Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cho nên anh là ai?”
Đông Chiết khẽ hất cằm: “Đến thư viện rồi kìa.”
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt không muốn trả lời, Sơ Tranh biểu thị mình phải làm một người tốt khéo hiểu lòng người, cho nên không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này thư viện không có ai cả, Sơ Tranh và Đông Chiết đi vào bên trong, ngay cả bóng ma cũng không nhìn thấy.
Sơ Tranh tùy tiện tìm một giá sách, lật xem sách phía trên.
Đông Chiết dựa trên giá sách bên cạnh, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô.
Sơ Tranh không hề để ý, dùng tốc độ rất nhanh lật hết một quyển sách, trả về, rồi tiếp tục quyển tiếp theo.
“Cô đang tìm gì thế?” Đông Chiết chờ Sơ Tranh lật hết một hàng, cuối cùng nhịn không được đặt câu hỏi.
Sơ Tranh lấy một tờ giấy ra, đưa cho hắn.
Đông Chiết mở ra nhìn thoáng qua, trên đó vẽ một đồ án rất kỳ quái.
Người vẽ tranh năng lực thật sự có hạn, Đông Chiết không nhìn ra nó đang vẽ cái gì.
“Cô tìm cái này làm gì?”
“Chuyện ma ở thư viện anh không biết à?”
Đông Chiết trả tờ giấy kia cho Sơ Tranh: “Biết, nhưng liên quan gì đến cái này?”
Sơ Tranh: “Tìm được nó là có thể tìm được con ma kia.” Sau đó thì có thể bắt nha!
Chuyện dị thường của trường học này không phải là vì những con ma này sao?
Bắt lại hết không phải tốt rồi à!
Ta đúng là một tiểu cơ linh quỷ mà!
Đông Chiết: “…”
Đông Chiết trầm mặc vài giây: “Ai nói cho cô biết?”
“Anh đoán xem.”
“…”
–
Thư viện rất lớn, Sơ Tranh lật đến tê cả tay cũng không tìm được.
Sơ Tranh ngồi dưới đất, chống cằm lâm vào trầm tư, trong lòng có một suy nghĩ to gan —— không bằng dùng một mồi lửa đốt trọn đi.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin cô hãy lương thiện. 】 Vương Giả nói lời thấm thía khuyên can.
Sơ Tranh cảm thấy đây là thế giới trong game, không có gì phải sợ, suy nghĩ tính khả thi của nó.
“Thứ cô muốn tìm là cái này sao?” Đông Chiết đi từ đằng sau giá sách tới, trong tay cầm một quyển sách rất cũ nát.
Lật một tờ ra, hình dáng cơ bản gần như nhất trí với trên tờ giấy.
“Tìm được ở đâu?”
Đông Chiết chỉ vào giá sách phía sau cùng nhất: “Bên kia.”
“Anh thật lợi hại.” Khen khen thẻ nhà mình.
Đông Chiết: “…”
Cô mặt không cảm xúc mà khen như thế, thật sự còn không bằng không khen đấy.
Sơ Tranh cầm quyển sách kia rời khỏi thư viện, tìm một nơi không có ai, lấy một cái bật lửa ra bắt đầu châm lửa.
Đông Chiết: “!!!”
Động tác của Sơ Tranh quá nhanh, Đông Chiết hoàn toàn không kịp nói gì.
Sách vở vốn dễ cháy, gặp lửa là bắt ngay.
Trong ngọn lửa, một cái bóng chậm rãi giãy dụa ra khỏi lửa, khuôn mặt dữ tợn, tức giận trừng Sơ Tranh.
“Ngươi bị điên à! Ta trêu chọc gì ngươi!!”
Sơ Tranh dập tắt chỗ lửa còn lại, quan sát con ác linh kia: “Nam?”
“Nam thì làm sao?” Ác linh càng tức giận hơn, hai tay chống nạnh: “Ngươi có ánh mắt gì đấy?”Sơ Tranh: “…”
Nam mà ăn mặc thành thế này, có thể không nhìn thêm vài lần được à.
Ác linh trước mặt mặc một chiếc váy Lolita, đủ loại viền ren, đủ loại nơ bướm, tóc dài gần đến bên hông.
Xa nhìn, quả thật rất giống nữ.
Dáng dấp của ác linh này không xấu lắm, cho nên trang phục như vậy cũng không quá cay mắt.
Chỉ là quái dị là chắc chắn rồi.
“Ma nữ trong thư viện là ngươi?”
“… Là ta thì làm sao?” Ác linh hai tay ôm ngực: “Ngươi muốn làm gì? Ta lại không hù dọa người khác, ta chỉ ra hít thở không khí vào ban đêm thôi mà!”
Ác linh cảm thấy rất tủi thân.
Đêm hôm khuya khoắt những học sinh đó không ngủ được, cứ phải chạy đến đây, trông thấy hắn ta, còn nói hắn ta hù dọa người khác.
Còn có thiên lý nữa không!
Sơ Tranh lấy một cái bình thuốc ra: “Ngươi tự vào hay là ta giúp ngươi?”
Ác linh: “…”
Ác linh trợn mắt trừng một cái, lập tức quay người bay về phương hướng thư viện.
Sơ Tranh đại khái đã đọc ra được hai chữ “biến thái” từ trên mặt ác linh.
Sơ biến thái Tranh: “…”
–
Sơ Tranh nhét hết ác linh vào trong bình thuốc, đậy nắp lại, nhét vào trong túi.
Động tác như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Thần sắc Đông Chiết không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt khá là phức tạp.
Người khác qua ải thì tìm manh mối, tìm kiếm chân tướng cuối cùng của câu chuyện.
Lúc người khác đang cố gắng tìm manh mối, cô lại ở đây cố gắng bắt BOSS, thế này còn chơi kiểu gì nữa…
Sơ Tranh dự định ban đêm rồi đến chỗ cầu thang tình yêu gì đó.
Thập đại sự kiện linh dị của trường học, manh mối này đã nghe nhiều lần, vậy thì trước tiên bắt mười con ra xem.
“Ban đêm anh có tới không?” Sơ Tranh lại mời Đông Chiết.
“Được.” Đông Chiết không từ chối.
Hắn ngược lại muốn xem xem cô còn có thể giày vò ra chuyện gì nữa.
–
Chết mất một học sinh, các phụ huynh khác đều rất sợ hãi, muốn mang con mình đi.
Nhưng mà mấy đứa bé kia như bị điên vậy, nhất định không chịu đi.
Miệng lẩm bẩm mấy câu gì mà “rời khỏi nơi này sẽ chết” “không thể đi”.
Trạng thái tinh thần của mấy học sinh đều không tốt lắm, giống như bị động kinh.
Có phụ huynh dùng thủ đoạn cứng rắn mang con mình đi, kết quả vừa ra khỏi cổng trường thì bị đụng xe.
Trong chiếc xe đó có cả học sinh và phụ huynh kia.
Nhưng mà chỉ có học sinh kia là chết, còn những người khác chỉ chịu một chút vết thương nhẹ.
Lúc ấy rõ ràng vị trí của học sinh kia mới là an toàn nhất, vậy mà học sinh ấy lại chết.
Mọi người nghĩ thôi mà thấy sợ vô cùng, những phụ huynh khác không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lần này người chết đều là học sinh, thí luyện giả chưa ai xảy ra chuyện gì cả
Không biết là vì lần này số lượng thí luyện giả ít, hay là vì nguyên nhân khác.
–
Ban đêm.
Trường học im ắng, dưới đèn đường lờ mờ có bóng người di động.
Sơ Tranh giẫm lên bóng cây lờ mờ trên mặt đất, đến “cầu thang tình yêu” trong truyền thuyết của trường học cách đó không xa.
Cầu thang kia rất cao.
Nghe nói người yêu nhau, vào lúc nửa đêm cùng nhau đi trên cầu thang này thì có thể đi ra được 99 bậc.
Mà tình nhân đi đến 99 bậc, tất nhiên sẽ bạc đầu giai lão.
Từ rất xa Sơ Tranh đã nhìn thấy dưới cầu thang có bóng người đứng.
Khoảng cách xa nên Sơ Tranh cũng không thấy rõ, chỉ cho là thẻ người tốt.
Nhưng mà đến gần mới phát hiện không phải.
“Vạn Tín?”
“Ôi? Đại lão?” Vạn Tín vẻ mặt kinh hỉ, giống như nhìn thấy đèn sáng trong đêm tối: “Sao cô lại tới đây!”
“Anh làm gì ở đây?”
Vạn Tín: “Vừa rồi tôi và Lâm Táp đuổi theo một người, người kia chạy qua bên này, kết quả đi đến thì người đã không thấy tăm hơi.”
Vạn Tín và Lâm Táp cảm thấy mấy học sinh kia nhất định sẽ có manh mối khác, cho nên đã canh giữ ở bên ngoài.
Quả nhiên vào lúc sắp đến nửa đêm, họ phát hiện ra một cái bóng lén lén lút lút.
“Anh chắc chắn là người chứ?”
Vạn Tín không chắc lắm: “Tôi… Tôi cũng không biết nữa. Anh Lâm chạy quá nhanh, tôi không đuổi kịp.”
Anh ta chỉ có thể nhìn Lâm Táp và cái bóng kia biến mất ở đây.
Sau đó ngay khi anh ta do dự thì Sơ Tranh xuất hiện.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, Đông Chiết vẫn không xuất hiện.
Hắn không đến?
Hay là đến muộn?
Sơ Tranh suy nghĩ một lát: “Tôi đi lên xem xem, nếu lát nữa có người đến thì anh bảo hắn ở đây chờ tôi.”
“Còn có người đến?” Vạn Tín kinh nghi: “Không không không… Tôi vẫn nên đi cùng đại lão thì hơn.”
Một mình anh ta ở đây rất sợ nha!
Vạn Tín đánh chết cũng không chịu đợi ở đây một mình, khăng khăng đòi đi theo Sơ Tranh lên.
Sơ Tranh nghĩ lại thẻ người tốt lần này hình như không yếu ớt như vậy, thân phận cũng không rõ, cho nên cũng không cưỡng cầu.