Chương 341: Đánh Cuộc

Đánh Cuộc

Edit: Bee Bee Beta: Sakura

“Ta cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra, chỉ là trước đó vài ngày tại Thu Viêm quốc đột nhiên xuất hiện một nhóm tự xưng là người của Thiên Âm Môn , hầu như bọn họ khiêu chiến tất cả các cao thủ trong quốc gia, nhưng không một ai có thể đả bại được bọn họ.

Không chỉ riêng như thế, mà ngay cả thế lực hắc đạo cũng bị bọn họ đả kích không ít, bây giờ toàn bộ Hoàng thành của Thu Viêm quốc đều đồn đãi chuyện này, nghe nói đây là một môn phái rất mạnh.

Những đệ tử này a, đều là những đệ tử trẻ tuổi khoảng tầm hai mươi người, thật không biết là bọn họ tu luyện như thế nào, thực lực lại có thể mạnh như vậy! Căn bản là không tìm được đối thủ!”

“Có thật hay không? Chỉ tầm hai mươi người mà thực lực mạnh đến vậy? Ngươi có phải hay không biên chế chuyện xưa đó chứ.”

“Nếu ta lừa dối ngươi thì ta căn bản không phải là người, ngươi đi nghe ngóng đi sẽ biết, môn đồ của Thiên Âm Môn căn bản đã trải rộng khắp các quốc gia, không một ai dám đắc tội bọn họ! Nhưng hình như Liệt Hổ quốc chúng ta vẫn còn chưa có xuất hiện môn đồ của Thiên Âm Môn.”

“Ta trái lại hy vọng bọn họ có thể đến đây, làm cho ta mở mang kiến thức một phen xem có thật là dũng mãnh đến vậy hay không.”

Lúc này, người ngồi bàn bên cạnh cũng nghe thấy hai người nói chuyện, người kia cũng nhịn không được mà chen vào: “Ta cũng nghe nói qua! Bọn họ đều là các đệ tử trẻ tuổi xuống núi rèn luyện, tất cả thực lực đều mạnh mẽ như vậy, nếu thế môn phái này có bao nhiêu cường đại a?”

“Khẳng định là cường đại đến đáng sợ a! Nghe nói hiện tại đã có rất nhiều thiên tài đều muốn sau này có thể tiến vào Thiên Âm Môn đấy! Ngươi nghĩ xem, nếu được đi vào môn phái như vậy, sau này thực lực của ngươi có thể yếu sao?”

Nói tới đây,trên mặt mọi người đều lộ ra nồng đậm hâm mộ, cuộc sống như vậy quả thực đều là giấc mộng của mỗi người bọn họ , chỉ là đáng tiếc lấy thực lực của bọn họ đời này cũng sẽ không có hy vọng tiến vào môn phái .

Khóe miệng của Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhếch lên, xem ra tốc độ của đệ tử Thiên Âm Môn thật không chậm, thời gian bọn họ rời núi cũng không lâu, bây giờ đã có thể đem các quốc gia quậy đến long trời lở đất.

Thu Viêm quốc cũng là vương quốc thượng đẳng , nói vậy không bao lâu sẽ đi đến Liệt Hổ quốc này. Nghe người ngoài đàm luận nàng có thể biết được lần này sự ảnh hưởng thật là lớn, con đường bày ra thực lực cường đại này để có thể thu nhận đệ tử sau đó, đây tuyệt đối là con đường tốt nhất.

Chiến trường Thiên Huyền cũng là một vấn đề, những thiên tài trong vương quốc phần lớn đều sẽ đi tham gia chiến trường Thiên Huyền , mà Thiên Âm Môn bọn họ đến nay vẫn còn chưa nhập thế, phân phối nhân tài ở chiến trường Thiên Huyền tự nhiên cũng không có phần bọn họ , như vậy chắc chắn sẽ làm bọn họ có rất nhiều tổn thất.

Nếu như lần thứ hai truyền ra tin tức, sau ba tháng Thiên Âm Môn sẽ tiến hành chiêu thu đệ tử, căn cứ vào thực lực và tiềm lực của đệ tử mà thu lưu, như vậy hẳn là sẽ oanh động lớn hơn nữa đi!

Dù sao chuyện này so với chiến trường Thiên Huyền cũng không có xung đột gì, đối với nhân tài mà nói đây chính là cơ hội, tuyệt đối sẽ không có người nguyện ý buông tha

Từ điểm này trên cũng có thể đủ để nhìn ra được một cái tai hại của Thiên Âm Môn, bọn họ cũng không có địa phương nào khác để chiêu thu đệ tử, bất quá nghĩ đến lúc bọn họ nhập thế thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hết!

Lần này đây ở tửu lâu lại nghe được tin tức làm cho Mộ Chỉ Ly rất vừa lòng, nàng đã nghe được tin tức về hai người mà nàng muốn nghe, giờ là phải tiếp tục chờ.

Ở nơi này chờ đợi, Mộ Chỉ Ly cũng đã hiểu rõ được ở Liệt Hổ quốc này dược sư đương nhiên là không thiếu, nhưng đại đa số là các Dược sư cấp bậc không đủ cao, người có cấp bậc cao nhất chính là hai dược sư của Dạ gia và Liễu gia kia.

Bởi vì luyện đan thuật của hai người không phân cao thấp, những người ở Liệt Hổ quốc thường hay đem bọn họ ra mà so sánh, so xem ai mới là dược sư đệ nhất Liệt Hổ quốc.

Hai người này vốn là người tâm cao khí ngạo , khi biết được điều bàn tán này, hai người bọn họ lại càng không ngừng tỷ thí với nhau, càng muốn ganh đua xem ai mới là người được danh hiệu đệ nhất.

Tỷ thí xong, người thất bại không được bao lâu lại tiếp tục khiêu chiến người thắng cuộc, một màn khiêu qua chiến lại này đã được mấy năm, hai người này đều thắng có thua có.

Nếu như không có đối thủ như vậy, thì thuật luyện đan của bọn họ cũng không tăng lên nhanh như vậy, mà đúng là có được đối thủ ngang tài ngang sức, thuật luyện đan của bọn họ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có thể đạt được thành tựu .

Nghe được tin tức này, Mộ Chỉ Ly cảm giác được hai vị dược sư này rất ngay thẳng, hầu hết khi mọi người phân đua cao thấp đều ngấm ngầm thực hiện, nhưng hai người bọn họ lại quang minh chính đại mà phân cao thấp, hơn nữa còn khiến cho cả người người Liệt Hổ quốc đều biết đến!

Tin tức Mộ Chỉ Ly nhận được đúng là không sai, sau khi tin Liễu dược sư đột phá được truyền ra hai ngày sau thì vị Dạ dược sư này cũng đột phá, mà ngày mai chính là ngày hai người bọn họ tổ chức tỷ thí!

Sau khi biết được tin này, Mộ Chỉ Ly cũng yên tâm, ngày mai nàng nhất định phải thu phục được hai vị dược sư này để đem đi.

Lúc này Mộ Chỉ Ly đang đi lại ở trên đường cái, suy nghĩ có thể thử thời vận một chút hay không biết đâu lại có thể gặp được vị Dược sư nào đó, tuy rằng số phần trăm là rất nhỏ, nhưng mà so sánh với cứ ngồi ngốc ở trong khách sạn thì cách này khả thi hơn.

Từ rất xa, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy ở phía trước hình thành một vòng vây,có vẻ rất là náo nhiệt. Thấy thế, nhất thời tò mò nàng liền tiến lên phía trước.

Nếu như mọi người chú ý, sẽ phát hiện ra khi Mộ Chỉ Ly tiến tới đám đông này mỗi bước đi đều tạo ra một đạo khí làm cho những người đứng chắn xung quanh đều bị đẩy ra một chút, điều này làm cho nàng một mạch hướng bên trong đi tới, ngược lại cỗ lực này không một ai có thể cảm nhận được.

Chỉ có người bên cạnh nàng là cảm thấy kỳ quái, nàng ta có thể chen được vào đây bằng cách nào?

“Dạ Sở Quân, ta cho ngươi biết, Thải Huyên cô nương là của ta, nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa quấn quít lấy nàng, ta đây sẽ không khách khí!” Đường Tử Khanh một tay nắm lấy cánh tay của Thải Huyên vừa tức giận nói

Nghe vậy,người nắm lấy cánh tay bên kia của Thải Huyên cô nương cười lạnh nói: “Đường Tử Khanh, ngươi đừng có nhiều lời, Thải Huyên rõ ràng là coi trọng ta trước, ngươi mau tránh ra đi.”

“Ngươi đừng có trợn mắt nói dối như vậy! Thị thiếp trong phủ ngươi rõ ràng không ít! Ngươi lại ngang nhiên còn muốn cùng ta đoạt!”

“Ha, ta chính là thích Thải Huyên, ngươi có thể làm gì được ta nào!”

Trong lúc nghe hai người đó đàm luận, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy cực kỳ nhàm chán , không nghi ngờ đây chỉ là chuyện hai công tử thế gia cùng nhau tranh đoạt một nữ tử thôi, loại tiết mục bất luận ở địa phương nào đều có thể thường xuyên nhìn thấy.

Nói vậy đây hẳn là Tam công tử Đường gia cùng Ngũ công tử Dạ gia mà nàng nghe được ở trong tửu lâu đi. Này vừa nhìn đã biết hai người này là lọai người ăn chơi trác táng, có thể vì một nữ tử mà tranh đoạt không ngại đến thể diện của bản thân.

Khi thấy được Thải Huyên ở giữa vẻ mặt bất lực, hiển nhiên là nàng đều không thích hai vị công tử này, chỉ là rất không may mắn bị hai người bọn họ coi trọng mà thôi.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo một tia chán ghét, lập tức này xoay người hướng bên ngoài đi tới. Nàng cũng không tính toán đi quản loại chuyện này, hôm nay nàng chỉ nghĩ đến cách để giải quyết chuyện Dược sư kia thôi, còn các chuyện rắc rối khác nàng thực sự là không có tâm tình để ý.

Tuy nhiên, lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, phía sau cũng là đột nhiên truyền ra một tiếng kêu: “Cái người mặc y phục đỏ kia, đứng yên không được nhúc nhích!”

Người nói chuyện tự nhiên là Dạ sở quân Ngũ thiếu gia Dạ gia! Lúc đầu đang tranh cãi hắn bỗng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, nhìn thấy màu đỏ chói mắt này tự nhiên cũng không khỏi chú ý tới người đó.

Không nghĩ tới hắn này vừa nhìn thấy thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người! Thật đẹp , thật sự rất đẹp ! Hắn thề cả đời hắn căn bản chưa bao giờ thấy nữ tử diện mạo xinh đẹp như vậy !

Hắn vốn nghĩ Thải Huyên đã rất đẹp rồi, sắc đẹp của nàng ấy so với thị thiếp của hắn đã hơn rất nhiều rồi, nhưng so sánh cùng với cô nương này nàng ta quả thật chỉ là bã đậu a.

Mày của Mộ Chỉ Ly cũng không nhíu, căn bản nàng không làm theo lời Dạ Sở Quân đã nói, chỉ bằng hắn mà cũng có tư cách bắt nàng đứng lại.

Nhìn thấy vị nữ tử áo đỏ này dĩ nhiên hoàn toàn không để ý tới lời nói của chính mình liền chuẩn bị rời đi, Dạ Sở Quân vội vàng, lập tức vẫy tay một cái, hộ vệ Dạ gia nhanh chóng nhào lên nhao nhao bao vây Mộ Chỉ Ly, chỉ trong nháy mắt đã quây Mộ Chỉ Ly vào giữa.

Đường Tử Khanh thấy Dạ Sở Quân đột nhiên không cãi vã cùng với mình nữa thì cảm thấy kỳ quái, lấy tính cách của Dạ Sở Quân sẽ không khinh địch mà thoái nhượng như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt khi nhìn thấy vị nữ tử áo đỏ kia thì hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly quay mặt lại.

Cánh tay nắm lấy tay Thải Huyên lập tức buông lỏng ra, ánh mắt cũng hướng hộ vệ Đường gia bao vây Mộ Chỉ Ly lại, chỉ một chốc, bên người Mộ Chỉ Ly tạo thành hai vòng vây..

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nhìn hai người trước mắt: “Nếu các ngươi không muốn chết, thì cút ngay!” Nếu không phải là cái tên Dạ Sở Quân này là người của Dạ gia, thì nàng tuyệt đối sẽ không khách khí

Đối với nàng mà nói, những hộ vệ trước mắt này chỉ như những con kiến hôi, chỉ cần nàng động một ngón tay, bọn hắn sẽ chết ngay lập tức…

Nghe thấy Mộ Chỉ Ly đã nói như vậy, hai người Dạ Sở Quân và Đường Tử Khanh đều ngầm hiểu cùng nhau lên tiếng: “Mỹ nhân, không bằng nàng theo ta về nhà đi! Ta cam đoan sẽ cho nàng cẩm y ngọc thực!”

“Ta cho các ngươi thời gian ba giây .” Mộ Chỉ Ly không thèm để ý đến lời nói của hai người thẳng thắn lên tiếng nói.

Tuy nhiên, vẻ mặt hai người kia vui vẻ nhìn Mộ Chỉ ly, lúc này hai người kia chỉ nghĩ đến nếu như có được tiểu mỹ nhân như vậy, ở bên người thì thời gian sau này quả thực chính là thời gian thần tiên, thế cho nên căn bản không hề cảm thụ được nguy hiểm trước mắt.

“Ba ”

“Hai ”

“Một ”

“Ầm!”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người không có thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, những hộ vệ bao quanh Mộ Chỉ Ly lúc này chỉ còn là một bãi huyết nhục …

Thậm chí tất cả mọi người còn không có thấy vị nữ tử áo đỏ này có chút động tác nào, giống như nàng chỉ lẳng lặng nhìn thì những hộ vệ này đã chết rồi…

Máu thịt đỏ tươi chảy xuống, cùng với áo đỏ của vị nữ tử kia thật tương xưng

Những người xem xung quanh sợ đến không dám nhúc nhích, cho đến khi có người hoảng sợ hô lên một tiếng lúc này mọi người mới hoàn hồn hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, tốc độ cực nhanh có thể nói đây chính là tốc độc nhanh nhất của bọn họ từ khi sinh ra.

Dạ Sở Quân và Đường Tử Khanh hai người nhìn xuống dưới chỗ đám thị vệ, chân tay đang không ngừng run, trong lòng bọn họ nghĩ muốn rời xa nữ tử này một cách xa nhất, nhưng chân của bọn hắn không có nghe lời..

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người , giống như nhìn thẳng vào trong tâm bọn họ, chợt xoay người tiêu sái rời đi,tốc độ từng bước từng bước cũng không nhanh không chậm lại làm cho người ta một loại cảm giác máu tanh kinh diễm …

Dạ Sở Quân và Đường Tử Khanh chỉ cảm thấy mình vừa nhìn thấy được ác ma, đứng im tại chỗ một hồi lâu cuối cùng lúc này mới bỏ chạy về nhà, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám xuất hiện nữa.

Một thân ảnh màu đỏ này để lại ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ trong lòng mọi người, trong lúc nhất thời cả Đại quốc Liệt Hổ quốc này đều bán tán rầm rộ về vị nữ tử áo đỏ này!

Mọi người đều biết có một vị nữ tử áo đỏ, bất luận là hình dáng hay là thực lực đều là nhất lưu, ngay cả ngón tay cũng không cần động mà người đắc tội nàng đã trở thành một bãi huyết nhục!

Khi người Dạ gia biết được tin tức kia, chẳng những không có oán hận vị nữ tử áo đỏ kia, trái ngược đối với nàng ấy rất cảm kích. Hôm đó lấy thực lực của nàng ấy, thì nàng hoàn toàn có thể giết chết Dạ Sở Quân!

Dù sao cũng là Dạ Sở Quân trêu chọc trước, bị xử như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng là ngược lại nàng ta lại để cho hắn một mạng, đây không phải là đã cho Dạ gia bọn họ một cái mặt mũi hay sao.

Hôm sau.

Buổi tỷ thí của Liễu Dược sư và Dạ Dược sư đã bắt đầu dưới những con mắt chăm chú của vạn người dân

Hai vị Dược sư đều tầm bốn mươi tuổi, tổng thể nhìn chung hai vị dược sư này là đều giống nhau, thực lực giống nhau, tuổi cũng giống nhau, mà đó cũng chính là nguyên nhân mà hai vị này không ai nhường ai!

Tại xa xa ở một địa phương không ai phát hiện ra, Mộ Chỉ Ly đang xem trận tỷ thí của hai người bọn họ, vừa nhìn vừa gật đầu. Hai người này hiển nhiên đều là có kinh nghiệm nhiều năm chế tạo đan dược, bất luận là tâm tình hay là thủ pháp đều vô cùng thành thạo, rất có phong phạm tông sư ! Nếu như hai người bọn họ có thể tiến vào Thiên Âm Môn mà nói , thì có thể trực tiếp phát huy công dụng.

Không chỉ riêng như thế, lúc này Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới một điểm ,trận tỷ thí này của hai vị Dược sư cũng hấp dẫn không ít dược sư khác đến đây, dù sao đại sư luyện đan cũng không dễ gì nhìn được, nhưng nếu như cố gắng thì cũng sẽ học được không ít thứ.

Như vậy thực sự là đem đến cho Mộ Chỉ Ly nhiều bất ngờ, không ngờ là lần này nàng có thể thu hoạch được lớn vậy.

Luyện chế đan dược lục phẩm tuyệt đối không phải chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền có thể luyện chế được, thứ làm cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc chính là hai vị Dược sư này rõ ràng khống chế dược liệu đã đạt tới trình độ rất cao , bọn họ chỉ vừa mới đột phá tình trạng đều có thể luyện chế đan dược lục phẩm, nhưng xem cách bọn họ luyện chế thì không có một chút vấn đề nào cả.

Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, hai vị Dược sư như trước vẫn chăm chú nhìn vào lò luyện đan của mình, mặc dù trên mặt đầy mồ hôi nhưng bọn họ cũng không để ý chút nào cả.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một tia vui vẻ, cũng chỉ có đúng là nhân tài luyện đan chấp nhất mới có thể đạt được thành tựu như vậy.

Cuối cùng trong ánh mắt xem xét kỹ lưỡng của tất cả mọi người hai vị dược sư thành công đem dược của mình xuất lô ! Hương thuốc nồng nặc bay khắp sân tỷ thí, ngửi được mùi thuốc đều làm ọi người cảm giác phấn chấn.

Tuy nhiên, kết quả của hai người cũng làm mọi người ngạc nhiên không dứt đan dược họ luyện ra lại giống nhau như đúc, hơn nữa phẩm chất đều là thượng phẩm!

Ngang tay!

Lần tỷ thí này dĩ nhiên lại là ngang tay, đây là kết quả không ai nghĩ tới, dù sao dĩ vãng bọn họ còn chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Chỉ là, đối với kết quả này, Mộ Chỉ Ly cũng là có thể hiểu rõ. Hai người này đều luyện chế đan dược lục phẩm nên đương nhiên là tìm loại dễ dàng nhất, vì có thể cam đoan chính mình sẽ thành công luyện chế ra, bọn họ mới có thể lựa chọn cùng một loại đan dược!

Trên mặt Liễu dược sư là không hài lòng, đương nhiên hắn cũng biết nguyên nhân này, lập tức hướng tới Dạ Dược sư lên tiếng: “Dạ lăo đầu, hai chúng ta so sánh lại một lần nữa thế nào? Lần này đây chúng ta thay đổi một loại đan dược khác để phân thắng bại!”

Nói về hai người thoạt nhìn tuổi bất quá chỉ hơn bốn mươi thôi, xưng hô lão đầu có chút kỳ quái, nhưng thực tế trên hai người bọn họ đều đã là sáu mươi tuổi rồi, cho nên không có chỗ nào kỳ quái cả.

“Tốt! Xem ai có thể luyện chế được đan dược lục phẩm cao cấp hơn!” Dạ Dược sư rất sảng khoái tiếp nhận chiến thư của Liễu Dược sư !

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một độ cung, hiện tại, nên đến lúc nàng xuất hiện rồi!

Lúc một thân áo đỏ của Mộ Chỉ Ly xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì tất cả mọi tầm mắt đều rơi vào trên người của nàng. Chuyện tình về nữ tử áo đỏ đến hôm nay cả Liệt Hổ quốc không ai là không biết.

Tuy nói không ít người đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng dám chắc mà đoán ra đây chính là vị nữ tử áo đỏ đã đại khai sát giới ngày hôm qua.

Sắc mặt mọi người đại biến, ai cũng không biết vị sát thần này lại xuất hiện ở đây là vì lí do gì…

Thân hình Mộ Chỉ Ly đứng vững trên đài cao, nhìn hai vị Dược sư cười lên tiếng nói: “Vãn bối bất tài nghĩ muốn khiêu chiến hai vị tiền bối, mong rằng được hai vị tiền bối chỉ giáo.”

Hạ chiến thư!

Cái vị nữ tử trẻ tuổi này lại dám hạ chiến thư với hai vị lão dược sư! Phải biết rằng hai người bọn họ đều khổ luyện đan trong hơn mười năm, coi như nàng từ khi mới ra đời đều đã bắt đầu luyện đan thì có thúc ngựa cũng không đuổi kịp đi.

Huống chi nữ tử này này đây rõ ràng lấy tu luyện tu vi làm chủ, nếu không thực lực của nàng sao có thể dũng mãnh như vậy?

Trong lúc nhất thời, mặc dù mọi người hướng Mộ Chỉ Ly đều tràn ngập kính sợ, nhưng là trong lòng cảm giác được cô gái này muốn náo động mà khiêu chiến hai vị dược sư, kết quả cuối cùng nhất định là làm trò cười cho người trong nghề!

Hai người vốn đang chuẩn bị bắt đầu một lần tỷ thí mới, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một tiểu bối. Phải biết rằng trong ngày thường có chưa từng có ai dám làm như vậy, lập tức nhíu mày lại.

Coi như thực lực cô gái này dũng mãnh thì sao? Nàng làm vậy quả thực là coi thường thuật luyện đan của bọn họ!

“Tiểu oa nhi, loại tỷ thí này ngươi không có khả năng tham gia cùng.” Liễu Dược sư đè nén được tức giận lên tiếng nói, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, hắn tuyệt đối trực tiếp phái người ném nàng ta ra bên ngoài!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là không thèm chút nào để ý : “Nếu ta đã đứng ở chỗ này tự nhiên là đã nắm chắc. Ta lấy nó làm đặt cược thế nào?” Tay Mộ chỉ ly duỗi ra, hai gốc dược liệu xuất hiện ở trong tay nàng .

Hai người đang chuẩn bị cự tuyệt, nhưng là khi nhìn thấy hai cây dược liệu trong tay Mộ Chỉ Ly thì đều là ngậm miệng lại, trong mắt tràn tràn đầy khát vọng.

Quả Thánh Hồn, một loại dược liệu cực kỳ hiếm thấy, hơn một ngàn năm mới có thể thành thục, nơi sinh tồn khắc nghiệt nên ngẫu nhiên nó trở thành vật liệu trong truyền thuyết, trong ngày thường căn bản khó gặp!

Dược liệu đối với người tu luyện tu vi mà nói là có tác dụng không lớn, nhưng là đối với Dược sư thì đây chính là thiên tài địa bảo! Bởi vì…tác dụng của quả Thánh Hồn này có thể tẩm bổ linh hồn do đó mà mở rộng linh thức!

Đối với Dược sư… quan trọng nhất là … Cái gì? Linh thức! Chỉ cần linh thức tăng trưởng , như vậy thuật luyện đan của bọn họ cũng tuyệt đối sẽ tăng lên một cấp bậc! Do đó hai người liền không cự tuyệt nữa.

Chỉ cần là một Dược sư, sẽ không cách nào cự tuyệt được lời dụ dỗ lớn như vậy!

Nhìn dáng vẻ hai người, Mộ Chỉ Ly biết chính mình đã thành công . Hai cây quả Thánh Hồn này đúng là ở trong Thiên Sát Cổ Giới, đối với người bình thường mà nói đây là dược liệu khó tìm nhưng đối với nàng mà nói cũng không phải cái việc gì khó.

Nàng đã giữ lại hạt giống, lấy tốc độ sinh trưởng ở dược điền trong đó mà nói, không bao lâu sau nàng sẽ có thêm hai cây trưởng thành nữa, nơi này tuyệt đối là bảo địa! Sau này nàng cũng không lo lắng Thiên Âm Môn sẽ khan hiếm dược liệu cao cấp!

Ở đây Dược sư chiếm đa số, tự nhiên cũng có thể nhận đây là quả Thánh Hồn , lập tức ánh mắt đổ dồn về phía Mộ Chỉ Ly . Dĩ nhiên có thể tiện tay đem ra hai quả Thánh Hồn, như vậy trên người của nàng ta có phải hay không vẫn còn có quả Thánh Hồn?

“Nếu như ta thua, này hai quả Thánh Hồn liền là của các vị , nếu như ta thắng hy vọng hai vị tiền bối có thể đáp ứng ta một việc.” Mộ Chỉ Ly nhìn sắc mặt hai người kia không ngừng biến hóa lần thứ hai lên tiếng hỏi: “Hai vị tiền bối cảm thấy như thế nào?”

Dạ Dược sư và Liễu Dược sư hai người lẫn nhìn nhau liếc mắt , lúc này mới cùng nhau gật đầu nói: “Được!”

Không có biện pháp, quả Thánh Hồn thực sự quá hấp dẫn! Huống chi bọn họ nghiên cứu luyện đan thuật nhiều năm như vậy sao mà có thể bại được ở dưới tay một tiểu nha đầu dược?

Bọn họ biết nha đầu này tuyệt đối không đơn giản, nhưng bọn họ đối với thực lực của mình rất là tự tin.

Nghe được hai người trả lời, vui vẻ trong mắt Mộ Chỉ Ly càng sâu, lập tức lấy ra đan lô để chuẩn bị chế đan dược. Đan lô của Mộ Chỉ Ly chỉ là đan lô bình thường nhất, nàng chắc chắn sẽ không lấy Cửu Long Chuyển Thiên Lô ra, như vậy sẽ không khỏi bị người đời lên án.

Nhìn thấy đan lô của Mộ Chỉ Ly , mặc dù hai vị Dược sư cảm giác có chút không công bình nhưng cũng cái gì cũng không nói, hiện tại bọn họ… kỳ vọng nhất chính lần tỷ thí này có thể chiến thắng, như vậy quả Thánh Hồn sẽ là vật trong túi của bọn hắn .

Từ khi xuất hiện vật cá cược này, hứng thú của mọi người đều tăng lên.

Lúc này sau khi Mộ Chỉ Ly đem ra thêm một loại dược liệu quy hiếm khác, mọi người chỉ cảm thấy tâm của chính mình lần lượt bị nhéo, cô gái này đến tột cùng là ai? Tại sao một cây dược liệu trong mắt của bọ họ là khó cầu như vậy mà nàng lại có thể lấy ra như củ cải vậy ?

Dạ Dược sư trong lúc không để ý nhìn lướt qua, này vừa nhìn liền cảm giác được huyệt thái dương của mình giật giật, ông bắt đầu cảm giác được có phải hay không chính mình đã rơi vào một cái bẫy…

Từ những đan dược Mộ Chỉ Ly đem ra, tất cả mọi người đều biết đan dược nàng muốn luyện chế ra đều không đơn giản, nhưng ai cũng không biết là đan dược gì.

Thời gian ở trong không khí khẩn trương này liền chậm rãi trôi qua, trước đó mọi người đều hướng Mộ Chỉ Ly khinh thị , rồi chuyển sang kinh ngạc, vốn là bọn họ cho rằng trận này Mộ Chỉ Ly chắc chắn sẽ thua, nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể xác định được rồi.

Từ khi Mộ Chỉ Ly vừa ra tay, mọi người đã biết Mộ Chỉ Ly cũng là một người trong nghề . Thủ pháp luyện đan của nàng, kinh nghiệm thuần thục đúng là không thua kém gì hai vị lão Dược sư!

Nàng khống chế lửa, động tác như nước chảy mây trôi quả thật là một dược sư chân chính! Trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác, ở trên người nữ tử trẻ tuổi này thì thuật luyện đan hay tu vi của nàng ta đều như nhau…

Trong chớp mắt, thời gian đã bất tri bất giác từ buổi trưa tới tối đêm, nhưng là mọi người lại ai cũng không có vẻ mỏi mệt , trái ngược mỗi người đều khẩn trương nhìn trên đài.

Bởi vì, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả!

Cuối cùng là ai sẽ đạt được thắng lợi? Trong lòng mọi người đều tràn ngập chờ mong.

Đúng lúc này, ba đạo tiếng vang đồng thời truyền ra, xung quang chợt nồng nặc hương thuốc, mà ở ba chỗ cùng phát ra hương thuốc , mọi người kinh hãi phát hiện ra là mùi hương nồng đậm nhất phát ra là ở chỗ nữ tử áo đỏ.

Y Thủ Che Thiên

Y Thủ Che Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Y thủ che thiên của Mộ Anh Lạc là một truyện ngôn tình Trung Quốc cổ đại xen lẫn với hiện đại, truyện là sự pha trộn của một chút hài hước, một chút buồn và những điều gần gũi trong tình yêu của hai nhân vật chính.
Truyện cũng là truyện xuyên không của cô nàng Mộ Chỉ Ly - một thiên tài y học ở thế kỷ hai mốt, đột nhiên một ngày nàng trở về quá khứ xa xôi, lúc đó có một Mộ Chi Ly khác. Mộ Chỉ Ly, tam tiểu thư của Mộ gia Thiên Huyền Đại Lục, thân thế hiển hách, nhưng lại nổi tiếng với khuôn mặt xấu xí và vô dụng.
Tuy là dòng chính, nhưng địa vị lại ngay cả hạ nhân cũng không bằng, nếu không phải bởi vì thể chất phế vật cùng dung nhan xấu xí của nàng lúc nào cũng nhắc nhở Mộ gia còn có một người sỉ nhục như vậy, sợ là không ai nhớ rõ sự tồn tại của nàng.
Nàng sẽ cứu cô gái đáng thương này, tự tay chữa trị bản thân, âm thầm một ngày lột xác để cho thiên hạ thấy được bản lĩnh của mình, để họ phải tự hổ thẹn
“Mộ Chỉ Ly, ta xem ngươi một ngày cảnh giới kia như thế nào so sánh được với ta.” Nam nhân miệt thị nhìn Mộ Chỉ Ly, ngôn ngữ cùng ánh mắt đều là khinh thường.
Mộ Chỉ Ly chỉ thản nhiên cười, trong nháy mắt vô tội nói: “Bổn tiểu thư quên nói cho ngươi, bổn tiểu thư lợi hại nhất không phải động võ, mà là dụng độc.”
Một trận châm vũ hiện lên, nam nhân trừng hai mắt ầm ầm ngã xuống đất... Cùng đọc truyên và đồng hành với Mộ Chi Ly nhé !!!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset