Chương 43: Xem mặt (hạ)

Xem mặt (hạ)

“Anh… gần đây rất xui xẻo sao?”

* * *

Đúng!

Hồ Bất Động cô trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay. Bị bố ruột lừa đến chốn ăn chơi sa đọa này để xem mặt một tên khốn. Tên trai bao thực tập chẳng hiểu gì về tình yêu ấy mấy ngày trước còn cùng cô đi lừa gạt trái tim các cô gái trẻ, vậy mà không ngờ nạn nhân cuối cùng lại là cô.

Anh nhướn mày, khóe mắt lộ nụ cười bí ẩn, có vẻ như tâm trạng đang rất thoải mái, chỉ có cặp môi vẫn cong lên khinh bỉ. Không biết anh ta đang có âm mưu quỷ kế gì nữa. Tiếp theo đây, anh ta định làm gì?

Chẳng lẽ mấy ngày không gặp, có cô ả nào đó đã nhét đầy bã đậu vào bộ não của anh ta? Hay chính là cô gái ăn mặc thiếu vải kia? Cô đảo mắt, lén lút nhìn lên sàn nhảy, muốn quan sát kỹ cô gái tài giỏi kia thêm một chút. Cô ta thực sự đã làm được cái việc vượt xa khả năng của con người.

“Cô đang nhìn đi đâu vậy?” Ngó nghiêng cái gì, sao không nhìn thẳng vào anh

“Ừm!” Cô giật mình, lập tức quay lại, lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống.

“Bản thiếu gia hỏi cô nhìn đi đâu?” Anh ưỡn ngực, rời lưng khỏi thành sô pha, sán lại gần cô một chút, ánh mắt ngang ngược, bá đạo. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao có bao nhiêu cô gái cam tâm tình nguyện bị anh ném lên giường. Tuy anh chẳng hiểu gì chuyện tình cảm mùi mẫn nhưng lúc trên giường lại là một ác thú. Bởi vì màn đêm là yếu tố quan trọng nhất để che giấu khuyết điểm, nhờ vậy anh dễ dàng đạt điểm tối đa trong mắt các cô gái.

Trái tim nhỏ bé của cô hễ gặp dã thú là lập tức có phản ứng.

Thịch thịch thịch… thịch thịch thịch…

Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, lông mày Trác Duy Mặc dựng ngược. “Tại sao cô lại mang thứ đồ chơi ồn ào đó đến làm phiền người khác nữa? Nhưng nghe quen rồi, có vẻ cũng không đến nỗi đáng ghét.” Nói xong, anh nhếch mép, một vết sáng tím nhạt quét qua môi anh, khiến tim người nào đó đập càng mạnh hơn.

Thịch thịch thịch… thịch thịch thịch…

Bây giờ thì cô đã hiểu, anh ta là một con quái vật hoạt động về đêm. Thật ra anh chẳng cần đến bất cứ khóa học bồi dưỡng trai bao nào cả, chẳng qua bà chủ kia bố trí nhầm thời gian làm việc cho anh mà thôi. Nếu đổi cho anh làm việc vào ban đêm, thành tích của anh chắc chắn khiến bà ta thổ huyết. Bà ta rõ là làm khó con trai mình.

“Này, bản thiếu gia chỉ nói là không đáng ghét thôi, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Tiếng động đó mỗi lúc một ồn ào.

“Tôi muốn về nhà!” Cô ngẩng đầu nhưng không dám nhìn anh, cứ dán mắt vào chiếc đèn trần đủ màu Không được! Cô không thể ở đây với anh thêm một phút nào nữa. Nếu không cô sẽ không thể kiềm chế được mà phá vỡ hợp đồng với bà chủ mất. Rồi bà ta sẽ có cớ để nói cô dễ dãi, phóng đãng, cô sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, có lỗi với sư huynh, sư thúc và sẽ bị khai trừ khỏi môn hộ vì tội làm nhục sư môn.

“Ừm, được.” Trác Duy Mặc nhẹ nhàng nói.

