Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời đồn liên quan tới chuyện Sơ Tranh gian lận, là bắt đầu khi bảng thành tích được công bố.
Thành tích của Sơ Tranh Bối Tiếu Tiếu từng nghe qua, thành tích ngữ văn lịch sử thì không tệ, nhưng toán lý hóa lại là dở tệ, học lệch cực kỳ nghiêm trọng.
Học lệch nghiêm trọng như vậy, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đã tăng lên được? Chắc chắn cô dùng cách gì đó để gian lận!
Cô ta tin tưởng giáo viên cũng sẽ hoài nghi.
Nhưng vì bảo đảm, Bối Tiếu Tiếu còn làm ra một phần đáp án, cho người nhét vào chỗ ngồi của Sơ Tranh trước.
Sau đó bắt đầu cho người lưu truyền lời đồn này.
Lời đồn đại nhiều lên, giáo viên tự nhiên sẽ hỏi đến.
Đến lúc đó cô ta chỉ cần để cho giáo viên trông thấy phần đáp án kia là được rồi…
Nhưng mà ai biết giáo viên cũng chỉ gọi cô qua, sau đó cô ta lại ở chỗ này.
Càng không nghĩ tới chính là, người bên cạnh mình, vậy mà lại bán mình ra!
Sắc mặt Bối Tiếu Tiếu xanh xám, ánh mắt hung lệ: “Mày muốn thế nào?”
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng đó: “Tôi có thể làm gì cô.”
Sơ Tranh cũng không làm gì Bối Tiếu Tiếu, dù sao cô là một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội dùng văn minh để nói chuyện.
Sơ Tranh trực tiếp nói chuyện này cho giáo viên biết.
Vu oan học sinh gian lận, còn rải lời đồn, tạo thành ảnh hưởng ác liệt, Bối Tiếu Tiếu bị ghi tội, cũng sẽ lên kiểm điểm trước toàn trường.
Bối Tiếu Tiếu không phục: “Nếu cô ta không gian lận, thì vì sao thành tích của cô ta lại đột nhiên tốt như vậy?”
Giáo viên: “Đó là bạn học Hàng cố gắng.”
Bối Tiếu Tiếu lập tức nóng giận: “Thầy ơi, thầy từng thấy có học sinh nào trong thời gian ngắn như vậy mà cố gắng ra thành tích thế kia chưa?”
Sơ Tranh: “Cô chưa từng nghe không có nghĩa là không có, hơn nữa cô tin hay không cũng không quan trọng.”
Bối Tiếu Tiếu: “…”
Cô có ý gì? Khinh thường mình à?
–
Chuyện gian lận huyên náo nhốn nháo, Trì Quy vốn muốn tìm Sơ Tranh tâm sự, nhưng tan học cô lại đi quá nhanh.
Đợi đến ngày hôm sau, đã là Bối Tiếu Tiếu xin lỗi.
Trì Quy: “…”
Luôn cảm thấy hướng phát triển của câu chuyện không nên như thế.
Sau đó Sơ Tranh sửa sang lại một phần tư liệu gửi cho Bối Tiếu Tiếu.
Dẫn đầu chính là nhược điểm lúc trước của cô ta.
Phía sau là một chút hình ảnh, đều là quảng cáo, lúc đầu Bối Tiếu Tiếu xem không hiểu, mãi đến khi lật đến cuối cùng.
—— Cô muốn tung ra ở đâu? Hay là bao hết? Tôi đều có thể thỏa mãn cô.
Bối Tiếu Tiếu: “…”
Bối Tiếu Tiếu có tức giận thế nào thì cũng chỉ có thể tự nhịn lấy.
Mà Sơ Tranh ở trong các kỳ thi sau đó, thứ hạng từng bước tăng cao, cuối cùng ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất.
Lúc này mà cảm thấy cô gian lận thì cũng có chút khôi hài.
Lỡ như người ta chính là loại người bình thường không chăm chú học, nhưng vừa học là thành học bá thì sao?
Dù sao thành tích mấy môn khác của cô vẫn không hề kém.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, mấy kỳ thi thoáng một cái trôi qua, sau đó chính là nghỉ đông.
Chuyện mà học sinh của trung học Đông Dương nghĩ tới chính là ứng phó với kỳ thi thế nào, mà chuyện các học sinh của trung học Hoa Hải thảo luận chính là đi đâu chơi, chơi như thế nào.
Các giáo viên cũng rất bất đắc dĩ.
Nói cũng đã nói.
Mắng cũng đã mắng, có cách nào nữa?
“Anh không chuẩn bị thi cử à?”
Trì Quy nghe thấy âm thanh, lập tức nghiêng điện thoại đi, cuối cùng úp trên bàn.
Làm xong những chuyện này, Trì Quy mới ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng ở bên cạnh, không hề gì nhún vai: “Chúng tôi thi hay không thi cũng không quan trọng.”
Sơ Tranh kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống: “Sau này anh dự định làm gì?”
Trì Quy lắc đầu: “Không nghĩ tới.”
Đối với phần lớn học sinh mà nói, học tập vì cái gì? Không biết, cha mẹ bảo học, cho nên học thôi.
Học đến cuối cùng ngay cả chuyện mình muốn làm gì cũng không rõ.
“…” Được thôi, ta nuôi nổi.
Sơ Tranh không nói nữa, mở sách ra bắt đầu đọc, Trì Quy nhìn cô hai lần, mũi chân chuyển đi chuyển lại dưới mặt đất đến mấy lần, cuối cùng vẫn không đi, ấn mở điện thoại tiếp tục xem.
Lúc này trường học của họ còn cố ý chế tạo hành lang học tập, bàn không tính là nhiều, nhưng mỗi cái bàn đều có người, phần lớn người đều đang học tập.
Cũng có số ít người chui đầu vào cùng nhau chơi game, hoặc là thảo luận những chuyện khác.
Trì Quy mấy lần ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô gái mặt mày buông xuống, dáng vẻ nghiêm túc.
Trì Quy thu tầm mắt lại, không nhìn cô nữa.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Trì Quy cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý tới Sơ Tranh đứng dậy rời đi.
“Anh đang xem gì thế?”
Bên tai đột nhiên có âm thanh vang lên, Trì Quy đột nhiên quay đầu, gương mặt gần trong gang tấc xâm nhập vào chỗ sâu trong mắt.
Chóp mũi gần như sắp chạm vào cô.
Trong lúc nhất thời Trì Quy quên cả động tác, cứng đờ tại chỗ, sững sờ nhìn cô.
Sơ Tranh không nghe thấy câu trả lời, nghiêng đầu nhìn hắn.
Khoảng cách của hai người càng gần hơn, Trì Quy giống như có thể cảm giác được nhiệt độ đối phương truyền tới.
Lông mi Sơ Tranh rũ xuống, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi đánh vào chóp mũi, khóe môi Trì Quy…
Hình dáng môi thiếu niên no đủ xinh đẹp, màu sắc rất đẹp, giống như cánh hoa buổi ban mai, làm cho người ta muốn hái một phen, nếm thử hương vị của hắn.
Muốn hôn…
Trong nháy mắt khi suy nghĩ này bay qua, Sơ Tranh đã làm ra hành động.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên biến mất.
Xúc cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào rồi lập tức tách ra.
Con ngươi Trì Quy hơi co rụt lại, còn chưa kịp phản ứng, phong cảnh trong đáy mắt lần nữa bị che chắn.
Lần này Sơ Tranh rất khắc chế, chỉ nhẹ nhàng chạm vào hắn mấy lần, khi có người đi tới, đã lui lại một chút, chống đỡ mặt bàn như bình thường, tựa như đang nói chuyện với hắn.
Nhịp tim của Trì Quy nhảy thình thịch không ngừng.
Có là vì hành vi vừa rồi của Sơ Tranh, cũng có là vì ở vào tình thế như vậy, mang đến cảm giác kích thích bí ẩn.
Thật lâu sau Trì Quy lấy lại tinh thần: “Cô…”
Sơ Tranh: “Làm sao?”
Làm sao?
Cô còn nói làm sao?
Trì Quy tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, cứng rắn nói: “Cô đã được tôi đồng ý chưa?”
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy cô còn…” Trì Quy đè thấp thanh âm: “Làm như vậy? Bạn học Hàng Sơ Tranh, có cần tôi nhắc nhở cô, chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè, hành vi của cô vượt qua ranh giới không?”
Sơ Tranh chống tay lên mặt bàn, hơi dịch chuyển, đầu ngón tay đụng phải ngón tay út của Trì Quy, lại từng chút từng chút bao trùm lên mu bàn tay hắn.
Trì Quy chỉ cảm thấy có dòng điện nhỏ xíu từ đầu ngón tay lưu truyền qua, từng trận rung động tuôn ra từ đáy lòng.
“Vượt qua rồi, làm sao?” Giọng điệu rất phách lối.
Trên mu bàn tay Trì Quy có nhiệt độ không thuộc về mình lan tràn ra, hắn đột nhiên cảm giác như cánh tay kia đã không thuộc về hắn nữa.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh hắn, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của người khác, nhưng một khi có người đi qua bên cạnh, chỉ cần vừa quay đầu lại, là có thể trông thấy tình cảnh lúc này.
Trong lòng bàn tay Trì Quy hơi ẩm ướt, ngay cả lúc làm chuyện xấu bị bắt cũng chưa từng khẩn trương như lúc này.
Trì Quy đột nhiên rút tay mình ra, cũng dịch người về phía ghế trống bên trong một chút.
Hắn vốn muốn cách Sơ Tranh xa một chút.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, ngược lại lại cho Sơ Tranh cơ hội ngồi xuống.
Trì Quy: “…”
Sơ Tranh tự nhiên tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Anh đang xem gì thế?”
Điện thoại của Trì Quy vẫn sáng.
Trên màn hình hiển thị ra rõ ràng là manga.
Sơ Tranh nhìn lướt qua, cũng không phải là manga nhiệt huyết gì, mà là… Shoujo Manga*?
(*Shōjo hay shoujo manga (Nhật: 少女漫画 (thiếu nữ mạn họa)) là một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên, được đăng trên những tạp chí shōjo. Shōjo manga bao trùm nhiều đề tài với sự đa dạng về phong cách kể chuyện và tạo hình, từ phim dã sử đến tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, thường tập trung vào các mối quan hệ lãng mạn cũng như các cung bậc cảm xúc, xoay quanh nhân vật chính thường gặp nhất là nữ,… Theo Wikipedia.)
Ít nhất một hình Sơ Tranh nhìn thấy chính là phong cách này.
Trì Quy vội vàng túm điện thoại di động ra, nhét vào trong túi.
Sơ Tranh: “…”
Sở thích của bạn nhỏ cũng rất đặc biệt.