Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Mộ Chỉ Ly cũng không có gì khác thường, nhưng thỉnh thoảng nàng có thể cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo chiếu lên lưng mình, không thể nghi ngờ, ngoài Mạc Linh San thì người này còn có thể là ai chứ?
Đối với lần này, Mộ Chỉ Ly lại làm như không nhìn thấy, căn bản không thèm để vào mắt. Vì ngại thực lực của Mộ Chỉ Ly nên Mạc Linh Sang cũng không dám có hành động gì với Mộ Chỉ Ly, thời gian này có thể nói là cuộc sống của nàng vẫn yên ổn vô sự.
Mỗi ngày, lúc Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền, đều có tử di giúp nàng một tay. Tử Di dường như không cảm giác được vẻ thờ ơ của Mộ Chỉ Ly. Một ngày kia, lúc Mộ Chỉ Ly đi đến dược điền, Tử Di đã ở đó chờ nàng.
Đối với Mộ Chỉ Ly, thân ảnh màu tím này dần dần đã trở thành thói quen, cùng chung sống ở nơi này một thời gian, nàng cảm thấy Tử Di dường như cũng không có ôm tâm tư phá hoại gì, dẫu sao muốn lấy lòng Đồng Mẫn Nhi cũng không cần hao tâm tốn sức như thế.
Lúc hai người đang chăm sóc dược điền, Trầm Hướng Thiên cũng bước nhanh đến. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly gặp Trầm Hướng Thiên, từ khi trở về từ Mỏ Tinh Thạch, hắn vẫn giống hệt lúc trước, phong độ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng mà lúc này, giữa đôi lông mày của hắn đang nhíu chặt lại, bước nhanh đến cạnh dược điền, nói với Tử Di:
– Tử Di à! Muội mau đi với huynh một chuyến đi, dược điền của muội xảy ra vấn đề rồi.
Nghe được lời của Trầm Hướng Thiên, Tử Di hoảng hốt ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi:
– Dược điền đã xảy ra chuyện gì?
– Tất cả Bách Mị Hoa đã bị chết khô, cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa, nhìn hình dáng của chúng giống như là trúng độc vậy. Hôm qua, lúc huynh chăm sóc nó vẫn còn rất tốt; hôm nay, huynh mới vừa đi một chuyến mà nó đã biến thành bộ dáng như vậy rồi.
Trầm Hướng Thiên nhíu mày nói, trực giác nói cho hắn biết chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp, nhất định là đã có người âm thầm giở trò.
Bằng không thì cho dù do ảnh hưởng của khí trời hay là những yếu tố khác thì chắc chắn không thể nào khiến cho vườn Bách Hoa Mị trong một đêm biến thành hình dạng như vậy được! Chẳng lẽ là mấy ngày nay, Tử Di đã đắc tội người nào?
– Tại sao có thể như vậy?
Tử Di trừng to hai mắt, hoảng hốt kêu lên, đối với vườn Bách Mị Hoa này, nàng thật sự đã phí hết một năm tâm tư mới có thể trồng thành công, cách ngày thu hoạch cũng không còn bao xa, bây giờ lại bị phá hủy toàn bộ?
Tử Di vội vàng xoay đầu lại, nói với Mộ Chỉ Ly đang đứng ở một bên:
– Chỉ Ly à! Hôm nay tỷ không thể giúp muội chăm sóc dược điền được, tỷ phải sang đó xem xét một chút!
Vừa dứt lời, Tử Di liền kéo Trầm Hướng Thiên nhanh chóng rời khỏi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tử Di và Trầm Hướng Thiên, đáy mắt nổi lên một tia rung động. Nàng đứng dậy, thở một hơi thật dài, tựa hồ nàng đã đưa ra một quyết định gì đó vậy, sau đó liền nhanh chóng bước theo phương hướng rời đi của Tử Di và Trầm Hướng Thiên.
Lời nói của Trầm Hướng Thiên rất rõ ràng, vườn Bách Hoa Mị ấy chắc chắn đã bị người khác làm hỏng. Chuyện này có phải cũng giống như chuyện của mình, cũng bị người khác ác ý phá hoại? Nếu như Tử Di là thật tâm muốn cùng mình làm bằng hữu, mà không phải là người của Đồng Mẫn Nhi, vậy thì có phải là hành động mấy ngày nay của nàng đã khiến cho Đồng Mẫn Nhi tức giận, và cô ta đã sai người làm chuyện này cũng không có gì lạ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi đến dược điền của Tử Di thì trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Số lượng Bách Mị Hoa trong vườn này nằm ngoài dự đoán của nàng, hai khối dược điền Bách Mị Hoa đều chết khô. Mà những đóa Bách Mị Hoa rõ ràng đã sắp đến ngày thu hoạch rồi, nhưng chúng lại bị chết khô như vậy thực sự quá đáng tiếc.
Tử Di tay chân luống cuống nhìn hai khối dược điền trước mặt, hốc mắt có chút phiếm hồng, giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào, nói:
– Tại sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc là ai phá hủy dược điền của ta?
Nhìn bộ dáng bối rối không biết làm sao của Tử Di, trong mắt Trầm Hướng Thiên xẹt qua một tia đau thương, lắc lư cánh tay của Tử Di, nói:
– Tử Di à! Đừng buồn nữa, huynh nhất định sẽ giúp muội điều tra chuyện này!
– Tra được cũng vô ích, đã không còn kịp nữa rồi! Ngày mai, sẽ có trưởng lão đến đây kiểm tra tình hình sinh trưởng của dược thảo. Hiện tại, dược thảo biến thành bộ dáng như vậy, ngày mai muội lấy cái gì cho trưởng lão xem đây?
Tử Di hoảng hốt nói, một đôi mắt ngơ ngác không biết làm sao như một con nai con nhìn sang Trầm Hướng Thiên, sau đó chậm rãi ngồi chồm hổm dưới đất, cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Trầm Hướng Thiên cũng phát giác đây là một việc rất nan giản, rất dễ nhận thấy, trước kia, những người đó vẫn một mực không ra tay, bởi vì muốn nhìn thấy tình huống thảm hại vào ngày mai Tử Di sẽ. Nếu như bị trưởng lão phát hiện thì lần này Tử Di sẽ không tránh khỏi bị trách phạt.
Sơ sơ cũng khoảng hai khối dược điền Bách Mị Hoa, nếu như số lượng không nhiều như vậy thì hắn còn có thể đến những nơi khác mượn cho đủ số, nhưng nhiều như vậy thì hiển nhiên là không thể nào làm được rồi. Hắn cũng không thể giương mắt đứng nhìn Tử Di chịu phạt, chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây? Trầm Hướng Thiên nhíu mày, trưởng lão căn bản sẽ không thể nào tin chuyện Tử Di bị người khác hảm hại. Những trưởng lão trong môn phái luôn chỉ nhìn kết quả mà không xem xét đến quá trình, về điểm này thì hắn lại rất rõ ràng.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly vốn đang đứng cách đó không xa, cũng đi đến bên cạnh Tử Di. Trầm Hướng Thiên ngước nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắn cảm thấy sở dĩ Tử Di bị người khác đối đãi như thế là bởi vì nàng có quan hệ thân thiết với Mộ Chỉ Ly. Nhưng hắn thực sự không thể đổ mọi trách nhiệm trong chuyện này lên người Mộ Chỉ Ly được, bởi vì từ đầu tới cuối đều là Tử Di chủ động tiếp cận Mộ Chỉ Ly mà thôi.
Mộ Chỉ Ly ngồi chồm hổm bên cạnh Tử Di. Nhận thấy bên cạnh có người đến gần, Tử Di chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hai tròng mắt linh động, sáng tỏ như ánh mặt trời đã ướt đẫm, chẳng qua là nàng quật cường không cho nước mắt chảy xuống mà thôi.
Nàng vẫn không thể nào kiên cường được như Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy tâm huyết của mình bị hủy hoại trong chốc lát như vậy thì trong lòng nàng có vô vàn khó chịu không thể thốt thành lời. Nàng không biết là rốt cuộc Mộ Chỉ Ly làm sao có thể chịu đựng tất cả những ủy khuất đó, hơn nữa nàng chỉ phẫn nộ chốc lát, sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ. Có lẽ cả đời này Tử Di – nàng cũng không thể làm được chuyện đó.
– Đừng đau lòng nữa, dù sao cũng là chuyện đã rồi, ông trời sẽ không tuyệt đường con người, cho dù có khóc lóc cũng sẽ không có người nào đồng cảm với muội cả!
Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt nói, tuy giọng nói rất lạnh lùng, nhưng Tử Di lại có thể nghe được trong giọng nói của nàng có chút quan tâm.
– Thế nhưng… Thế nhưng ngày mai trưởng lão sẽ đến, một khi người thấy dược điền của ta thì chẳng phải là…
Tử Di nói đứt quãng.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly vẽ nên một đường cong nhàn nhạt, nói:
– Ngày mai, trưởng lão đến kiểm tra, cũng không phải chỉ kiểm tra dược điền của tỷ, dược điền của muội cũng không có chủng loại tốt sao? Huống chi, tỷ phải tin rằng, sự tình cũng không phải do tỷ làm hỏng.
Nghe vậy, Tử Di kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết vì sao ở tình huống như vậy mà nàng vẫn có thể thản nhiên như vậy, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nàng không biết một khi bị trách phạt, muốn trở về địa vị như bây giờ là một chuyện không hề dễ dàng sao?
Mộ Chỉ Ly kéo Tử Di đứng lên, cười nhạt nói:
– Muội có tin tỷ hay không?
Tử di nhìn nụ cười tự tin trên môi Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao mà nàng liền bị lây vẻ tử tin của Mộ Chỉ Ly, không kềm được mà gật đầu, nói:
– Tin!
Nghe câu trả lời của Tử Di, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia, nụ cười trên môi Mộ Chỉ Ly lại thêm sâu hơn. Tử Di như vậy thật rất dễ thương, sau đó nói:
– Nếu như muội đã tin tưởng tỷ, vậy thì bây giờ đừng lo lắng chuyện dược điền nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Ngày mai chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, được không?
– Thế nhưng … toàn bộ dược thảo trong dược điền của muội đều chết khô hết rồi!
Tử Di nhíu mày nói.
Mộ Chỉ Ly khoát tay nói:
– Yên tâm đi, không có việc gì đâu!
Lúc này, Trầm Hướng Thiên cũng lên tiếng:
– Tử Di à! Lần này, muội hãy nghe theo Mộ cô nương một lần đi, về nghỉ ngơi thật tốt, tất cả chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly, hắn cảm thất Mộ Chỉ Ly chắc chắn có biện pháp, không bằng cứ hỏi nàng ta trước.
Tử Di nhìn Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên đang đứng trước mặt, liên tục khuyên bảo mình, nàng khẽ gật đầu, sau đó để cho hai người đưa nàng trở về. Trên thực tế, chỉ còn lại một ngày, cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi kết quả được, chi bằng cứ không làm bất cứ chuyện gì cả.
Đợi sau khi Tử Di trở về phòng, Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên, hai người không hẹn mà cùng đi đến một nơi khác. Mộ Chỉ Ly nhìn Trầm Hướng Thiên đang đứng ở trước mặt, trong con ngươi tràn đầy vẻ cơ trí, nói:
– Ngươi có biện pháp tra xét xem đến tột cùng là người phương nào gây nên không? Tuy rằng Lưu Ly Viện này có không ít người nhắm vào ta, nhưng người nguyện ý làm việc cho Đồng Mẫn Nhi hẳn chỉ có mấy người.
Trầm Hướng Thiên khẽ gật đầu:
– Chuyện này cứ giao cho ta, rất nhanh ta sẽ tra ra được đến tột cùng là người phương nào gây nên thôi.
Với địa vị của hắn, làm được chuyện này cũng không phải là việc khó khăn gì, ai dám thương tổn đến Tử Di của hắn, chính là đang chống đối với hắn!
– Ngươi chỉ cần giúp ta tra ra việc này là được rồi.
Mộ Chỉ Ly nói, xem ra ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi…
– Vậy còn dược điền của Tử Di thì thế nào? Những đóa Bách Mị Hoa đó đã hoàn toàn héo khô, không thể nào cứu sống được nữa.
Trầm Hướng Thiên nhíu mày nói, đây mới là điểm quan trọng nhất. Nếu như ngày mai có thể giải quyết được cái người hạ độc thủ kia thì chuyện dược thảo này cũng không thể kéo dài được nữa.
– Việc này cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho Tử Di xảy ra chuyện gì đâu.
Mộ Chỉ Ly nói, mấy ngày nay Tử Di đối với nàng rất tốt, tất cả nàng đều thấy rất rõ ràng. Hiện tại, Tử Di gặp chuyện không mai, nàng hiển nhiên không thể bỏ mặc Tử Di được. Thật sự tín nhiệm còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, nhưng ít ra bây giờ nàng đã dần dần tin tưởng Tử Di.
Trầm Hướng Thiên dùng ánh mắt sâu sắc quan sát Mộ Chỉ Ly, trong giọng nói mang theo ý dò xét.
– Ngươi tin tưởng Tử Di?
Từ miệng của Tử Di, hắn biết Mộ Chỉ Ly vẫn luôn không tin tưởng nàng, vì vậy đối với hành vi đột nhiên trợ giúp hôm nay của Mộ Chỉ Ly, hắn cũng có chút ngờ vực.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc nào, khiến Trầm Hướng Thiên nhìn không ra suy nghĩ của nàng:
– Ngươi cảm thấy ta chắc chắn phải tin tưởng sao?
Ánh mắt Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tức giận nói:
– Nàng đáng để ngươi tin tưởng.
Cùng với giọng nói vừa vang lên của Trầm Hướng Thiên, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly dần dần khuếch trương, nàng nói:
– Như vậy đủ rồi, chúng ta cũng đều không muốn Tử Di gặp chuyện không may, ngươi hãy nhanh chóng đi tra xét xem cuối cùng là người phương nào đã gây nên chuyện này.
– Dược điền kia….nhờ cả vào ngươi!
Trầm Hướng Thiên trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng vô cùng tin tưởng.
– Chuyện gì ta đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được, đừng lo.
Trầm Hướng Thiên không hề do dự, nhanh chóng rời khỏi. Bất luận là người nào dám động thủ với người con gái hắn yêu thì hắn nhất định không buông tha cho người ấy!
Mộ Chỉ Ly cũng trở lại căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Bách Mị Hoa trong dược điền. Tuy rằng trong dược điền cũng có không ít Bách Mị Hoa nhưng tất cả Bách Mị Hoa trưởng thành đều bị nàng hái, số lượng hiện giờ vẫn không đủ hai khối dược điền, huống chi ngoại trừ Bách Mị Hoa của Tử Di, nàng cũng cần phải chuẩn bị đủ Băng Tâm Thảo ình nữa.
Ngày mai, nàng sẽ tặng cho Đồng Mẫn Nhi một sự ngạc nhiên thật lớn! Ma ột thước, đạo ột trượng, nàng muốn nhìn xem đến cuối cùng ai mới là ma?
Hiệu suất làm việc của Trầm Hướng Thiên cũng không tệ, đợi đến lúc chạng vạng tối, khi hắn xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly lần thứ hai, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn đã xuất hiện vẻ cực kỳ tức giận. Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mắt, nói:
– Kẻ cố tình phá hủy dược điền chính là Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh của Lưu Ly Viện, dược điền của ngươi cũng bị bọn họ phá hủy.
Sau khi nghe được lời nói của Trầm Hướng Thiên, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly vẫn vô cùng bình thản, nàng đối với hai người này cũng không hề có ấn tượng ấn tượng sâu sắc. Có lẽ ở toàn bộ Lưu Ly Viện này, ngoại trừ hai người nàng có ấn tượng là Tử Di và Mạc Linh San ra thì những người khác đều không hề có ảnh hưởng gì với nàng.
– Ta biết rồi!
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly vừa bình thản vừa lạnh lùng, trong con ngươi màu đen óng ánh thoáng xuất hiện vẻ cơ trí hơn người.
– Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta xử lý, đợi ngày mai xem kết quả đi.
Dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hướng Thiên, xoay người đi đến Lưu Ly Viện. Đây không phải là nàng giả vờ thanh cao, mà là việc này nàng căn bản không có biện pháp giải thích rõ ràng, nàng cũng không thể nói mình có tồn trữ rất nhiều dược thảo được. Cho nên điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là cố làm ra vẻ thần bí.
Trầm Hướng Thiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, ánh mắt có hơi biến đổi, nhưng bước chân cũng có vài phần buông lỏng hơn so với trước kia.
Lúc này, Đồng Mẫn Nhi vẫn đang vô cùng đắc ý nghe lời cấp báo của Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phi Linh, sau khi nàng biết được chuyện trưởng lão đến đây thẩm tra, nàng ngay tức khắc vạch ra một kế hoạch.
Vốn nàng chỉ định đối phó với Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thấy Tử Di thân cận với Mộ Chỉ Ly như vậy, rõ ràng là nàng ta cố tình đối địch với nàng. Nàng nhất quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên chi bằng mượn cơ hội này dùng một hòn đá ném chết hai con chim.
– Các ngươi khẳng định đã độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong dược điền của Tử Di?
Đồng Mẫn Nhi mở miệng hỏi.
– Chuyện này cũng sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
Trước đây, nàng đã thiết kế cạm bẫy hạm hại Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thất bại, lần này nhất định phải thành công! Nếu không thì sau này muốn ra tay cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trên mặt của Vưu Thanh Lăng nở nụ cười nịnh nọt, nói những lời lấy lòng:
– Chấp sự! Chúng tôi làm việc người cứ yên tâm đi! Chúng tôi đã đem tất cả Bách Mị Hoa trồng trong hai khối dược điền của Tự Di độc chết hết, tuyệt đối không có cây nào còn khả năng cứu chữa!
Tối hôm qua, bọn họ bận rộn rất lâu, mới có thể độc chết tất cả Bách Mị Hoa, thậm chí bọn họ còn kiểm tra kỹ càng lại một lần. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ mà Đồng Mẫn Nhi giao phó cho bọn họ, nhất định không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi hài lòng gật đầu, nói:
– Nếu như vậy thì rất tốt, ngày mai ta sẽ dẫn trưởng lão đến dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di kiểm tra. Dược điền của các ngươi cũng phải chăm sóc thật tốt, đến lúc đó ta sẽ nói tốt cho các ngươi.
Hai người nghe được Đồng Mẫn Nhi đồng ý nói tốt cho bọn họ, trên mặt Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh không nén nổi vẻ vui mừng, vội vàng nói:
– Đa tạ chấp sự, sau này nếu người có việc gì cần chúng tôi cống hiến thì chúng tôi có chết cũng không chối từ.
Ánh mắt của Đồng Mẫn Nhi đảo qua hai người, hài lòng gật đầu, nói:
– Các ngươi cố gắng biểu hiện tốt một chút đi.
Ngày kế.
Tất cả người trong Lưu Ly Viện đều thức dậy từ rất sớm, phân chia đi đến dược điền của mình. Hôm nay, trưởng lão sẽ đến kiểm tra thành tích của bọn họ, bọn hắn đương nhiên phải tới sớm một chút, như vậy mới có thể khiến để cho trưởng lão có ấn tượng tốt được.
So với những người khác thì tâm tình của Tử Di có chút sa sút, có thể hôm nay chính là ngày cuối cùng mà nàng có thể sống ở Lưu Ly Viện này. Trước đó nàng luôn mong đợi mình có thể có được biểu hiện tốt, lấy được sự khen ngợi. Bây giờ, đừng nói là biểu hiện tốt, mà chỉ sợ là không biết nàng sẽ bị đuổi đến tiểu viện nào nữa đây?
Lúc Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, cũng là lúc này thấy được tâm tình của Tử Di đang sa sút, nàng không kềm được mà mỉm cười đi đến bên cạnh Tử Di, nói:
– Tất cả mọi người đã xuất phát rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi.
Tử Di cảm nhận được thái độ của Mộ Chỉ Ly đối với nàng đã thân cận hơn trước kia, tâm tình của Tử Di liền tốt lên vài phần. Nhưng nơi đáy mắt tràn ngập ưu thương và lo lắng vẫn không hề tản đi, vẻ mặt không nén được sự đau khổ nói:
– Chỉ Ly à! Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể sẽ không còn ở chung một chỗ nữa rồi!
Nhìn dáng vẻ mất mát của Tử Di, khóe môi Mộ Chỉ Ly hơi nhấc lên:
– Bây giờ, còn chưa biết kết quả mà, muội ủ rủ như vậy có phải quá sớm không?
Tử Di nhìn dáng vẻ vui vẻ của Mộ Chỉ Ly, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng lòng bàn tay cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói:
– Đúng vậy, hiện tại bất kể là loại kết quả gì cũng còn chưa biết được mà!
Dứt lời, đôi mắt sâu như nước hồ thu của Tử Di hướng sang Mộ Chỉ Ly, xúc động nói:
– Chỉ Ly à! Cám ơn muội!
– Muội giúp muội chăm sóc dược điền nhiều ngày như vậy, tỷ còn chưa cám tạ muội!
Mộ Chỉ Ly mỉm cười, giờ khắc này, nàng đã bắt đầu xác định Tử Di không hề có tâm tư bất chính với nàng. Tử Di không thể nào dùng thủ đoạn như vậy để đi lấy lòng Đồng Mẫn Nhi được, mặc dù ở Bách Thảo Viên này, địa vị của Đồng Mẫn Nhi không hề nhỏ, nhưng vẫn không thể so sánh với trưởng lão được.
Tử Di căn bản không cần phải mạo hiểm đặc cược một khoản lớn như vậy, trừ khi muội ấy là người ngu ngốc. Đây cũng là lý do mà Mộ Chỉ Ly quyết định vì Tử Di dàn xếp vụ này.
Mộ Chỉ Ly cũng không phải là người vô tâm, miễn là Tử Di thật lòng với nàng, nàng cũng sẽ thật lòng đối đãi với Tử Di. Trên cõi đời này, người có thể đi vào lòng nàng rất ít, nhưng một khi đã đi vào lòng của nàng rồi thì người đó chính là bằng hữu cả đời của nàng!
Trước tiên Mộ Chỉ Ly cùng Tử Di đi đến dược điền của nàng, lúc Tử Di nhìn thấy dược điền của mình, vẻ mặt nàng không thể tin được, chỉ vào hai khối dược điền nói:
– Điều này sao có thể xảy ra? Toàn bộ Bách Mị Hoa của muội đã chết khô rồi mà, chỉ dùng khoảng thời gian một ngày sao có thể khôi phục lại được chứ? Hơn nữa những đóa Bách Mị Hoa này dường như vô cùng xanh tốt.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, nói:
– Bởi vì muội đối xử với nó rất tốt, cho nên bọn chúng mới có thể hồi phục lại được. Muội cũng không cần lo lắng về ngày hôm nay nữa, muội cảm thấy tốt hơn chưa? Về phần người hại muội, tỷ tin tưởng Trầm Hướng Thiên sẽ báo thù uội. Tỷ phải đến dược điền của tỷ đây.
Tử Di kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt tràn đầy sự khiếp sợ. Nàng biết chuyện này tuyệt đối có quan hệ sâu sắc với Mộ Chỉ Ly! Bởi vì Chỉ Ly nắm chắc sẽ thành công, cho nên hôm qua, Chỉ Ly mới có thể nói với mình không có vấn đề gì!
Tử Di nhìn theo thân ảnh màu trắng cao ngạo kia, hốc mắt của nàng dần dần phiếm hồng, hướng bóng lưng của Mộ Chỉ Ly mà la lớn:
– Chỉ Ly à! Cám ơn tỷ!
Nghe lời nói của Tử Di, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại trong tích tắc, nàng cũng không quay đầu lại, mà bước vững vàng đi về phía trước. Nhưng trên gương mặt tinh xảo kia, không tự chủ được mà nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười ấy thuần khiết, tao nhã như Thanh Liên vậy, nhưng lại khiến tâm hồn người khác xao xuyến không rời.
Trầm Hướng Thiên cũng đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ cảm kích. Hôm qua, hắn đã thức suốt đêm, quan sát dược điền của Tử Di, giữa đêm khuya hắn gặp được một thân ảnh màu trắng liên tục bận rộn trên dược điền, mãi cho đến sáng tinh mơ mới rời khỏi.