Anh dễ dàng tha cho cô vậy sao? Cô thấy hơi nghi ngờ. Tuy trời càng lúc càng tối nhưng chỉ số EQ của anh lại càng lúc càng giảm. Cô thu hồi tất cả những lời nhận xét tốt đẹp vừa rồi của mình. Hừm, phụ nữ nói muốn đi thì lập tức để họ đi sao? Anh đúng là tên ngốc mà!

Nhịp tim của cô bình thường trở lại.

Cô đứng dậy, cất bước chuẩn bị đi, thì thấy anh cũng đứng dậy, cô cảnh giác quay lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”. Muốn đánh cho cô hôn mê từ phía sau sao?

“Cô nghĩ từ đây về nhà cô gần lắm sao?” Anh thọc tay vào túi quần, móc chìa khóa xe máy ra.

“Anh định đưa tôi về nhà sao?” Trái tim nhỏ bé của cô lại nóng lên.

“Đúng vậy thì sao?” Anh lướt qua người cô, vẫn không quên quay đầu, ném cho cô một cái lừ mắt.

“Nhưng… nhưng mà…” Tối nay, bọn họ đi xem mặt, nếu để anh đưa cô về nhà không phải đồng nghĩa với chấp nhận rồi sao? Hoặc ít nhất, bố cô sẽ nghĩ như vậy.

“Nhưng gì nữa? Khốn kiếp! Đây đâu phải lần đầu tiên bản thiếu gia đưa bạn gái về nhà.

“…” Anh ta đúng là biết cách khiến người khác… mất hứng.

Đột nhiên, trái tim cô đập thoi thóp. Tại sao anh phải giày vò trái tim cô như thế? Nhịp tim thoi thóp có phải dấu hiệu của bệnh đã sang giai đoạn cuối?

Cô ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, chen chúc trong quán rượu đông đúc, nhìn Trác Duy Mặc thản nhiên hai tay đút túi quần, rõ ràng đã quá quen với cái nơi ăn chơi, đàn đúm này. Hừm, ai muốn xem mặt loại con trai này chứ? Đến kiến thức cơ bản là nắm tay bạn gái, kéo cô ấy khỏi đám đông mà cũng không biết, cứ một mình một đường như thể bên cạnh chẳng có ai. Cũng phải thôi, anh ta đâu có biết thế nào là chăm sóc phụ nữ, đối với anh ta có lẽ khái niệm chăm sóc chỉ có thể áp dụng lúc ở trên giường.

“Duy Mặc, anh muốn đi đâu vậy?”

Một cô gái cất tiếng gọi Trác Duy Mặc, cô nhìn qua bên đó, hóa ra là cô nữ sinh mát mẻ “chăm sóc” anh suốt cả đêm qua.

“Đưa cô ta về nhà”.

Trác Duy Mặc vừa nói vừa kéo lấy cổ áo cô, lôi đi nhanh hơn.

“Cô ta từ đâu chui ra vậy?” Cô gái kia ghen tức.

Trác Duy Mặc nhìn cô, khẽ “hừm” một tiếng. “Cô ta chui ra rất lâu rồi, chỉ có điều bản thiếu gia không nhìn thấy thôi.” Còn từ đâu chui ra à? Đương nhiên là từ trái tim anh.

“Anh đưa cô ta về, vậy em phải làm thế nào? Em đã chót nói tối nay không về nhà rồi.” Cô gái kia hờn dỗi.

Làm liên lụy cô gái kia như vậy thật không phải phép, thế là, cô quyết định lên tiếng. “Này…”

“Cô im miệng cho tôi!” Trác Duy Mặc chặn đứng con đường thoát thân của cô. “Bản thiếu gia hôm nay đang bận xem mặt, không có thời gian vui đùa với cô.”

“Xem… xem mặt?”

“Chính là cô ta.” Trác Duy Mặc chìa vật thể trong tay ra như để khoe khoang, rồi chuồn thẳng.

Ra đến ngoài bãi đỗ xe trước cửa quán bar, từng cơn gió lạnh thấu xương táp thẳng vào mặt hai người, họ bàng hoàng phát hiện lốp xe máy của anh đã bẹp dí.

“Xe anh nổ lốp rồi.” Cô ngồi xổm, bóp thử chiếc lốp xe đã lép kẹp. Hừm, hết sạch hơi rồi. Có lẽ anh đã lường trước, sẽ có một ngày anh bị phụ nữ bắt nạt, giày vò, ức hiếp vì những lầm lỗi trên tình trường của mình.

“Mắt của bản thiếu gia không phải để trang trí! Không cần cô nói!” Tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ, anh phóng chân đá vào chiếc lốp bẹp dí. Chiếc lốp anh mới thay hôm qua sao hôm nay đã đòi vào thùng rác rồi?

“Lúc mới ra đến cửa, biển hiệu của quán bar bỗng nhiên rơi xuống.” May mà cô tránh kịp, nếu không chắc đã về Trời rồi.

Trác Duy Mặc nheo mắt. Tự nhiên cô nhắc đến chuyện đó làm gì? Chiếc biển quảng cáo kia treo ở đó hơn nửa năm rồi, sao chọn đúng ngày hôm nay mà rơi xuống chứ? Nếu anh không tránh kịp chắc cũng bẹp

“Anh… gần đây rất xui xẻo sao?” Hồ Bất Động cảnh giác nhìn thẳng vào mắt Trác Duy Mặc mà hỏi, dường như cô cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.

Anh hơi mất tự nhiên, bèn liếc qua chỗ khác, giơ tay gạt mấy sợi tóc bị gió thổi tung. “Không đến nỗi xui lắm.” Đối với cái gọi là vận xui này từ trước đến nay anh không để ý, nếu có đụng phải cũng chỉ cười một tiếng là xong.

“Chúng ta đi xe bus nhé.”

“Hả? Cái gì?” Anh chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã há hốc vì đề nghị của cô. “Cô bảo bản thiếu gia đi xe bus cùng cô?”

“Nếu không anh định thế nào?” Cô chỉ vào chiếc xe máy đã hy sinh của anh.

“Gọi taxi.” Anh móc điện thoại, ấn bàn phím. Ai muốn đi thứ phương tiện công cộng đáng ghét đó chứ? Chờ đợi dài cổ, hứng chịu những cơn gió cắt da cắt thịt, lên xe còn phải mua vé, đã thế còn chẳng đưa mình về tận nhà. Anh không muốn đi!

“Nhưng tôi muốn ngồi xe bus.”

Đối tượng xem mặt của anh xem ra là một cô nàng yêu thích phương tiện công cộng… Khốn kiếp! Thứ mà anh căm ghét. Đúng là một đôi trời sinh. Khốn kiếp! Thế là, Trác Duy Mặc đành vác cái vẻ ngoài côn đồ, lưu manh của mình xếp hàng lên xe bus. Tất cả mọi người trong xe đều nhìn anh khinh bỉ, ngay đến anh phụ xe cũng mềm nhũn nhìn đại ca giang hồ không biết đang cau mày bực bội chuyện gì, theo sau còn một cô nàng cứ liên tục xoa hai tay vào nhau, hít hà sưởi ấm.

“Bao nhiêu tiền?”, giọng anh chẳng lì là vui vẻ. Khi lọt vào tai anh phụ xe sao nó xuất hiện thêm vế sau: “Lừa tôi, anh sẽ chết!”

“Hai nghìn tám trăm sáu mươi tư tệ…”, anh phụ xe căng thẳng trả lời, chợt thấy lông mày vị hành khách kia nheo lại càng chặt, anh ta vội vã hợp tác vỗ vào một cái hộp, nói tiếp: “Đều để ở đây, toàn bộ đều ở trong này, chía khóa, tôi tìm chìa khóa đưa cho anh!”. Anh phụ xe toan chạy đi, trong đầu đinh ninh, “của đi thay người”, lại nghe hành khách kia quay sang càu nhàu với cô gái bên cạnh.

“Khốn kiếp, xe bus chết tiệt gì thế này, hơn hai nghìn tệ một tấm vé, đắt ngang ngồi máy bay.”

“Hả? Anh… anh muốn mua vé sao?” Anh chàng phụ xe chớp mắt, vội dừng lại.

“Vớ vẩn, không mua vé thì tôi ăn cướp chắc?” Trác Duy Mặc quát.

“Tôi cứ tưởng anh… À… hai tệ một vé.”

“Cộp” một tờ tiền giấy đập lên mặt hộp, không đợi anh phụ xe kịp lấy lại hồn phách, Trác Duy Mặc quay sang cô gái vẫn đứng co ro, xoa tay liên tục, cố tỏ ra đáng thương!

Anh nhìn lướt qua khoang xe, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đôi còn trống. Đột nhiên phát hiện mình chỉ vừa khom người thì những hành khách bên cạnh lập tức đổi chỗ. Anh khó hiểu nhìn bọn họ, lại càng ngạc nhiên khi thấy bao nhiêu ánh mắt khinh ghét đang đổ dồn về mình. Khốn kiếp, đây chính là lý do khiến bản thiếu gia ghét đi xe bus. Chẳng ai muốn mình biến thành vật triển lãm cho người khác ngắm nghía, đã thế lại còn trong không gian chật hẹp này nữa. Thật không hiểu vì sao cô ta thích phương tiện công cộng nữa?

“Này! Chiếc xe cà tàng của cô đâu rồi?” Anh chợt nhớ ra cô còn một thứ có thể ay thế xe bus.

“Bán rồi.”

“…”

“Nhờ cú đá của anh, tôi chỉ bán được một nửa giá tiền.” Kết quả của việc cô vất vả lau rửa, lại bị một đạp của anh làm cho nó thành tàn phế, mất giá.

“…” Anh im lặng hồi lâu, khi xe bus đến điểm dừng tiếp theo, anh mới cất tiếng trả lời: “Đáng bao nhiêu tiền? Tôi đền cho cô”.

“Đáng bao nhiêu tiền? Lấy tôi đền cho cô.” Lời của anh sau khi vào tai cô được tự động dịch thành như vậy, cô kinh ngạc, vội vàng từ chối, “Không, không cần, dù gì thì sau này, anh cũng phải đền nhiều.”

“Cô lẩm bẩm gì vậy?”

“Tôi nói là tôi bị người ta lừa.” Lừa cô, nói là số mệnh cô đã được thay đổi rồi, kết quả, chẳng có gì khác cả! Hễ cô động lòng, là có người gặp xui xẻo! Đồ đạo sĩ thối, chỉ biết đi lừa gạt người khác! Hừ! Còn nói gì mà đổi mệnh với trái ý trời chứ?

“Không phải nói rồi sao, bản thiếu gia đền cho cô.”

“Không giống nhau, anh ta lừa tôi là thiếu đạo đức nghề nghiệp!”

“Hừ, người ta chịu mua thứ đồ phế liệu của cô đã là có đạo đức nghề nghiệp lắm rồi.

“Tôi không tệ đến thế đâu!” Cô bĩu môi, đột nhiên nghiêm túc tóm lấy vai anh, nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!”.

“Cô đang làm gì vậy?”

Kết quả, sự bảo vệ của cô… phản tác dụng. Chiếc xe bus đáng thương gặp ổ gà lớn, nổ lốp giữa đường. Trác Duy Mặc trừng mắt, cất lời thề độc từ nay về sau, không bao giờ bước chân lên xe bus nữa. Anh kéo cô xuống xe, cả hai trong lòng chẳng có lấy chút cảm giác lãng mạn, lếch thếch đi bộ hơn nửa giờ đồng hồ trong đêm lạnh. Cuối cùng nhìn chiếc xe bus không biết đã sửa xong từ lúc nào lao vọt qua, cô nhìn rõ cả mấy người ngồi cùng mình khi nãy vẫn ở trên xe, cười cợt hai kẻ ngu ngốc đang phải đi bộ và tận hưởng cái lạnh cắt da. Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, đột nhiên cô chột dạ chỉ lên trời nói: “Tôi nói bắt đầu từ ngày mai”.

“…” Nghe xong, anh không trợn mắt, cũng chẳng nhìn cô khinh bỉ mà nhếch một nụ cười kỳ lạ rồi nói: “Được, ngày mai bản thiếu gia đợi cô”.

Thịch thịch… thịch thịch thịch… thịch thịch thịch…

Cô ôm trái tim đập loạn xạ, quay về căn nhà ấm áp của mình. Cô còn một chuyện quan trọng phải làm, dù thế nào, cũng không thể bỏ qua cho kẻ bán con cầu vinh kia được, việc đầu tiên sau khi cô mở cửa, sẽ là chạy như bay vào phòng khách, lôi ông bố “đáng kính” của mình ra khỏi ổ chăn gối dưới đất và giáo huấn cho một trận. Chợt phát hiện chiếc lư hương vẫn đặt ở góc tường bị đạp đổ, lăn sang một bên, tàn hương văng đầy trên mặt đất.

Cô sững lại giây lát rồi vội vã lao vào phòng Phạn Đoàn. Đèn đã tắt, thằng bé đã đi ngủ. Cô bật đèn lên, khiến Phạn Đoàn vừa thiu thiu ngủ lại dụi mắt, bò ra khỏi chăn. “Ồ, chị Hồ, chị về rồi sao?”

“Phạn Đoàn, bố em vẫn chưa về à?”

“Bố em hôm nay đi từ sáng, giờ vẫn chưa quay về, sao vậy chị?”

“…” Cô tắt đèn, “Không có gì, em ngủ tiếp đi nhé”.

Cô khép cửa phòng lại, đúng lúc thấy bố mình từ phòng tắm đi ra, bộ dạng thư thái, thoải mái. “A! Bất Động, con về rồi sao? Duy Mặc thằng bé đó được đấy chứ? Thực ra mẹ nó nhìn chẳng ra sao, dạy dỗ con trai đáng nhẽ cũng…”

“Là ông đá đổ sao?” Cô trừng mắt, chỉ vào chiếc lư hương lăn trên mặt đất, sau đó quay người chạy ra cửa, xỏ giày. “Ông không biết là anh ấy mù đường sao? Ông đá đổ lư hương, tối nay anh ấy về nhà làm sao được.”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Anh ấy là sư đệ của ông, ông nói xem có nghiêm trọng không? Anh ta đẹp trai như vậy, ông nói xem có nghiêm trọng không? Ông muốn sáng mai đi dán tờ rơi khắp nơi tìm người sao?” Cô đi giày xong, liền mở cửa, vừa thoát khỏi móng vuốt của gió lạnh không bao lâu, giờ cô lại phải quay lại. “Người xui xẻo nhất chính là tôi! Lần sau ông còn dám đá nữa, tôi sẽ bỏ đói ông mấy ngày đấy.”

“Hả? Con vì một tiểu sư thúc, mà bỏ đói bố ruột mình? Con hiếu thảo vậy sao? Hơn nữa, cậu ta luôn ức hiếp bố, bố báo thù một chút có gì không được chứ?”

“Đi châm hương cho tôi, tôi sẽ đi tìm anh ấy!” Nói xong, cô quay người định đi, lại bị Hồ Thước kéo lại.

“Này! Bất Động, trước mặt cậu ta, bố không tiện nói. Có phải c có ý với cậu ta không? Bố biết cậu ta khôi ngô, điển trai nhưng lớn nhỏ có thứ bậc, vai vế phân rõ ràng, con đừng quên đó!”

“Ông thần kinh à? Ông có thấy anh ta xui xẻo không?” Cô buồn bã ném lại một câu, rồi bỏ đi luôn.

“Rầm” cánh cửa khép chặt!

Hồ Thước nhìn cái lư hương lăn dưới đất, ngáp dài. “Nói vậy cũng đúng, cậu ta tuyệt đối sẽ không xui xẻo.”

Yêu Em Thật Xui Xẻo

Yêu Em Thật Xui Xẻo

Score 9
Status: Completed Author:

Tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, học lực bình thường, chỉ duy nhất một thứ không bình thường, đó chính là số mệnh, một số mệnh xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Và đó là số mệnh của cô gái 18 tuổi Hồ Bất Động.

Một loại số mệnh xui xẻo mà cả triệu thiếu nữ trên đời đều không thể chấp nhận được, dùng từ chuyên môn về bói toán để nói chính là “vận mệnh của cô là thể chất vận mạng mang điềm ác, sao Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già”. Hễ cô thích ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo:

“Chẳng qua cô chỉ là viết một bức thư tình thôi mà, còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn của người tình trong mộng số 8 của mình, đã nghe tin về đám cháy của nhà người ta, cả nhà họ phải dọn đi, biến mất trước mắt cô ngay khi tình yêu của cô còn kịp nở mà chẳng cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào…Năm 10 tuổi, cô còn chưa kịp viết xong thư tình, người tình trong mộng số 7 của cô đã bị gãy một chiếc răng vì đi bộ. Năm cô 9 tuổi, người tình trong mộng số 6 của cô bị chậu hoa trên ban công rơi thẳng xuống phải đi bệnh viện và được chuẩn đoán là mất đi một phần kí ức, cô chính là phần kí ức đáng chết đó…”

Với một “thiên tình sử” đầy oan trái như vậy, đến năm 11 tuổi, khi cô đang nhem nhúm ý định gửi thư tình cho bạn lớp trưởng thì đã bị bố mình phát hiện. Và để “giải cứu thế giới”, ông đã tống cô lên am ni cô để cô tu tâm dưỡng tính, giữ lục căn trong sạch không tà niệm. Nhưng đáng tiếc vài năm sau cô lại ôm cái đầu trọc lốc và lục căn còn vô số tạp niệm quay lại chốn hồng trần tiếp tục tận hưởng cuộc sống và học cách chấp nhận số mệnh của mình.

Nhưng bỗng nhiên trong một ngày mưa gió, có hai người nguyên thủy một lớn một bé như từ hang động trên đỉnh núi xuống xuất hiện trước mặt cô, nói có thể giúp cô thay đổi cái số mệnh này? Hồ Bất Động bán tín bán nghi nhưng dưới sự thôi thúc của một tia hy vọng mong manh cô vẫn đưa họ về nhà mình. Chỉ có điều cái người này còn chưa bắt đầu giúp cô tiến hành việc thay đổi số mệnh đã tự bán mình cho câu lạc bộ Ngưu Lang, rồi nhanh chóng trở thành một Ngưu Lang đầu bảng của câu lạc bộ. Từ đây cuộc sống của họ bắt đầu chuyển biến phức tạp và nhiều màu sắc hơn. Nhưng liệu người này có thực sự thay đổi được số mệnh của Hồ Bất Động không? Cô có thể yêu bình thường như những cô gái khác không? Và anh ta rốt cuộc là ai? Tại sao đột nhiên xuất hiện? Anh ta có quan hệ gì với cô?...

Câu truyện “Yêu em thật xui xẻo” sẽ giải đáp tất cả các thắc mắc bên trên và mang đến cho người đọc nhiều bất ngờ thú vị.

Tác phẩm này mang đậm phong cách hài hước vui nhộn và có phần “biến thái” của Tinh Dã Anh, nhưng đan xen vào những tình tiết vui vẻ hài hước khiến người ta cười đến chảy cả nước mắt đó vẫn có những đoạn văn sâu sắc khiến cho chúng ta phải ngừng lại tĩnh tâm suy nghĩ và cảm nhận tầng ý nghĩa sâu xa của nó.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset