Cô còn cho rằng, anh còn chút tình cảm với mình. Thì ra nói tới nói lui cả nửa ngày, anh vẫn là đến để bàn chuyện làm ăn, lại còn đặc biệt đòi cô “bao” anh nữa chứ.
“Đi thôi, anh có một chỗ, hôm nay nhất định phải đưa em đi”
“…” Có nói lãng mạn hơn nữa, cô cũng chẳng hào hứng chút nào đâu, dù gì, có đi đến đâu, vẫn chẳng phải là cô phải trả tiền sao.
“Còn nữa, cứ coi như đối với chuyện của anh ta, em cực kì có hứng thú đi nữa, thì ở trước mặt anh, cũng cố gắng che giấu chút đi? Được không hả?”
“…” Có nói ngọt ngào hơn nữa, cô cũng sẽ không tin, anh căn bản là đang trong trạng thái phục vụ, lời nói của anh đểu là giả đổi, không có câu nào là thật cả.
Xí!
Kết quả, Huỳnh Nhất Nhị đưa cô đến một nơi chẳng lãng mạn chút nào so với những lời anh nói, đã không có không khí, thêm vào đó lại chẳng có ý nghĩa gì. Cô Hồ nghi nhìn anh kéo cô vào trong toà nhà. Không phải quán cà phê, cũng không phải quán kem, càng không phải là “HO¬TEL”, mà là…
“Đi vào đi!”
Huỳnh Nhất Nhị đứng ngoài cửa một cửa hàng, cứ đẩy đẩy phía sau lưng cô.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Cô thực sự không cảm thầy sự tổn tại của mình v hàng này có bất kì quan hệ gì với nhau.
“Nhận sự ủy thác của người ta” Anh cười, rút một điếu thuốc ra, đặt lên môi, “Chủ của chỗ này là bạn anh, rất thân, em tự mình vào đi, anh không muốn đi cùng”.
“Nhưng mà em…” Cô biết rất rõ về đám bạn bè vớ vẩn của anh, trái một thằng, phải một thằng, ngành nghề nào cũng đều có cả. Nhưng mà, dẫn cô đi gặp bạn anh, anh lại không vào cùng, anh đang có ý gì chứ? Muốn giới thiệu đối tượng cho cô hay sao?
“Ở đây cấm hút thuốc, anh ra ngoài hút một điếu, xong việc thì ra cửa tìm anh.”
Nói xong, anh phẩy phẩy tay, xỏ ngón tay vào túi quần bò rồi thong thả đi mất, vứt cô lại một mình, đứng ngây ra như trời trổng trước cửa hàng, mơ màng nhìn tấm biển giới thiệu.
Cửa hàng máy tính XX.
Cô cau mày lại, bước nhanh vào bên trong, chỉ nhìn thấy chủ cửa hàng đang ngồi nghe điện thoại trong quầy. Thấy cô đi vào, người đó chi cười một cái, ra hiệu cho cô ngồi tự nhiên. Cô gật gật đầu, cũng không muốn làm phiền người ta nói chuyện, tìm một cái ghế tự mình ngồi xuống, nhìn những chiếc máy tính được bày ở xung quanh. Nào là màn hình tinh thể lỏng, nào là máy lap¬top, còn có cả we-bcam với nhiều hình thù độc đáo.
“Ừ, cô ấy đến rồi, được, được.”
Chủ quán nói với cái điện thoại, khiến cô thực sự hơi ngạc nhiên một chút, làm gì vậy, bán người giữa ban ngày à?
Chủ quán tắt máy, tươi cười đi về phía cô, khiến cô giật giật khóe miệng, đứng dậy muốn bỏ đi. Ông ta liền gọi cô lại: “Tiểu thư, đồ của cô vẫn chưa cầm mà”.
Cô đứng sững người, cố cân nhắc xem có nên quay lại hay không. Tình huống này thật là quái dị, dường như cô rất giống một chú cừu non vừa sa vào miệng sói, chuyện này trên ti vi đã chiếu rất nhiều. Lần này, hễ quay đầu lại chắc chắn sẽ có chuyện không tốt. Ví dụ như cô sẽ bị đánh ngất ngay tại hiện trường, hoặc là bị loại thuốc mê nào đó làm cho mất hết ý thức…
“Cô xem xem, kiểu dáng này có được không, nêu như chức năng của máy vