Khánh Vương trắng đêm không ngủ, cuối cùng cũng qua được một đêm dài dằng dặc. Mây đen đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho ánh mặt trời sáng lạng ngày đông. Thái dương chiếu vào gương mặt Khánh Vương, nhưng cứ như có một tầng mây mù bịt kín. Hách Liên Tiếu tiến vào thư phòng, chỉ thấy đối phương ngồi trên ghế thở ngắn than dài, trên mặt giăng đầy mây đen.
Hách Liên Tiếu không khỏi nheo mắt lại, hiện ra vẻ hài lòng, ngay sau đó lập tức thay đổi thành bộ dạng thân thiết: “Phụ thân, sao người buồn bã vậy?”
Âm thanh Khánh Vương mang theo vẻ cay nghiệt hiếm thấy: “Làm sao ta vui nổi.” Hắn nói đến đây nhất thời phát hiện đã lỡ lời, vội ngưng miệng lại. Một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì?”
“Con gái chỉ tự mình đưa canh đến cho phụ thân, nếu tâm tình người không tốt thì con gái không dám quấy nhiễu, xin được cáo lui trước.” Hách Liên Tiếu làm như luống cuống, cố gắng ôn nhu nói, bộ dáng hiếu thuận hiền lương.
Cơn tức giận của Khánh Vương cả đêm qua vẫn còn trong lòng, nhưng vì lúng túng nên khó mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định thăm dò: “Minh Nguyệt và thế tử qua lại rất thân thiết sao?”
Hách Liên Tiếu ngẩn ra, nhất thời toát ra bộ dáng khó trả lời, ấp a ấp úng, do dự hồi lâu không lên tiếng.
“Ta đang hỏi con đó, câm rồi sao?” Trong lòng Khánh Vương càng nghi ngờ sâu hơn, không nhịn được mà lớn tiếng.
Hách Liên Tiếu chấn động, trên mặt nhất thời toát ra bất an, mỗi một lời nói ra đều mang giọng điệu rụt rè: “Con gái có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với phụ thân, nhưng việc này không tầm thường, lại liên lụy quá nhiều người, con không dám ăn nói linh tinh, xin phụ thân minh xét đúng sai.”
Khánh Vương trừng mắt nhìn màng, trong lòng có linh cảm, giọng điệu ngày càng nghiêm khắc: “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng ấp úng nữa.”
Hách Liên Tiếu cong môi lên, hàng mi dài hơi run, âm thanh tựa như đứt quãng: “Ba ngày trước con đến thăm thế tử, phát hiện Minh Nguyệt quận chúa cũng ở đó, còn đuổi hết nha đầu bà tử ra ngoài, hai người ở riêng…”
Khánh Vương lập tức ngồi thẳng người lại, căng thẳng toàn thân: “Giang Tiểu Lâu cũng ở đó, bọn họ đang làm cái gì, con đã nhìn thấy gì?”
Mặt Hách Liên Tiếu đỏ bừng, càng khó có thể lên tiếng: “Con thấy hai người họ níu níu kéo kéo, dáng vẻ rất thân thiết, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, con không dám ăn nói linh tinh, chỉ sợ truyền đi… sẽ làm hỏng danh dự Minh Nguyệt quận chúa.”
Mặt mày Khánh Vương trở nên lạnh lẽo: “Danh dự? Nó dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy thì còn danh dự gì?” Nói xong hắn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, cảm giác tức giận lại xông lên, chỉ cảm thấy cả người như đang ngâm trong dầu sôi, vừa lúng túng vừa tức giận, cuối cùng không nhịn được nghiến răng nói: “Cũng tại Vương phi không đúng, dẫn sói vào nhà. Tiểu tiện nhân kia do nhà thấp hèn sinh ra, không có quy củ, làm ra chuyện như vậy, đúng là muốn giết ta mà.”
Hắn tức giận không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng rút thanh trường kiếm treo bên cạnh ra mạnh mẽ bổ xuống, cái bàn gỗ lê kiểu cổ lập tức thiếu mất một góc.
“Làm bại hoại gia phong vương phủ như vậy, không bằng lập tức giết chết nó, diệt trừ hậu hoạn.” Hắn cắn chặt hàm răng, gương mặt đầy sát khí, trực tiếp cầm kiếm đi ra ngoài. Trong lòng Hách Liên Tiếu cười gằn không ngớt, một tia đắc ý như có như không tỏa ra, nhưng vội vàng đi tới ngăn cản Khánh Vương, ôm chặt cánh tay hắn, âm thanh hốt hoảng: “Phụ thân, nói không chừng là có hiểu lầm…”
“Không chỉ con nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, còn có hiểu lầm gì?”
Hách Liên Tiếu tỏ vẻ kinh ngạc: “Phụ thân, người cũng nhìn thấy? Vậy lúc nãy người tức giận là vì việc này sao?”
Lúc nãy Khánh Vương vì tức giận quá mức mới cầm kiếm ra ngoài, giờ khắc này được Hách Liên Tiếu chặn lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, hắn lạnh lùng nói: “Tối qua lúc ta đi về thư phòng, đúng lúc bắt gặp bọn chúng hẹn hò ở hoa viên, tuy không thấy mặt nhưng ta nhặt được ngọc bội Bàn Long.”
Đối phương quay lưng lại mình, bên hòn giả sơn lại rất tối, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, nhưng hắn mơ hồ thấy nam tử trẻ tuổi kia mặc cẩm phục thế tử, mà giữa lúc hoảng loạn Thải Hà lại nhìn thấy mặt Giang Tiểu Lâu, bọn hộ vệ lại nhặt được ngọc bội Bàn long, sự tình không phải đã rõ ràng sao? Ban ngày hai người đó thân mật như vậy, buổi tối lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này, xem vương phủ đều chết hết hay sao?
“Haiz, thật là không ngờ, ngày xưa thường nghe nói Minh Nguyệt quận chúa thích đi tản bộ lúc nửa đêm, còn gặp được thế tử… thì ra là họ cố ý gặp nhau, đúng là không biết xấu hổ…” Hách Liên Tiếu tràn đầy tiếc hận, lại lặng lẽ đoạt lấy trường kiếm trong tay Khánh Vương, khi chạm vào chuôi kiếm chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất lạnh lẽo. Nàng từ từ đặt trường kiếm lại trên bàn, lúc này mới nhắc nhở: “Phụ thân, con biết người tức giận, nhưng chuyện có nặng có nhẹ tuyệt không thể lỗ mãng như vậy. Minh Nguyệt quận chúa sắp trở thành Tam hoàng phi, nếu bây giờ xảy ra sự cố gì sợ là sẽ mang đến tai họa cho phủ ta.”
Lời này không sai, nếu chuyện này lan ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, mặt mày Khánh Vương tái nhợt, há miệng như muốn nói chuyện nhưng cứ nghẹn ở cổ họng không nói được. Trong lòng hắn liên tục chửi bới, hận không thể bằm Giang Tiểu Lâu ra làm trăm mảnh mới giải được mối hận trong lòng.
Hách Liên Tiếu biết mình đã đạt mục đích, trên mặt vẫn mang vẻ nhẹ nhàng như mây gió: “Phụ thân, bất kể thế nào, việc này quá nghiêm trọng, không tuyệt không thể lan truyền ra ngoài.”
Khánh Vương thở dài một tiếng, mặt mày thất vọng: “Một khi lan truyền ra ngoài, trăm năm danh dự của nhà ta sẽ hủy trong một ngày. Chuyện của nhị ca con còn chưa yên, bây giờ lại xảy ra chuyện này, đáng tiếc, đáng hận, đều là Vương phi hại ta.”
Ở thời khắc mấu chốt Khánh Vương sẽ đổ tội hết cho Vương phi, dù sao Giang Tiểu Lâu cũng là nghĩa nữ của bà. Nếu không được Vương phi sủng ái, Giang Tiểu Lâu sẽ không vào vương phủ. Bây giờ thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế không quá vài ngày nữa sẽ ban ra, giấy không gói được lửa, vốn cho rằng đây là cơ hội tốt để kết thông gia, bây giờ lại thành củ khoai lang nóng bỏng tay, Khánh Vương cảm thấy vô cùng khó xử, nếu giả bộ không biết việc này, để mặc Giang Tiểu Lâu gả đi, chỉ sợ sau vài ngày là đại họa đến cửa…
Hách Liên Tiếu không chút biến sắc nhìn thái độ của đối phương, dò xét nói: “Phụ thân, vốn dĩ con cũng nên tránh hiềm nghi, miễn cho người khác nói con đố kỵ Giang Tiểu Lâu, nhưng việc này liên quan đến danh dự phủ ta, con không thể không hỏi một câu, hôm sự này có thể thay đổi được không? Nếu đem nữ tử như vậy gả đi, để Tam hoàng tử biết được sự thật thì con không dám tưởng tượng…”
Nếu Giang Tiểu Lâu thật sự làm chuyện mờ ám với Hách Liên Nhạc, dĩ nhiên đã không còn trong trắng, đến khi đó Tam hoàng tử tức giận thì không nói, nếu tra ra người tư thông với nàng là thế tử Khánh Vương phủ, chuyện rối loạn luân thường này… sắc mặt Khánh Vương càng âm lãnh, hắn nghĩ tới chuyện bị Tam hoàng tử biết được sự thật chỉ cảm thấy gió lạnh khắp nơi, đến mức lông trên người đều dựng đứng. Trong lòng hắn nôn nóng nhưng lại không thể để lộ chuyện này, khó mà kềm được tức giận. Hắn tránh khỏi tay Hách Liên Tiếu, nhìn thấy bao nhiêu đồ cổ quý giá cũng đập nát hết.
Đồ sứ trong thư phòng không ngừng vỡ vụn, các tì nữ hai mặt nhìn nhau, không biết Vương gia đang nổi giận chuyện gì, sao lại đánh vỡ hết những bảo bối của mình.
Cả phòng một mảnh hỗn độn, Khánh Vương chán nản ngồi trên ghế, cắn răng lạnh lùng nói: “Người đầu tiên phải xử lý chính là Nhạc Nhi, ta không trói nó lại đánh chết là không được.”
Hách Liên Tiếu không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Phụ thân, thế tử còn trẻ nên hồ đồ, bị nữ tử không biết liêm sỉ quyến rũ nên làm sai chuyện, phụ thân nên thông cảm. Cho dù phụ thân muốn trách phạt đệ ấy thì trước tiên cũng nên xử trí kẻ cầm đầu đã.”
Khánh Vương nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy Hách Liên Tiếu nói đúng. Hắn trầm ngâm chốc lát mới nói: “Dù sao nó cũng là quận chúa được Hoàng hậu nương nương sắc phong, bên người có hộ vệ võ công cao cường, nếu muốn bí mật xử lý e là không dễ dàng.”
Các tiểu thư khuê các bình thường rất dễ xử, nhưng ăn uống hàng ngày của Giang Tiểu Lâu không qua tay người khác, trong viện phòng thủ nghiêm mật, càng khỏi nói Sở Hán kia có tài khinh công, võ công cực cao, hoàn toàn không có chỗ ra tay.
Hách Liên Tiếu khẽ cười, sâu xa nói: “Phụ thân, nếu để nàng ta tùy ý như vậy, vừa bại hoại gia phong Khánh Vương phủ, vừa làm hỏng anh minh cả đời của phụ thân, phụ thân nên sớm quyết đoán thì hơn. Còn nữa, phàm là người sẽ có nhược điểm, chỉ cần nắm lấy nhược điểm của nàng ta thì còn sợ nàng ta không ngoan ngoãn chịu chết sao?”
Khánh Vương càng nghĩ càng nghi ngờ, trừng mắt nhìn Hách Liên Tiếu: “Vậy con có cách gì?”
Hách Liên Tiếu thở ra một hơi: “Công khai thì chắc chắn không được, mẫu thân rất che chở Giang Tiểu Lâu, xem nàng ta là bảo bối, ai cũng không được chỉ trích nửa câu. Một khi xảy ra biến cố, tin tức truyền đến tai Tam điện hạ, sợ là phiền phức càng lớn hơn. Nếu âm thầm ra tay, Giang Tiểu Lâu lại là kẻ rất nham hiểm, sợ là không dễ gì.”
“Công khai không được, âm thầm cũng không được, vậy nên làm thế nào?” Thật ra theo ý Khánh Vương, cách duy nhất chính là lặng lẽ xử lý Giang Tiểu Lâu cho xong, chỉ cần làm thật kín kẽ, đến khi đó chỉ cần nói nàng bị bệnh nặng qua đời, dĩ nhiên Tam hoàng tử sẽ chọn một nhân duyên khác.
Hách Liên Tiếu lẳng lặng nói: “Giang Tiểu Lâu này làm việc cẩn thận chặt chẽ, tì nữ bên người cũng không một lỗ hổng, muốn ra tay với nàng ta không dễ. Tuy rằng nàng ta đề phòng con nhưng lại chưa từng nghi ngờ phụ thân, cho nên nếu người ra tay thì nhất định sẽ thành công…”
“Ý con là…”
Đôi mắt Hách Liên Tiếu âm trầm, giọng điệu lại mang theo do dự bất an: “Dù sao con cũng là nữ tử khuê các, có mấy lời quả thật quá tàn nhẫn, con khó mà nói ra, chỉ sợ phụ thân lại nghĩ là con muốn hại nàng ta.”
“Được rồi, đừng ra vẻ trước mặt ta, nếu Giang Tiểu Lâu chết rồi nói không chừng con còn có hy vọng với hôn sự này, phụ thân sẽ không trách con, cứ nói hết những suy nghĩ của mình đi.” Dĩ nhiên Khánh Vương biết Hách Liên Tiếu có ý đồ riêng, nhưng chuyện đêm qua là hắn tận mắt nhìn thấy, ngọc bội còn ở trong tay áo, đôi uyên ương kia ván đã đóng thuyền, mình phải mượn chủ ý của Hách Liên Tiếu diệt trừ khối u ác tính này. “Nói đi, ta nên ra tay thế nào?”
“Phụ thân, con gái nghe nói Giang Tiểu Lâu tìm kiếm Vua họa mi khắp nơi muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương, đây là loại chim quý hiếm không dễ tìm, không bằng…”
Hoàng hôn ba ngày sau, Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu đang uống trà, trên mặt Tiểu Điệp mang theo vẻ vui mừng hành lễ với hai người: “Tiểu thư, Liêu chưởng quỹ phái người đưa một đôi họa mi tới, nói là đặc biệt đưa cho người chơi đùa.”
Mắt Giang Tiểu Lâu sáng lên, lập tức nói: “Mau đưa vào.”
Tiểu Điệp vỗ tay một cái, lập tức có một thiếu nữ mặc áo vải bố cầm theo một lồng chim đi vào. Vóc dáng thiếu nữ không cao, thân hình không mập không ốm, mặt mày vô cùng tú lệ, nhưng trời sinh có màu da mật ong, đôi mắt rất linh động. Lồng chim trong tay nàng được làm bằng trúc, vải che màu lam đậm, vải màu trắng lót bên dưới, bên cạnh lồng có treo một cái xẻng gỗ nhỏ tinh xảo, dài khoảng hai ba tấc. Thiếu nữ tháo vải che ra, để lộ một đôi chim. Họa mi thường thấy đều có lông màu nâu, chỉ có vành mắt màu trắng, kéo một đường hẹp dài từ trước ra sau giống mí mắt, cho nên mới được gọi là họa mi. Trước mắt hai con chim này có mí mắt, nhưng toàn thân lại trắng như tuyết, trên cánh có những cánh hoa màu nâu nhạt sâu cạn khác nhau, rõ ràng chính là Vua họa mi trong truyền thuyết.
“Quả nhiên là chim cát tường.” Khánh Vương phi không kìm được nói, “Vua họa mi rất khó tìm, chính là dấu hiệu may mắn vô cùng, con đúng là nhọc lòng…”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, người bên ngoài chỉ biết là nàng được Hoàng hậu ưu ái, đâu ai biết nàng đã tốn bao nhiêu tâm tư mới tìm được thứ mà nương nương yêu thích. Nàng chủ động tiến lên, chăm chú đánh giá đôi họa mi này, đúng vào lúc này con bên trái bỗng nhiên hót lên, âm sắc mềm mại, giọng hót uyển chuyển.
Khánh Vương phi rất vui mừng, xoay vòng quanh lồng chim, không khỏi cười nói: “Không hổ là Vua họa mi, cái đầu lớn hơn họa mi thông thường, lông chim trắng noãn trơn bóng, nhìn qua như đang phát sáng, đúng là báu vật hiếm có. Họa mi này đều là con trống sao?”
Thiếu nữ ngại ngùng mỉm cười nói: “Bẩm Vương phi, không thể nhốt hai con trống cùng một lồng, nếu không sẽ đấu đá lẫn nhau mà chết, cho nên đây là một con trống một con mái.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Trong “Họa mi kinh” có nói, họa mi lông trắng là vua trong các loài chim, không chỉ âm thanh uyển chuyển êm tai, còn nghe giống như tiếng người nói, vô cùng hiểu nhân tính, chính là loại chim có thể gặp không thể cầu. Con đã âm thầm tìm kiếm mấy tháng, không dễ dàng gì mới tìm được.”
Khánh Vương phi gật đầu liên tục, rồi lại ngưng thần nghe ngóng một lúc, kỳ quái nói: “Sao chỉ nghe một con hót?” Bà nói xong liền theo bản năng đưa tay lên chọc vào con họa mi còn yên lặng kia.
Thiếu nữ vội ngăn cản: “Phụ thân tiểu nữ là người yêu chim, hai con họa mi một trống một mái này cùng làm bạn với nhau, được ông ấy bắt từ trên núi xuống, dã tính rất lớn, thường hay va đập trong lồng, phụ thân sợ xảy ra chuyện mới lệnh cho tiểu nữ tự mình đưa đến. Xin Vương phi đừng đến gần, tránh gây cho chúng nó hoảng sợ.”
Khánh Vương phi thu tay về, không nhịn được hỏi: “ Nói như vậy, hai con chim này còn chưa được huấn luyện? Nếu đưa vào cung làm tổn thương nương nương thì biết tính sao?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người cô gái kia, ôn nhu nói: “Mẫu thân, nếu Liêu chưởng quầy đã đưa vị cô nương này đến, dĩ nhiên là có tính toán trước rồi.”
“Vâng, ta…không, nô tì từ nhỏ lớn lên trên núi, làm bạn với chim muông dã thú, thông hiểu tập tính họa mi. Họa mi trắng đã quen ở nơi sơn dã, tính tình mạnh mẽ khó thuần, cho nên phụ thân đã dặn dò nô tì cố gắng huấn luyện, trước khi vào cung phải dạy dỗ chúng nó thật tốt.” Hai mắt thiếu nữ lóe sáng, khom người nói.
Họa mi sinh sống trong núi thời gian dài, nếu cần người huấn luyện chăm sóc thì nhất định phải là người có kinh nghiệm và kiên nhẫn. Nếu đưa đôi họa mi này vào cung cho Hoàng hậu nương nương thưởng thức, nhất định phải luyện cho chúng nó có thể đậu trên tay mà hót, nếu không biết đậu trên tay người mà chỉ biết đứng trong lồng hót, thì không tính là một phần lễ vật phù hợp.
Khánh Vương phi cười nói: “Mồng mười cuối năm là mừng thọ Hoàng hậu, đôi họa mi này chính là lễ vật tốt nhất, con phải dốc lòng chăm sóc nó.”
“Mẫu thân yên tâm, con gái hiểu rõ.”
Giang Tiểu Lâu mang cô gái chuyên phụ trách huấn luyện họa mi về viện của mình, Tiểu Điệp tò tò nhìn cô gái đó hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ cười hì hì nói: “Nô tì tên Diệp Từ, mọi người có thể gọi là Tiểu Từ.”
“Được, sau này chuyện Vua họa mi sẽ giao cho ngươi.” Tiểu Điệp vui mừng nhìn lồng chim nói, “Tiểu thư, nghe nói họa mi biết nói, nô tì và Tiểu Từ sẽ dạy nó nói chuyện được không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Từ một chút, mỉm cười: “Được, nếu các ngươi dạy tốt ta sẽ trọng thưởng.”
Tiểu Điệp cũng không nói suông, từ hôm đó liền bắt đầu dạy đôi chim nói những câu may mắn.
Tiểu Điệp và Tiểu Từ cả ngày đều vây quanh lồng chim, trong đó có một con rất thường xuyên hót, âm thanh cao vút to rõ, du dương uyển chuyển, áp đảo tất cả tiếng hót của những con chim khác torng phủ. Dưới sự nỗ lực của hai người, ở hành lang thường xuyên vang lên những âm thanh nho nhỏ.
“Nha đầu, khách đến rồi”, “Chúc mừng phát tài”, “Mời ngồi”, “Tiễn khách”!
Tình cờ, Tiểu Điệp còn dạy họa mi đọc thuộc vài câu thơ từ, chỉ là câu trước không khớp với câu sau, nghe ra rất buồn cười.
Cái khiến người ta lo lắng là, chỉ có một trong hai con chim lên tiếng, mà con kia thì cả ngày yên tĩnh không nói, không biết hót cũng không biết nói chuyện, Tiểu Điệp và Tiểu Từ dùng hết cách nó vẫn kiêu ngạo đứng yên trong lồng, thậm chí không liếc nhìn các nàng một cái.
Vương phủ vốn có Họa mi, Anh vũ, Hoàng yến, nhưng không còn nào sánh bằng đôi Vua họa mi của Giang Tiểu Lâu, trên dưới trong phủ đều nổi lên lòng hiếu kỳ, không ít người âm thầm đến rình xem. Càng nhiều người xem Tiểu Điệp càng tức giận, cả ngày bức ép con chim kia, bắt nó phải lên tiếng. Đáng tiếc, mặc kệ nàng bức ép thế nào, con chim này ngoại trừ ăn ra thì không hề mở miệng, làm Tiểu Điệp như muốn bốc lửa, có lần tức giận đến kêu to, quyết định cầm cái xẻng nhỏ đánh nó, nhưng nó lại vô cùng linh hoạt, Tiểu Điệp không những không đánh được còn bị nó mổ một cái, khiến cho Diệp Từ phải bật cười.
Giang Tiểu Lâu nhìn cảnh này cũng phì cười, họa mi đáng yêu, Diệp Từ ngây thơ tươi sáng, càng vô cùng đáng yêu.
Tiểu Điệp tức đến nổ phổi, quay đầu nói với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư nhìn xem, cùng là họa mi trắng, sao một con lại lanh lợi, còn con kia lại không lên tiếng?”
Giang Tiểu Lâu suy nghĩ: “Có thể con này sinh ra đã bị câm.”
“Câm cái gì chứ, chỉ cần có lưỡi thì sẽ nói được. Cho dù không biết hót thì kêu một tiếng cũng được.” Tiểu Điệp tràn đầy nghi hoặc, Diệp Từ thì xòe tay ra, biểu thị chính mình cũng hết cách.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, quyển sách trên tay lập qua một trang, lại hỏi: “Đừng chỉ lo đến chim, bức họa bảo ngươi chuẩn bị đã làm xong chưa?”
Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, tay cầm xẻng run lên, vội nói: “Đã chuẩn bị xong rồi tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu ung dung thong thả thu lại quyển sách, nói: “Vậy lập tức đưa thiếp mời đến An gia cho ta, nói ta mời An tiểu thư đến thưởng thức họa mi.”
Tiểu Điệp lập tức đổi thành bộ dạng cung kính: “Vâng, nô tì đi ngay.”
Trước khi đi nàng còn không quên dùng xẻng nhỏ đánh con họa mi kia một cái, Diệp Từ lập tức giả làm mặt quỷ với nàng, cười lên.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lướt qua trên người Diệp Từ, không tự chủ lại tập trung vào con họa mi yên lặng kia, Diệp Từ quay đầu nhìn về Giang Tiểu Lâu, thản nhiên cười nói: “Tiểu thư yên tâm, con chim này sẽ có ngày hót lên một tiếng kinh người.”