Phu quân tựa cằm lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Ta chầm chậm mở mắt, ngồi dậy, mỉm cười nắm tay phu quân nói: “Phu quân, đã đến lúc chàng nên thay quần áo vào triều rồi.”
Phu quân khoác áo, giữ ta lại nói: “Vẫn còn sớm, đêm qua ta nghĩ ra một chuyện.”
“À.” Ta liếc nhìn phu quân, hiếu kỳ hỏi: “Là gì vậy?”
“Là Hạm Đạm, thời gian con chúng ta sinh ra, cũng là khi hoa sen “từ bùn mà không nhiễm bùn, gột nước mà chẳng hiện yêu” trổ bông. Phu nhân có mặt phù dung mày lá liễu, Chiêm và phu nhân một lòng trong sạch như sen, tất sẽ sinh quý tử.” Phu quân đáp.
“Phu quân quả thực đã đặt lòng ở thú vui chốn khuê các?” Ta cười khẽ.
Phu quân thở dài: “Đạo làm quân thần, nay rốt cuộc Chiêm đã hiểu được vài phần. Phu nhân sáng suốt nhìn xa trông rộng hơn ta rất nhiều.”
Ta mặc quần áo, vẻ mặt không đổi: “Phu quân tán thưởng, thiếp thật không dám nhận.”
*** 7 ***