Ca cơ lập tức cúi người bước qua, ngoan ngoãn ngồi ở bên người Lưu Diệu. Nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng tức giận của Lưu Diệu, nàng như vô tình như cố ý áp sát vào người hắn, bộ ngực đầy đặn trắng mịn cố ý chạm vào khủy tay hắn một cái.
Lưu Diệu cúi đầu nhìn, trên mặt ca cơ ngạt ngào son phấn, dung nhan tú lệ, nếu là ngày thường hắn còn có chút hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ở đối diện, nàng ăn vận đẹp đẽ, nói người lơ đãng tạo thành phí khái phong nhã.
Có nàng ở đây, những người còn lại đều như gà mái.
Hắn đẩy ca cơ kia ra, bưng ly rượu lên đi tới trước mặt Giang Tiểu Lâu, muốn nói chuyện với nàng, không ngờ bị Vương Hạc cố ý vung tay đánh đổ ly rượu, nhất thời rượu xối ướt vạt ác trước. Hắn cầm chén không trong tay đứng trước mặt mọi người, rất chật vật.
Giang Tiểu Lâu thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ là cầm ly rượu của mình lên đưa cho hắn. Lưu Diệu bất ngờ, nhìn những ngón tay như tuyết ngọc đưa ly rượu sang, vốn là muốn từ chối, lại như bị quỷ thần xui khiến mà nhận lấy, chờ cho rượu vào bụng mới nhớ ly rượu này đã được Giang Tiểu Lâu dùng qua, mùi hương mơ hồ khác thường vương vấn chung quanh. Trong lòng hắn thình lình rạo rực, lén nhìn lại, người kia lại không có chút gì khác thường, vẫn một bộ dạng xuất trần tuyệt tục.
Vương Hạc thấy cảnh này, nhất thời vẻ mặt quái lạ, tựa phẫn nộ lại như hối hận, trừng mắt nhìn Lưu Diệu hai cái mới chịu thôi.
Lưu Diệu bước chân mông lung về tới chỗ ngồi của mình, hỏa khí lúc nãy hoàn toàn bị dập tắt.
“Chậu hoa lan này là trân phẩm hiếm có ta tìm được, lần này cố ý đưa đến làm lễ vật tặng Đào Yêu cô nương.” Thẩm Trường An dặn dò người mang chậu hoa lan ra.
Hoa lan chỉ có năm sáu đóa màu trắng nho nhỏ, yêu kiều thướt tha, lá xanh sẫm nhìn như đang mọng nước, đậm chất yếu đuối mong manh, từng chiếc lá đón gió rung rinh, khiến cho lòng người mê đắm. Một cơn gió thổi qua, mọi người đều ngửi được mùi hương thoang thoảng, trong mùi hương mang theo một loại ướt át, khiến người ngửi được cảm thấy phấn chấn tinh thần.
“Quả nhiên là 1 chậu Mặc Lan cực phẩm” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Vậy thì đa tạ Thẩm công tử.”
Thẩm Trường An biết Giang Tiểu Lâu am hiểu vẽ hoa lan, vì muốn làm mỹ nhân vui vẻ mới trăm phương ngàn kế bỏ ra nhiều tiền tìm được chậu hoa này, giờ khắc này nghe nàng nói vậy mặt mày vô cùng hớn hở.
Vương Hạc không cam lòng yếu thế, vỗ tay một cái, hộ vệ cường tráng lập tức mang đến hai cái rương to lớn, Vương Hạc cười nói: “Đào Yêu cô nương thường ngày ở trong viện chắc là rất buồn chán, lần này ta tìm chút thứ mới mẻ để nàng chơi cho vui.”
Hắn nói như vậy xong, đích thân bước đến mở một trong hai cái rương ra, mọi người không khỏi dài cổ nhìn theo.
Cái rương này toàn bộ đều là con lật đật bằng bạc.
Vương Hạc vén tay áo lên thả lật đật vào trong nước, thuận theo dòng nước chảy, lật đật lập tức tạo ra từng đợt vòng xoáy. Vương Hạc thấy mọi người đều đang chăm chú nhìn không chớp mắt, khó nén được đắc ý nói: “Đào Yêu cô nương, có vui không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo ánh mắt mọi người, không kềm được mà nhẹ nhàng nhướn mày.
Ngô Tử Đô vẻ mặt tươi cười giải thích: “Vì muốn lấy lòng nàng, hắn đã mời tất cả thợ bạc trong thành tới, dặn họ làm ngày làm đêm, tiêu phí hết hai ngàn lượng bạc mới làm ra được một trăm con lật đật này.”
Lúc này, trong dòng suối nhỏ đã chứa đầy lật đật, một cái lại một cái, đến những khúc ngoặt khiến cho dòng nước bị ách tắc lại, có ca cơ sợ hãi kêu la chạy từ bên bờ suối về, nhưng vẫn bị nước suốt tràn lên ướt hết áo váy.
Giang Tiểu Lâu nhìn cảnh những công tử nhà giàu này tranh nhau lấy lòng nàng, đôi mắt trong veo lóe sáng: “Trò chơi này đúng là mới mẻ.” Nàng nói như vậy, sau đó chủ động đi đến bên dòng suối, vốc một vốc nước thả lên người con lật đật, lật đật nhất thời loạng loạng xoay chuyển vòng vòng. Mọi người nhìn ra điểm thú vị, dồn dập cười ha ha.
Vương Hạc nhìn nàng ngơ ngẩn, đến nửa ngày mới tỉnh lại: “Đào Yêu cô nương thật sự thấy vui sao?”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn thấp thỏm lo âu như trẻ con, phì cười: “Ngốc quá, huynh tìm cách dỗ dành ta như vậy, dĩ nhiên là ta cảm thấy vui rồi…”
một câu ngốc quá, nghe như nữ tử âu yếm hờn dỗi, Vương Hạc ngại ngùng mở miệng cười theo, đến lúc hoàn hồn, mới phát hiện trái tim mình đã bị nụ cười đó trói chặt.
Thẩm Trường An đẩy Ngô Tử Đô một cái, nói nhỏ: “Vương Hạc từ xưa đến nay theo đuổi nữ nhân rất nhiều, chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy.”
Ngô Tử Đô sờ sờm cằm, biểu hiện suy tư: “Một gốc lan chi ngọc thụ như vậy, khiến cho tất cả cây trong vườn nhà đều trở nên thấp kém, chẳng trách hắn chân thành như vậy.” Các vị công tử này đều là khách quen trong chốn phong lưu, tuổi tương đương nhau lại thích kết bạn, cảm tình cũng không tệ lắm, cho nên ăn nói cũng không kiêng dè.
Bọn họ từ xa nhìn tới, chỉ thấy Giang Tiểu Lâu ánh mắt trong sáng, lặng im ngồi đó như tiên nhân, mỗi khi nở nụ cười đều sinh ra vạn phần phong tình, Ngô Tử Đô không khỏi nghĩ thầm: Quốc Sắc Thiên Hương lầu là nơi cực kỳ ô uế, lại sinh ra được nhân vật giống như phượng hoàng, thật khiến người ta kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu thân mật như vậy khiến mọi người vô cùng hâm mộ Vương Hạc, vị Đào Yêu cô nương này từ khi tới Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ba ngày biểu diễn một lần, cũng chỉ có gảy đàn ca hát mà thôi, nếu không phải là khách quen thì sẽ không ngồi cùng bàn tiệc. Cho đến hôm nay nàng vẫn còn là cô gái thanh bạch, khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào nàng nhưng thế giằng co vẫn luôn cân bằng, bây giờ chủ đề đánh cược nóng hổi chính là ai có thể trở thành người khách đầu tiên của nàng.
Lưu Diệu càng nhìn càng thiếu kiên nhẫn, lập tức đứng phắt dậy. Vương Trường An liếc mắt nhìn hắn: “Sao vậy, Lưu công tử cũng có lễ vật sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Diệu, cái nhìn vừa như xem thường vừa như gặp phải chuyện vui, náo nhiệt không gì tả nổi, Giang Tiểu Lâu lại không hề có ý kiến gì, chỉ cúi đầu trêu chọc chơi đùa với con lật đật, phảng phất căn bản không hề để ý tới sóng ngầm mãnh liệt ở bên này.
Ngô Tử Đô cười vang nói: “Chỉ sợ Lưu công tử đến vội quá, không chuẩn bị gì hết.” Nói xong, khóe miệng cong lên cười.
Trong chớp mắt mặt Lưu Diệu trở nên đỏ chót, dù da mặt hắn dày, cũng cảm thấy bị sỉ nhục đến mức không còn chốn dung thân. Đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, hắn đột nhiên cười lạnh, cất giọng nói: “Ai nói ta không mang lễ vật đến, Đào Yêu tiểu thư, nàng hãy nhìn cho kỹ đây.” Nói xong, hắn hướng về người hầu bên cạnh nói nhỏ vài câu, người hầu lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, chuyện này không được.”
Lưu Diệu trừng mắt nhìn Ngô Tử Đô và đám người đang chờ để cười hắn, trên mặt tuy vẫn mang theo nụ cười, thần sắc đã có ba phần tức giận: “Lập tức đi làm.”
Người hầu bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chỉ có thể nghe theo.
Mọi người ngồi ở một chỗ nói chuyện trên trời dưới đất, vốn tính tình của Vương Hạc hào phóng, giờ khắc này cũng học cách tươi cười vui vẻ lấy lòng Giang Tiểu Lâu. Tiểu Lâu nhìn cảnh đẹp ở phía xa xa, bên tai thỉnh thoảng có tiếng suối róc rách hòa với tiếng cười nói của Vương Hạc, nàng chỉ cúi đầu, cười khẽ, ly rượu trong tay không che được đôi mắt suy tư.
Vương Hạc nói rất hăng hái, Thẩm Trường An rất biết phối hợp, cười đến mức văng một ngụm rượu ra ngoài. Ngô Tử Đô lắc lắc cây quạt ngồi ở bên cạnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
Vị ngọt của rượu mang theo hàn khí thấm vào tận đáy lòng, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng duỗi người ra. Vào cái ngày bò từ trong quan tài ra, đại phu nói lục phủ ngũ tạng của nàng bị đánh đến gần như lệch vị trí, có thể sống sót chính là một kỳ tích. Gần đây nàng luyện vũ đạo quá nhiều, đau đớn gần như thấu vào tận xương tủy, giống như có người cầm một nắm ngân châm, châm tới tấp vào người nàng, nhưng nàng chỉ nhếch khóe môi lên, mắt hơi cong lại.
Vốn là dịp tặng quà bị biến thành dịp ganh đua quà của ai quý giá hơn, từ sơn thủy đồ của danh gia, đến bạch ngọc như ý ôn hòa nhẵn nhụi, bình mạ vàng khắc phượng lưu ly, từng cái từng cái được lấy ra so sánh với nhau, cái nào kém hơn liền bị đánh vỡ không thương tiếc. Các công tử phú quý chưa từng để những thứ này vào mắt, đúng là những ngày tháng phong lưu vui vẻ.
Lưu Diệu thay đổi bộ dạng tức giận lúc nãy, ngồi một chỗ bình yên chờ đợi, Thẩm Trường An thăm dò từng đợt, vẫn không thăm dò ra đến cùng là gì, chỉ còn cách là bỏ mặt hắn không thèm để ý tới.
Rất nhanh mọi người nhìn thấy tám tên hộ vệ khênh tám cái rương đen to lớn đến đây.
Thẩm Trường An hiếu kỳ, nhướng mày: “Đựng cái gì vậy?”
Lưu Diệu không nén được sự đắc ý trong đáy mắt: “Còn là cái gì được, cứ chờ mà xem.” Nói xong hắn đứng lên, dặn dò hộ vệ mang mấy cái rương lên đỉnh tháp của Lang Gia tự.
Thẩm Trường An bĩu môi: “Cố làm ra vẻ bí ẩn.”
Đáy mắt Ngô Tử Đô lóe qua một tia u quang: “Ta thấy cũng chưa chắc.”
Lưu Diệu tự mình dẫn người đi lên đỉnh tháp, mọi người vẫn vui đùa như cũ, không ai để ý đến.
Một lát sau, trên trời tựa hồ có thứ gì đó rơi xuống, một ca cơ theo bản năng đưa tay lên phất, nhìn kỹ lại đột nhiên hét to: “Ôi, ông trời ơi, có mưa vàng.”
một tiếng kêu lên, tất cả mọi người đều ngẩn mặt lên, ánh mắt tập trung giữa không trung.
Trên đỉnh tháp cao cách đó không xa, có vô số miếng vàng nhẹ nhàng bay lượn, không ngừng từ trên cao rơi xuống. Đầu tiên những miếng vàng còn tụ tập một chỗ, sau đó đột nhiên tản ra, điên cuồng bay lượn đầy trời, từ xa nhìn lại bầu trời được che kín bằng một màu vàng.
Không phải mưa vàng, là miếng vàng.
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu sáng từng miếng vàng, phảng phất như có hơn vạn mặt trời nhỏ điên cuồng xoay tròn, bay lượn, có cái thì phân tán khắp nơi, như thiên nữ đang rải cánh hoa, có cái thì dính chặt lấy nhau, như những đứa trẻ bướng bỉnh, còn có miếng nhàn nhã tự tại, cuối cùng rơi xuống mặt đất tao nhã như chiếc lá cây, tư thái khác biệt, ánh vàng chói lọi! Trong lúc bay lượn những miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, phảng phất như tiếng từ trời cao vọng xuống.
Các công tử phú quý không ngờ Lưu Diệu lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn.
Trên không gió lớn, có một ít miếng vàng tự do tản mạn bay đến trên cỏ, trên tảng đá, bên dòng nước, thậm chí dính trên cành cây cao cao. Các ca cơ không thể kềm chế được, dồn dập đứng dậy đi nhặt, các nàng không để ý hình tượng mà nằm rạp trên đất, có người còn leo cả lên cây để lộ ra cả quần lót, tranh giành cướp đoạt, liều lĩnh lôi kéo nhau.
Ở khung cảnh hoảng loạn đó, Lưu Diệu đứng trên đỉnh tháp cười ha hả, tiếng cười cực kỳ đắc ý, càn rỡ.
Không nghi ngờ chút nào, hắn thắng rồi, đại đại thắng. Thắng một cách điên cuồng, thắng một cách hoành tráng.
Một mảng phồn hoa gấm vóc, người người đều chấn động, chỉ có Ngô Tử Đô chú ý nét mặt Giang Tiểu Lâu.
Nàng chỉ mỉm cười đứng nhìn, như đang thưởng thức hoa tuyết.
Biểu tình đẹp đẽ giống như được điêu khắc, không chút thể hiện một tia kinh ngạc hoặc hâm mộ.
Dị thường bình tĩnh.
Bình tĩnh đến gần như quá mức.