Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Suweb?”
Sơ Tranh đẩy cửa mấy gian phòng ra đều không nhìn thấy người.
Đi đâu rồi?
Vừa rồi rõ ràng đã thấy hắn lên lầu rồi mà.
Sơ Tranh lại tìm một vòng, cuối cùng tìm được người trong hồ tắm.
Suweb ngâm mình dưới đáy hồ, nếu không phải Sơ Tranh đến gần nhìn, thì căn bản không phát hiện ra hắn.
“Anh đang làm gì thế?” Sơ Tranh ngồi ở một bên hồ, nhìn người trong nước.
Không ai đáp lại cô.
Sơ Tranh chờ giây lát, trực tiếp đưa tay vớt người.
“Anh muốn ngạt chết mình à?”
Suweb vuốt nước trên mặt, vuốt tóc ra phía sau, lộ ra cái trán đầy đặn, trên mặt có chút phiếm hồng.
Hắn bất mãn lầm bầm: “Anh nín thở rất giỏi, mới không ngạt chết mình.”
“Ồ.”
Vậy anh tiếp tục.
Sơ Tranh đứng dậy liền đi, Suweb tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay cô, dùng sức kéo một cái.
Ào ——
Sơ Tranh lọt vào trong hồ, mặt nước lắc lư, tràn ra không ít.
“Suweb!” Sơ Tranh đứng dậy từ trong hồ, quần áo toàn thân ướt đẫm, trĩu nặng.
Suweb ngoan ngoãn đáp: “Ừ, anh đây.”
“Anh làm gì!”
“Muốn em ở cùng anh.” Giọng điệu Suweb mềm mềm, làm cho người ta không đành lòng từ chối.
Nhưng Sơ Tranh là ai?
Cô mới không muốn ở cùng hắn, khi con hàng này ngại nóng, có thể ở trong nước rất lâu.
Cô điên mới ở trong nước với hắn.
“Em lên đây.”
Sơ Tranh còn chưa lên đi, Suweb đột nhiên tới, ôm lấy cô từ phía sau.
“Không cho phép.”
“Đừng quậy.”
“Anh không có.”
“Tự anh ở đây đi.”
“Anh muốn em ở cùng.”
“Anh là trẻ con à?”
“Đúng thế!”
“…”
Có biết xấu hổ không hả!
Khi Uno đến gọi người xuống ăn cơm, hai người đang làm ầm ĩ, chủ yếu là tiểu thiếu gia nhà mình đang nháo, tiểu thư Shelleya hờ hững nhìn, biểu tình kia nhìn có chút muốn đập thiếu gia nhà anh ta.
Uno cảm thấy thiếu gia không bị đánh, hoàn toàn là dựa vào lực khống chế của tiểu thư Shelleya vô cùng tốt, cưng chiều thiếu gia nhà anh ta.
Suweb nghe Uno phân tích, khẽ hừ một tiếng, cô mới không hảo tâm như vậy, cũng phải trả lại hết.
Uno lơ ngơ, anh ta nói sai gì sao?
“Anh không hiểu.” Suweb ném ra câu nói này, làm Uno xoắn xuýt thật lâu.
Sao anh ta lại không hiểu được?
Tiểu thư Shelleya vốn cưng chiều thiếu gia nhà anh ta mà.
Mãi đến thật lâu về sau, Uno đại khái đã hiểu câu nói kia của thiếu gia nhà mình là có ý gì, kết cục chính là trông thấy thứ không nên thấy, Uno bị phạt quét dọn Sàn Đấu Thú một tháng.
–
“Đây là cái gì?”
Suweb vây quanh thực vật đi một vòng, nghi ngờ hỏi người hầu bên cạnh.
Thực vật cao tầm hai mét, rất giống hoa hướng dương, vài chiếc lá lác đác lưa thưa, phía trên là một nụ hoa lớn.
Nụ hoa kia lớn đến mức ép cong cả gốc cây, dáng vẻ tùy thời muốn gãy.
Suweb tự nhận kiến thức bao rộng, nhưng hắn còn chưa từng gặp thứ như vậy.
“Thiếu gia, chúng tôi cũng không rõ, là tiểu thư mua về.”
Sơ Tranh thường xuyên mua chút vật ly kỳ cổ quái về, Suweb thỉnh thoảng có thể thu được một chút kinh hãi.
“Thiếu gia, tôi cảm thấy cái này hơi giống hoa ăn thịt người.”
“Thiếu gia, tôi cũng cảm thấy…”
Đừng nói, thật đúng là càng nhìn càng giống.
Suweb ôm cánh tay, trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Anh đi sờ nó thử xem, xem nó có cắn anh không.”
“Thiếu… Thiếu gia, thế này không được đâu.” Người bên cạnh lập tức lui về phía sau: “Đây là do tiểu thư mua về, sao chúng tôi có thể động lung tung được.”
“Đúng đúng đúng, tiểu thư ghét nhất là chúng tôi đụng vào đồ cô ấy mang về, những vật này đều chỉ có ngài có thể đụng vào thôi.”
Mặt mày Suweb khẽ cong, mỉm cười nhìn bọn họ.
“…” Tại sao bọn họ lại xuất hiện vào lúc này chứ.
“Thiếu gia, thật sự… Thật sự phải làm sao?”
“Ừ.” Suweb khẽ gật đầu: “Nhanh lên.”
Người bên kia rất nhanh trải qua đấu tranh nội bộ, đề cử ra một vị đại biểu.
Đại biểu đau khổ nghiêm mặt, lề mà lề mề đi đến trước mặt gốc thực vật.
Màu sắc của nụ hoa là màu đỏ nhạt, nhìn gần sẽ phát hiện phía trên có đường vân, phi thường xinh đẹp, mơ hồ còn có thể trông thấy ánh sáng lưu động.
Đại biểu run rẩy vươn tay.
“Anh đang làm gì thế!”
Ngón tay đại biểu còn chưa đụng phải nụ hoa, liền nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Đại biểu đột nhiên thu tay lại, quay người nhìn về phía người tới.
“Ai bảo anh đụng vào?” Sơ Tranh nhìn chằm chằm đại biểu.
Đại biểu lập tức quay đầu nhìn về phía Suweb, thiếu gia, thiếu gia bảo tôi đụng!! Tôi cũng không muốn đụng!
Suweb: “…” Phản đồ! Phạt quét Sàn Đấu Thú!!
Trong nháy mắt khi Sơ Tranh tới, Suweb lại nâng lên nụ cười ngoan ngoãn: “Em về rồi.”
“Ừ.” Sơ Tranh hất hất cằm về phía nụ hoa kia: “Tặng quà cho anh.”
“Anh rất thích.” Suweb lập tức nói: “Nhưng anh càng thích em hơn.”
Sơ Tranh sờ mái tóc mềm mềm của hắn: “Đi xem một chút.”
“Xem… Xem cái gì?”
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên nụ hoa kia.
Suweb: “…”
“Anh có thể không xem không?”
Sơ Tranh giọng điệu kiên quyết: “Không được.”
Suweb: “…”
Suweb thở ra một hơi, đi đến trước gốc thực vật kia, đầu ngón tay chậm chạp rơi vào trên nụ hoa.
Cũng không có tình huống nụ hoa đột nhiên mở to ra như chậu máu, cạp cho hắn một ngụm.
Trong nháy mắt khi hắn đụng vào, nụ hoa đột nhiên bắt đầu nở rộ.
Cảnh tượng này giống như bị người ấn nút quay chậm, mỗi một cánh hoa mở ra, màu sắc bên trong sẽ đậm hơn một phần.
Đến cuối cùng màu sắc bên trong đã biến thành màu đỏ thẫm.
Hai cánh hoa cuối cùng mở ra, bên trong ngồi một người cực nhỏ.
Người cực nhỏ mặc quần áo đỏ tươi, có lỗ tai nhọn, phía sau lưng là cánh hơi mờ, mờ mịt nhìn người trước mặt.
“Tinh… Tinh Linh?!”
“Thật sự là Tinh Linh!!”
Tinh Linh ở Tây đại lục cũng rất khó gặp, bởi vì bọn nó quá yếu ớt, nhưng lại rất xinh đẹp, vì tránh né một số người có ác ý, cho nên bọn nó đều sinh sống tránh đời.
Muốn tìm được một con Tinh Linh, phải phí rất nhiều thời gian.
Suweb không hiểu nhìn về phía Sơ Tranh.
Tại sao lại muốn tặng Tinh Linh cho hắn?
Sơ Tranh tiến lên, duỗi ngón tay ra, Tinh Linh mờ mịt nhìn cô một hồi, vươn tay, ôm lấy ngón tay cô.
Sơ Tranh đặt Tinh Linh ở trong lòng bàn tay Suweb: “Nuôi cho tốt, sau này nó sẽ là con trai anh.”
“Hả?”
Suweb hoàn toàn không biết tại sao Sơ Tranh lại muốn tặng mình một con Tinh Linh như thế, nhưng Tiểu Tinh Linh xem người đầu tiên trông thấy như cha mẹ, ngày nào cũng ở bên cạnh hắn.
“Thiếu gia, ngài không thích con Tinh Linh này sao?” Uno rót cho Suweb một ly trà, có chút kỳ quái hỏi.
“A… Không có, rất thích.” Suweb bưng trà: “Nhưng tại sao cô ấy lại muốn tặng Tinh Linh cho tôi?”
Uno hơi chần chờ: “Thiếu gia, con Tinh Linh kia… Hình như có năng lực chúc phúc.” Những ngày gần đây rõ ràng thiếu gia khỏe mạnh hơn lúc trước.
“Chúc phúc?” Suweb chớp mắt: “Không phải nói, Tinh Linh có được năng lực chúc phúc rất khó tìm sao?”
“Vâng.” Uno nói: “Chắc hẳn tiểu thư Shelleya phải phí chút công phu mới tìm được.”
Suweb “A” một tiếng, sau đó mừng khấp khởi đi tìm Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “…” Cũng không có, ta chỉ vừa vặn gặp phải, phát hiện nó rất đắt mà thôi.
Rất nhiều năm về sau, Uno nhớ tới hai người kia, vẫn sẽ có phần thổn thức.
Hai người nói tương kính như tân cũng không đủ, nhưng đại bộ phận là hai bên riêng phần mình chiến tranh lạnh, anh không để ý tới em, em cũng không để ý tới anh.
Hai ngày nữa lại giống như không việc gì cùng đi cùng về.
Cuối cùng cùng nhau trôi qua hết một đời ngắn ngủi kia.
*
VỊ DIỆN THỨ 50 HOÀN TẤT!
***
Aiya, cuối cùng cũng xong.
Hôm nay up được tổng cộng 29 chương, dốc hết toàn bộ vốn liếng và sức già này rồi.
Lúc đầu vốn chỉ định up tầm 15 chương hoặc hơn xíu thôi, nhưng mà mọi người đáng yêu quá nên lê lết thân già này đi chạy deadline 🥺 cảm ơn mọi người đã phối hợp <3
Mấy ngày tới đây Nhiên khá bận, với lại cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nên là mấy ngày sau chúng ta gặp lại nhé.
Cảm ơn mọi người vì hôm nay, dịch bệnh nhớ bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt.
Yêu ~ ❤