Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ăn một bữa cơm, mà còn không thích hợp có người ngoài ở đây…
Trong lòng Uất Thì hơi đề phòng, nhưng mà tận đến khi ăn xong cơm, Sơ Tranh cũng không có hành động gì kỳ quái.
“Phó đôn đốc Lương, đã ăn xong rồi, vậy tôi đi trước…”
“Ngồi xuống.”
Giọng nói của cô gái rõ ràng không có chập trùng gì, nhưng nghe lại tự dưng có chút lực lượng, làm cho người ta không dám phản bác.
Uất Thì đã đứng dậy được một nửa, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, lại chậm chạp ngồi trở lại.
“Phó đôn đốc Lương còn có chuyện gì sao?”
“Dẫn người tới đây.”
Trần Xuyên gật đầu, hơi khom người, lui ra ngoài.
Trong lòng Uất Thì toàn là nghi hoặc, dẫn người? Dẫn ai?
Trần Xuyên rất nhanh dẫn một người đàn ông bị trùm đầu vào, người đàn ông kia bởi vì sợ hãi, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn, nếu như không phải Trần Xuyên túm lấy gã, thì có lẽ người đàn ông này đã không đi đường được nữa.
“Tặng quà cho anh.” Sơ Tranh khẽ hất cằm lên: “Nhìn xem có thích không.”
“Người?” Tặng một người cho mình để làm quà? Cô nghĩ thế nào vậy? “Xin lỗi phó đôn đốc Lương, tôi không có sở thích ấy.”
Uất Thì nhã nhặn từ chối “ý tốt” của Sơ Tranh.
Sơ Tranh giống như đại lão dựa vào ghế: “Anh không nhìn thử xem? Nói không chừng sẽ thích đấy?”
Uất Thì: “…”
Ánh mắt Uất Thì lần nữa rơi vào người đàn ông kia, đột nhiên cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Uất Thì đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông đó, gỡ thứ trùm đầu gã xuống.
“Uất Chí Dương?” Uất Thì kinh ngạc nhìn người trước mặt, sau đó đáy mắt lại phun lên một trận lệ khí mãnh liệt.
Con trai của gia chủ Uất gia…
Sao gã lại bị bọn họ bắt đến đây?
Đầu Uất Chí Dương bị che lại, ánh sáng trước mắt dần dần sáng lên, cũng thấy rõ người trước mặt.
“Uất Thì! Là mày! Mày bắt tao tới đây làm gì!”
“Tiên sinh, không phải Uất tiên sinh bắt ngài, ngài không nên nghĩ sai.” Trần Xuyên mở miệng là gọi một tiếng ngài, lễ phép giải thích.
Uất Chí Dương nghe thấy giọng nói của Trần Xuyên thì lại run một cái, sắc mặt trắng như tờ giấy, trong ánh mắt đều là hoảng sợ, giống như lúc trước người này đã từng làm chuyện gì đó khiến gã sợ hãi vậy.
Uất Thì: “…”
Uất Thì thu lại suy nghĩ: “Vì sao hắn ta lại ở đây.”
Sơ Tranh: “Tôi vừa mới nói, tặng quà cho anh.”
“Quà?”
“Không phải anh đang điều tra khoảng thời gian này là ai muốn giết anh sao?” Đầu ngón tay Sơ Tranh đặt trên mép bàn, như có như không gõ một cái: “Chính là hắn.”
“Không phải… Không phải tôi! Không phải tôi!!” Uất Chí Dương hét lớn một tiếng: “Các người nghĩ sai rồi, không phải tôi!”
Nhưng mà Uất Chí Dương rống to cũng không gây nên bất cứ sự chú ý gì.
Uất Thì trầm mặt, ánh mắt đụng vào mắt Sơ Tranh giữa không trung: “Cô điều tra tôi?”
“Hiểu rõ.” Sơ Tranh uốn nắn.
Như này sao có thể coi là điều tra chứ?
Này gọi là hiểu thẻ của ta!
Là trình tự tất yếu!
Uất Thì: “…” Có biết xấu hổ không?
“Sao cô lại điều tra được hắn ta?” Hắn điều tra thời gian dài như vậy, cũng chỉ là hoài nghi, không lấy được chứng cứ hữu dụng.
“Tôi muốn điều tra thì rất dễ dàng.”Trần Xuyên trầm mặc nhìn sàn nhà: “…” Cũng không biết ngài đập bao nhiêu tinh tế tệ, cuối cùng còn động thủ, thế này gọi là dễ dàng à?
Uất Thì đương nhiên cũng biết Sơ Tranh nói dễ dàng, chắc chắn không phải dễ dàng.
Nếu không thì sẽ không đến mức hắn điều tra lâu như thế cũng không có tiến triển mang tính thực chất gì.
“Cô chắc chắn là hắn?” Hỏi xong Uất Thì có chút hối hận, chính hắn cũng nghi ngờ Uất Chí Dương, chẳng qua là không có chứng cứ.
Lời này của mình có khác gì đang chất vấn cô đâu?
Nhưng lời đã nói ra, Uất Thì lại không thể thu về, chỉ có thể kiên trì nghiêm mặt.
“Anh không tin tôi?”
“…”
Đáy lòng Uất Thì có chút bất an, nhưng một giây sau đã nghe thấy giọng nói hùng hồn của cô gái: “Tôi có chứng cứ, Trần Xuyên, cho hắn xem.”
“Vâng.”
Trần Xuyên lập tức điều động chứng cứ điều tra được ra, biểu hiện ra cho Uất Thì xem.
Chứng cứ đầy đủ, không có bất kỳ vấn đề gì có thể bới móc ra được.
“Không phải!!”
Uất Chí Dương còn đang gào thét.
“Không phải tôi làm, các người thả tôi ra! Tôi là người Uất gia, các người dám làm gì tôi, Uất gia sẽ không bỏ qua cho các người.”
“Uất Thì mày điên rồi!”
“Thả tao ra!!”
Uất Thì túm lấy khăn lau bên cạnh trực tiếp nhét vào miệng Uất Chí Dương, động tác liền mạch lưu loát, không thấy nửa phần chần chờ kéo dài, thậm chí còn mang theo một cỗ hung ác.
Sơ Tranh: “…”
Không hổ là hắc hóa nha!
Sơ Tranh vỗ tay cho thẻ người tốt nhà mình dưới đáy lòng.
Không có tiếng Uất Chí Dương gào thét nữa, trong nhà hàng yên tĩnh hơn không ít.
Uất Thì nhìn chằm chằm Uất Chí Dương, cũng không biết đang nhìn cái gì, ánh mắt kia… Không thích hợp.
Có lẽ Uất Chí Dương bị ánh mắt của Uất Thì làm kinh sợ, sắc mặt còn trắng hơn vừa rồi.
Sơ Tranh lên tiếng cắt ngang màn đối mặt “thâm tình” của hai anh em: “Cho nên anh có muốn người này không?” Không muốn thì ta có thể làm… Thả.
“Muốn!” Uất Thì không chút do dự.
“Tặng anh.”
“Điều kiện.”
Ngữ điệu của Sơ Tranh rất thoải mái: “Chỉ tặng anh một món quà nhỏ, không cần điều kiện.”
Uất Thì nhíu mày nhìn cô.
Sơ Tranh đứng dậy, đi đến trước mặt Uất Thì, giơ tay muốn chạm thử vào tóc Uất Thì.
Uất Thì nghiêng đầu tránh đi.
Sơ Tranh cũng không giận, tự nhiên đặt tay trên vai hắn: “Có thể xử lý tốt không? Không thể thì tôi bảo Trần Xuyên giúp anh.”
Bàn tay đặt trên vai cũng không dùng lực, Uất Thì lại có thể cảm nhận được lực lượng, cô gái cách quá gần, hơi thở nhè nhẹ bay qua, xâm nhiễm thế giới của hắn.
Dưới chân Uất Thì như bị rót chì, trĩu nặng không động đậy được.
“… Tôi có thể.”
“Được, xe phía dưới cho anh dùng, sẽ không ai điều tra cả.” Sơ Tranh thu tay lại: “Ngày mai gặp.”
Sơ Tranh đi ra ngoài hai bước, lại dừng lại quay đầu nói: “Uất gia bên kia không cần lo lắng, tôi sẽ giúp anh xử lý tốt.”
Bóng dáng Sơ Tranh biến mất ở cửa vào, Uất Thì lấy lại tinh thần, cái gì gọi là ngày mai gặp?
Ý nghĩ này cũng chỉ xoay chuyển trong một chớp mắt, rất nhanh liền bị Uất Thì vứt bỏ, quay đầu nhìn về phía Uất Chí Dương.
Uất Chí Dương: “!!!”
–
Sơ Tranh nhìn con số nhảy nhót trên thang máy, khi sắp nhảy về tầng 1, cánh môi khẽ mở: “Quan sát hắn một chút, xử lý tốt chuyện phía sau.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đinh ——
Trần Xuyên vừa dứt tiếng, cửa thang máy vừa vặn mở ra.
Người bên ngoài thấy hai người ra, dồn dập khom người lại, lặng im chờ bọn họ đi qua.
Trần Xuyên đi theo Sơ Tranh ra cửa, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Tiểu thư, nếu ngài đã lo lắng Uất tiên sinh không xử lý tốt, thì vì sao không trực tiếp giúp hắn?”
Thẻ người tốt là thẻ thành thục, hắn có thể!
Ừm!
“Anh không hiểu.”
Trần Xuyên: “…”
Anh ta đương nhiên không hiểu.
Từ lúc vừa mới bắt đầu đã không hiểu ngài đang làm gì.
Một tiểu bạch kiểm như Uất Thì, trực tiếp cướp tới không phải tốt hơn sao?
Sơ Tranh hoàn toàn không biết người của mình, có suy nghĩ to gan lại hợp với tâm ý của cô như thế.
“Tiểu thư, mặc dù khoảng thời gian này người của Uất gia muốn giết Uất tiên sinh là Uất Chí Dương, nhưng chuyện trước kia hắn ta khăng khăng nói mình không biết rõ, chúng ta còn điều tra không?”
Hơn nữa chuyện kia đã trôi qua quá lâu.
Muốn điều tra cũng không dễ dàng như vậy.
Sơ Tranh híp mắt lại: “Tra!” Thẻ người tốt muốn biết, vậy nhất định phải điều tra rõ ràng.
Trần Xuyên vâng lệnh: “Vâng. Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về căn cứ.”