Chương 416: Truyền Thừa

Truyền Thừa

Lương Tĩnh Viên nhìn tám tòa di tích đồng thời biến mất, quay đầu nhìn bốn tòa di tích còn dư lại, nhất thời chỉ muốn chết tâm (đau lòng không thôi).

Hắn còn ảo tưởng tòa di tích mà Đông Phương Ly cướp được là giả, ít nhất cũng có thể trút hết mối hận trong lòng, không nghĩ tới di tích kia là thật, mà tòa di tích chỗ Đông Phương Liệt cũng là thật! Đây rốt cuộc là đạo lý gì chứ!

Hắn vận khí tốt, tìm được hai tòa di tích thật, thế nhưng đều bị đôi tình lữ này đoạt hết! Trong cơn nóng giận một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài, hẳn là bị tức hộc máu. . . . . .

Sau khi tiến vào di tích, Mộ Chỉ Ly bắt đầu đánh giá mọi thứ bên trong di tích, đập vào mắt chính là thất thải quang cầu (quả cầu ánh sáng bảy màu) lấp lánh ở giữa đại điện, quang cầu chói lọi trôi nổi ở trên quang trụ (cột sáng), giống như có linh tính mà không ngừng xoay tròn.

Quang cầu này chỉ nhỏ như quả trứng gà, nhưng năng lượng tỏa ra lại khiến tim người đập nhanh. Đại điện phía trong di tích lớn như vậy mà lại trống rỗng, trừ một quả thất thải quang cầu ở giữa kia, e là không còn đồ vật gì khác.

Nếu không ngoài dự đoán của Mộ Chỉ Ly, quang cầu này hẳn là thứ trọng yếu nhất trong tòa di tích này- truyền thừa! Mà thất thải quang mang*(ánh sáng bảy màu) nàng cũng không xa lạ, không gian chi lực của nàng không phải là thất thải quang mang sao?

Sau khi nhìn thấy thất thải quang cầu, trên mặt Xảo Xảo cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời không thể nói gì, cho đến khi kịp phản ứng mới ở phía sau vỗ vỗ đầu Mộ Chỉ Ly. Nàng vốn là ngồi ở trên bả vai Mộ Chỉ Ly, cái vỗ này hiển nhiên vỗ lên đầu của nàng.

“Chủ nhân, đây là thứ tốt đấy.” Xảo Xảo liếm liếm cánh môi, xoa xoa tay nói

“Xảo Xảo, ngươi biết đây là cái gì chứ?” Mộ Chỉ Ly xoay đầu, trong lúc nhất thời vừa vặn đối diện với đôi con ngươi của Xảo Xảo. Nàng biết vật này là thứ tốt, nhưng không biết đến tột cùng là tốt ở chỗ nào.

Xảo Xảo lắc lắc đầu, đem ánh mắt như gà chọi*( ý là sáng quắc lên) khôi phục lại bình thường rồi mới lên tiếng nói: “Đây là năng lượng nguyên, nói cách khác chủ nhân của tòa di tích này đem một phần không gian chi lực vốn có của bản thân và lĩnh ngộ đối với không gian chi lực dung hợp mà tạo thành. Năng lượng này có thể có ích đối với tu vi của ngươi, nhưng mà lĩnh ngộ ở trong đây mới là quan trọng nhất.

Nhưng có thể lĩnh ngộ được hay không còn phải xem bản thân ngươi, dựa theo suy đoán của ta, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được, lúc đó lĩnh ngộ của ngươi đối với không gian chi lực nói không chừng có thể đạt tới tầng thứ nhất.”

“Thì ra là như vậy.”

Trong lúc Mộ Chỉ Ly bước tới chỗ năng lượng nguyên cách đó vài thước, đột nhiên mọi thứ trước mặt đều biến đổi. Nguyên bản đại điện, năng lượng cầu dường như đều biến mất, ngay cả Xảo Xảo cũng không thấy đâu.

“Xảo Xảo, ngươi ở đâu?”

“Xảo Xảo?”

Mộ Chỉ Ly hỏi hai lần lại phát hiện không có người trả lời, trong lòng thật cũng không quá kinh ngạc, chắc hẳn bản thân đã ở một không gian khác, hoặc là mọi thứ trước mắt đều là hư ảo, còn nàng và Xảo Xảo trong lúc đó liên hệ bị cắt đứt thôi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng tiến vào di tích, cho nên đối với di tích cũng có hiểu biết nhất định, nên cũng không đến nỗi quá hoảng loạn.

Trong lúc Mộ Chỉ Ly đang suy xét, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, thất thải quang mang lặng lẽ hiện lên, một chùm thất thải quang mang ở trước mắt nàng không chút quy luật xoay tròn, mà chùm sáng thoạt nhìn xoay tròn hỗn độn này lại tản ra một cỗ khí tức huyền ảo.

Tựa hồ trong lúc xoay tròn hỗn độn còn có một tầng ý nghĩa khác, hình như nàng đã nhìn thấy những hình ảnh này từ lâu lắm rồi, thời gian phảng phất như dừng lại, Mộ Chỉ Ly ngồi ở trung tâm nhìn thất thải quang mang xoay tròn ở xung quanh, lâm vào trong trầm tư. . . . . .

Còn Xảo Xảo lại chỉ thấy sau khi Mộ Chỉ Ly đi tới năng lượng nguyên vẻ mặt đột nhiên mê mang, ngồi xuống, sau đó ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, duy chỉ không nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Nàng thử dùng tâm thuật để liên lạc với Mộ Chỉ Ly, lại phát hiện nàng không có chút phản ứng chút nào, khẽ nhíu mày: “Thực lực của chủ nhân tòa di tích này thực không tệ, lại có thể tách rời không gian, cắt đứt liên lạc của ta với chủ nhân.”

Tuy nói như vậy, Xảo Xảo cũng không thấy quá lo lắng, lười biếng nằm xuống bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Nàng biết thời gian lĩnh ngộ lần này của chủ nhân e là sẽ không ngắn, nàng chắc sẽ lại phải nhàm chán một thời gian.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Mộ Chỉ Ly vẫn nhìn những ánh sáng ở xung quanh, mỗi lần nàng cảm giác bản thân đã hiểu được một chút, lại đột nhiên phát hiện những thứ mình thấy chỉ là một phần rất nhỏ, căn bản không đáng gì.

Không gian huyền ảo mà khổng lồ quanh quẩn ở trong đầu nàng, lĩnh ngộ giống như nắng hạn chờ mưa, hết thảy những thứ xung quanh đều không tồn tại, thậm chí không cảm nhận thấy cả sự tồn tại của bản thân, duy chỉ có những thứ ánh sáng này thôi.

Sau khi tám tòa di tích biến mất, đám người Đông Phương Hào cũng không hề từ bỏ ý định, thử lần nữa tiến vào trong bốn tòa di tích, cuối cùng kết quả cũng là thất vọng mà về, còn mấy người cố ý phá hư, không ngoài ý muốn bị di tích phản công, phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.

Sau nhiều lần thử mà vẫn không có kết quả, mọi người coi như đã cam chịu, chuyện tốt như vậy không có rơi vào trên đầu bọn họ, đến lúc kết thúc, mọi người vội vàng rời khỏi truyền thừa chi địa.

Cứ tiếp tục đợi cũng chẳng có thu hoạch gì, thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian, sớm trở về tu luyện vẫn hơn.

Đông Phương gia.

Đám người Đông Phương Huấn ở bài vị thất nhìn thấy bài vị của Đông Phương Cường tối đi thì cả kinh, đây là đệ nhị cao thủ của Đông Phương bọn họ, vậy mà lại bị giết chết ở truyền thừa chi địa?

Sau khi biết được chuyện này, bọn họ liền suy đoán rốt cuộc là kẻ nào là hung thủ, trong hàng ngũ đệ tử của tứ đại thế lực, người có năng lực giết chết Đông Phương Cường chỉ có thể là cao thủ đệ nhất của tứ đại thế lực thôi.

Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non, Đông Phương Hào đã trở lại, hơn nữa đem chuyện tình phát sinh ở truyền thừa chi địa đầu đuôi ngọn ngành kể cho bọn họ. Lần này, hắn chính là người phụ trách các đệ tử của Đông Phương gia ở truyền thừa chi địa.

“Ý của ngươi là, Đông Phương Cường không phải bị người của thế lực khác giết, mà là bị Đông Phương Ly giết?” Đông Phương Huấn kinh ngạc lên tiếng, tuy hắn đối với thực lực của Đông Phương Ly rất tin tưởng, nhưng cũng khó mà tin được nàng hiện tại có khả năng giết được Đông Phương Cường.

Hắn thấy bất luận là Đông Phương Ly hay Đông Phương Liệt, tiềm lực đều hơn hẳn Đông Phương Cường, chỉ cần để cho bọn họ thời gian phát triển, việc vượt qua Đông Phương Cường là tất nhiên, nhưng thời gian như thế không khỏi quá ngắn đi.

Đông Phương Hào nhìn Đại trưởng lão thần sắc kinh ngạc cũng không thấy ngoài ý muốn, ngay bản thân hắn khi mới nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc: “Chuyện này có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài.

Theo ý ta, chuyện này chính là Đông Phương Cường sai. Lúc đầu chính Đông Phương Cường đã tung lời đồn để cho người của các thế lực khác vì đoạt bảo mà ráo riết đuổi giết Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt. Sau đó, trong lúc tranh đoạt di tích, hắn còn liên thủ với Lương Tĩnh Viên để giết Đông Phương Ly, lúc này mới bị Đông Phương Ly giết.”

Đông Phương Hào trên đường trở về cũng đã nghĩ kỹ nên thế nào bẩm báo chuyện này, hai người Đông Phương Ly kia tương lai tiền đồ rộng mở, tận lực cùng bọn họ giao hảo tuyệt đối là một quyết định sáng suốt.

Ngày sau bọn họ phát triển, chỉ cần hợp tác một chút, hắn cũng sẽ vượt xa những người khác, ở giới tu luyện ngây người lâu như vậy, hắn đối với loại chuyện vô cùng rõ ràng. Ngày sau, ở trước mặt bọn họ hắn cũng sẽ không bày ra cái tư thái cường giả đệ nhất nữa, trên thực tế hắn căn bản cũng không có tư cách ở trước mặt bọn họ tự cao tự đại.

Tuy nhiên, những lời của Đông Phương Hào chẳng những không làm cho đám người Đông Phương Huấn giải trừ nghi ngờ, ngược lại càng thêm nghi hoặc hỏi: “Đông Phương Cường và Lương Tĩnh Viên liên thủ đối phó với Đông Phương Ly? Vậy Đông Phương Ly hiện tại thế nào?”

“Tên Đông Phương Cường này thật quá đáng! Thế nhưng dám thông đồng cùng người thế lực khác để đối phó đệ tử nhà mình!” Nhị trưởng lão tức giận nói, Đông Phương Ly hiện giờ là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Đông Phương gia bọn họ, ngay cả Đông Phương Cường cũng không thể so sánh với nàng.

“Đông Phương Ly không có chuyện gì, nàng và Đông Phương Liệt hai người đều ở truyền thừa chi địa tiếp nhận truyền thừa, ngay cả Lương Tĩnh Viên cũng bị nàng đánh chạy. . . . . .” Nói tới đây, bản thân Đông Phương Hào cũng có chút im lặng.

Lương Tĩnh Viên thuộc đẳng cấp nào chứ? Thế mà lại bị Đông Phương Ly đánh chạy, điều này thật là không thể tưởng tượng nổi.

Hai mắt của mấy vị trưởng lão mở to nhìn nhau, bộ dáng như gặp quỷ, Đông Phương Khiếu mới bước vào, vừa vặn nghe được những lời này, lập tức sảng khoái nở nụ cười: “Ha ha, Đông Phương Ly này đúng là khiến cho Đông Phương gia mở mày mở mặt rồi! Để xem Lương gia lão gia hỏa kia sau này còn dám ở trước mặt ta kiêu ngạo nữa không ?!”

Nghe Đông Phương Khiếu nói vậy, mấy vị trưởng lão cũng đè nén kinh ngạc trong lòng, phụ họa nở nụ cười. Lần này Đông Phương Ly làm ra những chuyện như vậy thật chấn động vô cùng, thật sự đã đem lại thể diện cho Đông Phương gia rồi!

Sau khi Đông Phương Hào rời đi, Đông Phương Huấn mang theo chư vị trưởng lão cùng nhau đi tới điện nghị sự.

“Lần này biểu hiện của hai người Đông Phương Ly ở truyền thừa chi địa thực sự vượt ra khỏi dự liệu của chúng ta, hiện tại có thể khẳng định, đem Bảo vật đặt ở trên người của bọn họ tuyệt đối là sáng suốt !” Đông Phương Khiếu cười nói, đã lâu lắm rồi tâm tình của hắn mới tốt được như hôm nay.

Cũng bị lây nhiễm tâm tình vui sướng của Đông Phương Khiếu, trên mặt mấy vị trưởng lão cũng tràn ngập nụ cười: “Lần này Lương gia coi như đã ngã ngựa rồi, hiện giờ bọn Đông Phương Ly đều ở truyền thừa chi địa tiếp nhận truyền thừa, nói vậy, đến lúc trở lại thực lực nhất định sẽ mạnh lên mấy phần.”

“Tư cách chiến lần này thực sự đáng mong đợi. . . . . . Ta đề nghị đem tài nguyên trong gia tộc hết sức ủng hộ bọn họ, với tính tình của bọn họ, ngày sau nhất định sẽ không quên Đông Phương gia ta.”

Nếu vào lúc bình thường, quyết định như vậy chắc chắn sẽ bị các trưởng lão phản đối, nhưng lúc này Đông Phương Huấn nhắc tới, cũng không có ai lên tiếng phản đối, hiển nhiên đã đồng ý với quyết định này, điều này cũng có nghĩa là đến lúc hai người Đông Phương Ly trở lại sẽ được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Chẳng qua là những thứ này, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đang ở trong di tích vẫn chưa biết thôi.

Lương gia.

Lương Tĩnh Viên rất buồn bực, hắn đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy, thế cho nên hắn cũng không dám mạo hiểm lộ diện, đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi truyền thừa chi địa, hắn mới một người lặng lẽ trở lại.

Hiện tại đi lại trong Lương gia, ánh mắt của các đệ tử khác nhìn hắn, hắn cũng không có được loại cảm giác ưu việt như dĩ vãng, ngược lại cảm thấy trong ánh mắt của họ dường như mang theo vẻ chế nhạo? Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng cũng hết cách ngăn cản.

Trở về phòng mình, Lương Tĩnh Viên nhíu mày, thân thể ẩn ẩn thấy khó chịu, mấy ngày nay cứ luôn như vậy, hắn cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ là mình tức quá, rồi bị tức hộc máu.

Chưa được yên tĩnh một lát, đã có người đến thông báo là Quán chủ tìm hắn, vẻ mặt Lương Tĩnh Viên khổ sở lắc đầu, muốn trốn cũng không trốn nổi mà.

Dường như Lương Đỉnh Thiên là người đầu tiên biết được tin tức này, tin tức như thế muốn giấu cũng giấu không nổi, huống chi hiện tại còn đang truyền bá xôn xao như vậy. Cao thủ đệ nhất Lương gia bị tân đệ tử của Đông Phương gia đoạt di tích, đã vậy còn bị đánh chạy, điều này thật sự là. . . . . .

“Lão gia hỏa Đông Phương Khiếu kia khẳng định đang chê cười ta!” Lương Đỉnh Thiên vỗ bàn, tức giận nói.

Sắc mặt Đại trưởng lão cũng khó coi, lên tiếng khuyên can: “Quán chủ trước hãy bình tĩnh đã, đợi Lương Tĩnh Viên tới xem hắn ta nói như thế nào, nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác.”

Đây cũng không phải là Đại trưởng lão vì Lương Tĩnh Viên viện cớ, hầu như tất cả mọi người đều cho là như vậy, nhất định là Đông Phương Ly thừa dịp người chưa chuẩn bị đã dùng ám chiêu gì đó, nếu không, tuyệt đối không thể thắng được Lương Tĩnh Viên, dù sao thực lực của bọn họ tất cả đều rất rõ ràng.

“Đại trưởng lão nói rất đúng, ngay cả Đông Phương Cường mà Đông Phương Ly cũng giết, vừa nhìn đã biết là hạng người rắn rết, dùng là thủ đoạn mờ ám cũng là bình thường.” Nhị trưởng lão cũng hùa theo mà nói.

Nghe hai người nói vậy, sắc mặt Lương Đỉnh Thiên lúc này mới dễ chịu đi đôi chút, chỉ có thể đè tức giận chờ Lương Tĩnh Viên đến đây báo cáo.

Chỉ là, sau khi Lương Tĩnh Viên đem toàn bộ sự tình phát sinh lúc ấy nói ra, không khí trong đại điện hoàn toàn ngưng trọng, bị đè nèn khiến cho người ta thở không nổi. . . . . .

“Ý của ngươi là Đông Phương Ly trước đó không hề làm gì ngươi? Thực lực của nàng quỷ dị đột phá đến Linh Tịch cảnh sơ kỳ, sau đó phối hợp thân phận Độc sư cùng với cầm kỹ của nàng đánh bại ngươi?” Đại trưởng lão bất khả tư nghị hỏi.

Lương Tĩnh Viên gật đầu, đến lúc này mà phủ nhận cũng chẳng hay ho gì, dù sao lúc ấy có nhiều người nhìn thấy như vậy, vừa hỏi là hỏi được ngay, chẳng bằng thành thật khai báo.

“Nàng ta quá mức xảo trá, thủ đoạn vô kể, ta bất cẩn không lường hết được các thủ đoạn của nàng ta. . . . . .”

Nhị trưởng lão nhíu mày, Đông Phương Ly có nhiều thủ đoạn, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, đây quả là yêu nghiệt mà. Việc tu hành bị phân tâm, làm sao có thể đem cả ba kỹ năng phát triển đến mức cao nhất chứ?

“Thôi, ngươi trở về cố gắng tu luyện đi, chuyện này tạm thời gác lại. Không bao lâu nữa Tư cách chiến sẽ mở, Tư cách chiến là không cho phép dụng độc, đến lúc đó ngươi chỉ cần đánh bại Đông Phương Ly là có thể lấy lại tôn nghiêm của mình.” Lương Đỉnh Thiên phất phất tay nói, trong lòng càng thêm phiền não.

Nghe Lương Đỉnh Thiên nói vậy, trên mặt Lương Tĩnh Viên hiện ra vẻ vui mừng, sao hắn lại quên chuyện này chứ? Như vậy, hắn vẫn còn cơ hội lấy lại thể diện!

“Vâng” Lương Tĩnh Viên thi lễ rồi kính cẩn nói, sau đó lập tức thối lui ra bên ngoài.

Tuy nhiên, khi Lương Tĩnh Viên đang xoay người rời đi, dị biến phát sinh, khuôn mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi!

“Phốc!”

Y Thủ Che Thiên

Y Thủ Che Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Y thủ che thiên của Mộ Anh Lạc là một truyện ngôn tình Trung Quốc cổ đại xen lẫn với hiện đại, truyện là sự pha trộn của một chút hài hước, một chút buồn và những điều gần gũi trong tình yêu của hai nhân vật chính.
Truyện cũng là truyện xuyên không của cô nàng Mộ Chỉ Ly - một thiên tài y học ở thế kỷ hai mốt, đột nhiên một ngày nàng trở về quá khứ xa xôi, lúc đó có một Mộ Chi Ly khác. Mộ Chỉ Ly, tam tiểu thư của Mộ gia Thiên Huyền Đại Lục, thân thế hiển hách, nhưng lại nổi tiếng với khuôn mặt xấu xí và vô dụng.
Tuy là dòng chính, nhưng địa vị lại ngay cả hạ nhân cũng không bằng, nếu không phải bởi vì thể chất phế vật cùng dung nhan xấu xí của nàng lúc nào cũng nhắc nhở Mộ gia còn có một người sỉ nhục như vậy, sợ là không ai nhớ rõ sự tồn tại của nàng.
Nàng sẽ cứu cô gái đáng thương này, tự tay chữa trị bản thân, âm thầm một ngày lột xác để cho thiên hạ thấy được bản lĩnh của mình, để họ phải tự hổ thẹn
“Mộ Chỉ Ly, ta xem ngươi một ngày cảnh giới kia như thế nào so sánh được với ta.” Nam nhân miệt thị nhìn Mộ Chỉ Ly, ngôn ngữ cùng ánh mắt đều là khinh thường.
Mộ Chỉ Ly chỉ thản nhiên cười, trong nháy mắt vô tội nói: “Bổn tiểu thư quên nói cho ngươi, bổn tiểu thư lợi hại nhất không phải động võ, mà là dụng độc.”
Một trận châm vũ hiện lên, nam nhân trừng hai mắt ầm ầm ngã xuống đất... Cùng đọc truyên và đồng hành với Mộ Chi Ly nhé !!!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset