Chương 1752: Thương nhân thời không (29)

Thương nhân thời không (29)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đoạn video trong tay Sơ Tranh ghi chép lại rõ ràng quá trình, gã đàn ông căn bản không có cách nào chống chế.

Cho dù sau đó Sơ Tranh đánh trả, trách nhiệm của cô cũng không lớn, dù sao người ra tay trước cũng không phải cô.

Một tháng tiền lương của gã đàn ông mới được hơn hai ngàn, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng không đủ, làm sao có tiền mà bồi thường.

“Tôi không có tiền, đây không phải là lỗi của tôi!”

Gã đàn ông bắt đầu muốn lật mặt.

Người của bên cảnh sát đã gặp loại người này nhiều rồi, nếu như đối phương không có tiền, bạn thật đúng là không có cách nào bắt gã bồi thường được cả…

Sơ Tranh lại có vẻ rất bình tĩnh: “Tôi có nhiều thời gian để dây dưa với ông, ông yên tâm, tôi sẽ mời mấy luật sư hầu hạ ông.” Những thứ khác không có, chỉ có thời gian và tiền.

【 Tiểu tỷ tỷ, thời gian của cô cũng không nhiều. 】 Vương Giả tiện sưu sưu nhắc nhở.

Sơ Tranh: “…”

Quên mất trạng thái đếm ngược thời gian của thân thể này.

Nhưng mà không sao!

Bọn họ lại không biết.

【…】 Được thôi, chí ít tiểu tỷ tỷ biết có tiền.

Gã đàn ông: “…”

Một người sinh sống ở dưới tầng chót như gã đàn ông này, loại người như luật sư, gã làm sao có thể tiếp xúc đến chứ.

Loại người này trong ấn tượng của gã, chính là loại người ở rất cao, đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen.

Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt chuyện này, quay đầu nhìn cảnh sát: “Còn một việc nữa.”

Sơ Tranh ấn mở một video khác, bên trong video là cảnh gã đàn ông đánh Trần Bội Bội.

“Tao đánh con mình thì làm sao!” Gã đàn ông thấy thế, lập tức rống một tiếng.

Câu nói này tựa như một tấm chắn bảo vệ, có thể mang đến cho gã đàn ông lực lượng vô hạn, làm cho không ai có thể nhúng tay vào chuyện gã đánh con mình.

Trên hành lang lờ mờ vây đầy người, không khí dường như cũng không cách nào lưu thông, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng tràn ra từ trong đám người.

“Cái gì mà con của mình, đúng là không biết xấu hổ.”

“Thật là tạo nghiệp mà, đáng thương cho đứa bé kia. Cả ngày chỉ biết đánh trẻ con, cũng bởi vì không phải là con ruột của hắn ta, đánh thật sự không đau lòng chút nào.”

“Còn cả người mẹ kia nữa…”

“Đáng thương…”

Người của phía cảnh sát đã hiểu rõ tin tức cơ bản, Trần Bội Bội không phải con ruột của gã đàn ông, là con kế của gã.

Bởi vì quá nhiều người, cuối cùng phía cảnh sát quyết định dẫn tất cả người trong cuộc về.

Sơ Tranh vốn dự định để Tịch Kính chờ ở trong nhà, nhưng hắn nắm lấy Sơ Tranh, không nói một lời đi theo.

Sơ Tranh đành phải mang theo cái đuôi nhỏ này.

Trần Bội Bội đã được đưa đến bệnh viện, gã đàn ông bị đơn độc mang đi, Sơ Tranh và mấy người chứng kiến đang ở trong một hành lang chờ ghi khẩu cung.

Lúc này hàng xóm đột nhiên ai cũng tinh thần trọng nghĩa bắt đầu dâng cao, khiển trách gã đàn ông kia, cũng lưu loát chỉnh tề xác thực chuyện kia.

Ghi khẩu cung xong, trừ người trong cuộc là Sơ Tranh, những người khác có thể rời đi.

Sơ Tranh gọi luật sư, chờ luật sư đến, Sơ Tranh cũng có thể rời đi trước.

“Chúng ta đi thăm Bội Bội có được không?” Tịch Kính nhỏ giọng đưa ra yêu cầu với Sơ Tranh.

“…”

Ta cứu nó còn phải đi thăm nó?!

Ta cũng không phải mẹ nó mà!

“Anh thích nó như thế?”

“Không phải…” Tịch Kính bối rối lắc đầu: “Anh… Anh chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Sơ Tranh híp mắt: “Anh thật sự dự định chờ nó lớn lên gả cho anh à?”

“Không có không có, anh không nghĩ như vậy.” Tịch Kính vừa khoát tay vừa lắc đầu, sợ Sơ Tranh hiểu lầm: “Anh… Khi còn bé cũng thường xuyên bị người ta ức hiếp, lúc ấy rất muốn có một người có thể giúp anh, nhưng mà…”

Mặc dù chuyện hắn và Trần Bội Bội trải qua không giống nhau, nhưng cảnh ngộ của bọn họ cũng tương tự như nhau.

Đều ở vào tình thế như vậy…

Lúc ấy hắn hi vọng có người có thể giúp hắn, Trần Bội Bội đại khái cũng muốn… Có người có thể giúp cô bé.

Cho nên mỗi lần Tịch Kính trông thấy Trần Bội Bội như thế, sẽ cảm thấy không đành lòng, muốn kéo cô bé một tay.

“Không thích nó là tốt rồi.” Sơ Tranh kéo người qua ôm: “Anh chỉ cần thích em là đủ rồi.”

Tim Tịch Kính đập hơi nhanh, một hồi lâu sau mới nói: “Vậy chúng ta có thể đi thăm cô bé không?”

Sơ Tranh bảo tài xế quay đầu đến bệnh viện, Tịch Kính nghiêng người hôn lên gò má cô một cái.

Sơ Tranh sờ đầu hắn, im ắng nhìn bóng sáng bay lượn mà qua ngoài cửa sổ, bóng dáng của hai người như ẩn như hiện trong màn đêm.

Trần Bội Bội bị đánh rất thảm, may mà không bị thương đến gân cốt.

Người của phía cảnh sát liên hệ với cơ quan bảo vệ trẻ em, bên kia đã phái người tới, đang ở cùng Trần Bội Bội.

Mẹ của Trần Bội Bội không ở đây, cũng không biết đi đâu rồi.

Tịch Kính đi vào, Trần Bội Bội không nói lời nào rõ ràng cảm xúc có biến hóa.

“Hai người là?”

“Tôi là hàng xóm của cô bé.” Tịch Kính nhỏ giọng nói.

Người kia quay đầu hỏi Trần Bội Bội, có quen biết Tịch Kính không.

Trần Bội Bội gật đầu, lúc này người kia mới cho Sơ Tranh và Tịch Kính đi vào.

“Anh…” Trần Bội Bội khóc đến khàn giọng, nói chuyện có chút khó nghe.

Sau khi Tịch Kính được Sơ Tranh đồng ý, ngồi xuống bên giường bệnh, an ủi Trần Bội Bội.

Sơ Tranh bảo người của cơ quan bảo vệ trẻ em ra ngoài nói chuyện.

“Tình huống của cô bé sẽ được phán thế nào?”

“Cô bé vẫn còn mẹ, có lẽ vẫn sẽ đi theo mẹ.”

“Mẹ của cô bé không làm được gì, xém chút để gã đàn ông kia đánh chết nó, tình huống như vậy vẫn còn bị yêu cầu đi theo mẹ?”

“Pháp luật chính là như vậy…” Nhân viên công tác thở dài: “Chuyện chúng tôi có thể làm, nhiều lắm thì định kỳ tới thăm hỏi. Nếu như cô ta không ly hôn với người kia…”

Sơ Tranh xuyên qua cửa sổ quan sát của phòng bệnh nhìn vào bên trong.

Dường như Trần Bội Bội rất thích Tịch Kính, lúc này đã nở nụ cười.

Tịch Kính khẽ mím môi, mang theo một chút ý cười nhè nhẹ, như nụ hoa cẩn thận từng li từng tí nhú ra giữa lá xanh trong tháng ba, nở vô thanh vô tức, nhưng lại làm hai mắt người khác tỏa sáng.

Tay Sơ Tranh đút trong túi khẽ siết lấy quần áo, quay đầu nói với người kia hai câu, đẩy cửa ra đi vào.

“Đi.”

“Sáng mai anh nghĩ cách tới thăm em nha.” Tịch Kính nhỏ giọng nói với Trần Bội Bội.

Trần Bội Bội ngắm Sơ Tranh một chút, cũng nhỏ giọng nói: “Anh, có phải anh bị chị ấy bắt nạt không?”

“Hả? Sao lại nói như vậy?”

“Anh còn phải nghĩ cách đến thăm em, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Cô ấy không bắt nạt anh, cô ấy đối xử với anh rất tốt.” Tịch Kính nói: “Chỉ là cô ấy không thích anh nói chuyện với những bé gái đáng yêu khác, cô ấy ghen.”

Trần Bội Bội chớp mắt: “Em là bé gái đáng yêu sao?”

“Đương nhiên, Bội Bội nhà chúng ta rất đáng yêu.”

“Nói xong chưa.”

Giọng nói không kiên nhẫn của Sơ Tranh vang lên.

Hai người chụm vào một chỗ, Sơ Tranh nhìn thấy đặc biệt chướng mắt, trẻ con cũng không được!

Hắn là của ta!

Một mình ta!

Tịch Kính mau chóng đi tới, chủ động nắm tay Sơ Tranh: “Xong rồi.”

Sơ Tranh kéo Tịch Kính đi ngay, Tịch Kính phất phất tay với Trần Bội Bội, đảo mắt liền biến mất ở cổng.

Rời khỏi bệnh viện, xung quanh không có ai, Tịch Kính lập tức lắc cánh tay Sơ Tranh: “Anh chỉ thích em.”

“Ừ.”

Tịch Kính kéo Sơ Tranh, hắn quệt miệng: “Hôn anh một cái.”

“Vì sao?” Thẻ người tốt đột nhiên chủ động như thế, có âm mưu!

“Như thế mới chứng minh em không tức giận nha.” Tịch Kính lại lắc lắc.

Sơ Tranh: “…”

Ai nói ta tức giận?

Ta tức cái gì?!

Tịch Kính khẽ lắc cánh tay cô.

Sơ Tranh qua loa hôn một cái: “Về thôi.”

“Em không tức giận sao?”

“Em không tức giận.”

“Em rõ ràng có.”

“Không có.”

“Em có… Ưm…”

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Status: Completed Author:

Tên khác: Mau Xuyên: Nam Thần, Cháy Lên Nào!
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, hài hước, hệ thống, sảng văn, cổ đại, hiện đại, mạt thế, khoa học viễn tưởng, HE,....vân vân và mây mây
Số chương: truyện chưa hoàn~
Editor: Hạ Lan Tâm Nhiên

Bống nhiên chết đi vì lý do không rõ ràng, điều sau đó khiến Sở Tranh đau đầu nhất lại chính là phải... tiêu tiền.

Kể từ ngày bị ràng buộc với hệ thống này, cô eo không đau, chân không mỏi, ngay cả thở gấp cũng không cần thiết, mỗi ngày đều thấp thỏm vung tiền.

Hệ thống: Tiểu tỷ tỷ, không nên tùy tiện mở hình thức vô địch! (▼皿▼#)

Hệ thống: Chúng ta định ra cái mục tiêu nhỏ, trước tiêu hết một trăm triệu!

Sơ Tranh: Phá sản cái gì, còn nữa, tên nam nhân không thể hiểu thấu này là như thế nào? Đừng ngăn ta! Ta muốn đi chinh phục thế giới!

Nam chính nào đó: ( nhanh chóng đổi tên) Ta họ Thế tên Giới.

# tiểu tỷ tỷ, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm, tìm hiểu một chút đi #

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset