú, đương nhiên ta sẽ đồng ý tiếp đón.”

Đôi mắt đào hoa của Cố Duẫn Chi hơi cong lên, hắn xoay người nói với Lưu thiên kim: “Đã dùng ngọ thiện chưa?” Một câu nói không đầu không đuôi, ý mời rõ rệt.

Lưu Nhã Quân vẫn hay nghe nói vị Tiểu Hầu gia này cực kì phong lưu, tuy mình không muốn ngồi chung với Thẩm Hành nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội giao lưu với Cố Duẫn Chi được, cho nên nàng ta xấu hổ cười: “Ta chưa dùng, Hầu gia cũng chưa ăn sao?”

Đáng tiếc lại là: “Lúc bản Hầu vừa đến đã ăn rồi, nếu Lưu cô nương còn chưa dùng cơm trưa thì nhanh về ăn đi, cẩn thận bị đói.”

Dứt lời, hắn trực tiếp lôi thẳng Thẩm Hành đi chơi cờ.

Lần này, một cơ hội giao lưu cũng không có cửa.

Bà tử bên cạnh ngơ ngẩn nói với Lưu Nhã Quân: “Tiểu thư, không phải tiểu thư đã dùng cơm xong rồi mà, sao lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ.”

Đôi mắt Lưu thiên kim mở to như chảy ra hai dòng máu đỏ: “Bà không nhìn thấy à, ta ăn no rửng mỡ đấy.”

Thẩm Hành và Cố Duẫn Chi cũng không tính là quen thuộc, trong ấn tượng của nàng, nàng và cha cũng ít khi lui tới gì với hắn. Từ lần gặp vội vã lúc trước, ngoại trừ một câu nói không hề vang lên thành tiếng kia: Ôn Uyển đã lâu không gặp. Thì nàng có gắng cũng không nhớ được hai người đã gặp nhau khi nào.

Cố Duẫn Chi nho nhã nhẹ nhàng, tuy rằng không giống với vẻ đẹp không dính chút bụi trần của Tô Nguyệt Cẩm, nhưng chắc chắn không phải ai gặp cũng có thể bỏ qua. Nhìn khắp triều Khánh Nguyên này, dung mạo đó cũng xem như số một số hai.

Mặc dù trong lòng nàng đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên, nàng rót một chén trà thơm định khách sáo một phen.

Không ngờ sau khi vào chính sảnh, hắn còn nói nha hoàn cầm một bộ cờ vây vào, dịu dàng nhã nhặn nói:

“Tiểu thư cầm quân đen nhé?”

Thẩm Hành thoáng sững sờ nhìn bàn cờ trước mặt: “Hầu gia tìm ta chơi cờ thật sao?”

“Không thế thì sao?” Hắn cười hết sức ôn hòa ôn hòa, đẩy lọ cờ màu đen tới: “Bắt đầu đi.”

Thẩm Hành vốn nổi danh là người chơi cờ dở tệ, từ xưa đến nay không dám nói mình biết chơi cờ, nhìn thấy thịnh tình của đối phương khó lòng từ chối, nàng càng thêm chột dạ.

Chỉ là Cố Hầu gia vừa mới giúp nàng giải vây, giờ phải giữ mặt mũi cho người ta nữa chứ, nàng bèn xoa xoa tay ngồi xuống.

“Người ta vẫn nói cầm kỳ thư họa chú trọng nhất chính là hứng thú, lúc chơi cờ ta cũng luôn tâm niệm như thế, chữ ‘hứng’ thì đúng là không hiểu được bao nhiêu, còn chữ ‘thú’ thì khiến Hầu gia vui cười là được”.

Cố Duẫn Chi cầm một quân trắng trong tay, nghe nàng nói vậy thì khẽ cười, ngước mắt lên nhìn Thẩm Hành nói: “Lúc tiểu thư xưng ta lại khiến ta nhớ tới ngày đó nàng ngây ngô trước cửa hành cung”.

Vốn dung mạo hắn đã cực kì tuấn tú, lúc nói mấy lời này đôi mắt đó lại hiện lên vẻ dâm tà như trêu đùa nàng vậy, không tính là ngả ngớn, nhưng chính xác là một loại phong lưu.

Thẩm Hành cúi đầu nhìn bàn cờ trước mặt, mình ‘cao tuổi’ như vậy mà còn được nhận hai chữ ngây ngô, đúng là sự đáng mừng.

Cách chơi cờ vây nàng không am hiểu nhiều, ưu điểm lớn nhất là biết đường giấu dốt, chỉ thủ chứ không công. Phải chăm chú bảo vệ mấy đường ra, đối phương để trống thì nhanh chân theo sát.

Đây là kĩ xảo mà sư phụ cờ vây nàng từng theo học truyền dạy, nhớ lúc đó ông lão kia còn rung đùi đắc ý: Tuy con ngu dốt, nhưng bản lĩnh thì vẫn có, thắng thì không sao, nhưng thua cũng không đến mức quá tệ.

Bây giờ nghĩ lại, nàng mới thấy cực kì lợi hại, nhưng mà bây giờ nhìn bàn cờ nàng lại thấy chỗ trống đối phương để lại có hơi nhiều.

Sau khi ăn mấy quân trắng đi, nàng lén lút liếc nhìn Cố Duẫn Chi một cái, muốn nói, ngài đừng nhường ta, tuy rằng chơi cờ thì ta rất tệ, nhưng mà phẩm cờ lại khá lắm đó

Ấy mà đối phương vẫn tiếp tục chăm chú quan sát thế cuộc trên bàn cờ, đôi mày dài hơi nhíu lại, yên yên tĩnh tĩnh, dáng vẻ cao thâm đó khiến người ta không sao hiểu nổi.

Không cần phải chăm chú đến vậy chứ? Thẩm Hành ngẫm nghĩ, nhưng mà xét về mối quan hệ của hắn và vị Thiên Tuế gia kia, nàng lại thấy có thể giải thích được, có lẽ là cùng chung một ham mê kì quặc nào đó.

Chỉ là, sau ba ván cờ, nàng nghi hoặc.

Theo như lời giải thích của sư phụ nhà nàng, người có bản lĩnh chơi cờ, cũng sẽ có khả năng giấu nước. Cách chơi của mỗi người thì không giống nhau, thế cuộc cũng biến đổi khôn lường. Thế nhưng nước cờ của vị tiểu Hầu gia này có vẻ rõ ràng quá thể, cho nên đến một người mù mờ như Thẩm Hành cũng đoán được bước tiếp theo.

“Hầu gia, nếu mà đặt xuống đó, ta không có mặt mũi mà thắng ngài đâu”. Nàng có thể hiểu được hắn muốn khiêm nhường, nhưng mà không hiểu nổi vẻ tán thưởng trong mắt hắn là chi.

Khuôn mặt Cố Duẫn Chi ửng đỏ, thành thật nói: “Vẫn biết kì nghệ của mình không cao, không ngờ hôm nay lại gặp cao thủ. Tiểu thư chớ chê cười, chúng ta chơi tiếp một ván nữa đi”.

Người này, là do Tô Nguyệt Cẩm gọi tới trêu chọc nàng sao?

Xứng Lứa Vừa Đôi

Xứng Lứa Vừa Đôi

Status: Completed Author:

Tên gốc: Nô tì, cử án kỳ môi
Thể loại: cổ đại, hài hước
Nguồn convert: tieukimthu
Chuyển ngữ: Tặc Gia + Mèo lang thang + Địa Đản
Biên tập: Tặc Gia
Bìa: Họa Gian Phi
Văn án 1:

Xuất thân của nàng là tiểu thư quan gia có cuộc sống bình dị nhất trong kinh thành, nàng không có gì nổi bật ngoại trừ diện mạo, người duy nhất thấy ngứa mắt chính là con trai trưởng của Thừa tướng “công đức vĩ đại” đã từ hôn.

Giấc mộng mười dặm hồng trang của nữ nhân vỡ rồi không cách nào gắn lại, nàng đã thề rằng, cuộc đời này mình sẽ không gả cho quyền quý nữa.

Nhưng mà, không ngờ khi chàng nam tử thu phong tễ nguyệt này tới, nàng lại mơ màng.

Hắn ôm lấy một con thỏ nhỏ, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, vẻ mặt hết sức hiền hòa.

“Thịt kho tàu hay hấp”.

Nàng chớp mắt hai cái, còn đáp lại:

“Nướng đi, không thì mỡ quá”.

Không muốn trêu chọc Vương gia phúc hắc, nhưng nào ngờ được càng lúc càng lún sâu, hóa ra cao không với tới, không phải ý chỉ thân phận hay địa vị, mà chính là khoảng cách giữa lòng người mà thôi.

Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi.

Văn án 2:

Thiên Tuế gia không thích ứng mão*, chuyện này tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng biết.

Trước khi thành gia, hắn lấy cớ qua loa tắc trách là thân thể không được tốt, người yếu nhiều bệnh.

Sau khi thành gia lập thất, hắn lại lấy cớ phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường.

Sau khi cùng cách **, hắn cũng chẳng muốn tìm cớ nữa rồi, gửi thẳng tấu chương, viết vài chữ to.

Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều.

Thẩm Hành rưng rưng nhìn bức ảnh trên lệnh truy nã ở Hoàng Thành, thầm nghĩ.

Cùng cách cũng đã cùng cách rồi, hắn không thể vẽ nàng đẹp một chút được sao?

Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi.

*ngày xưa trong triều đến giờ mão hàng ngày – từ 5 giờ đến 7 giờ sáng – sẽ điểm danh quan viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.

** li hôn

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset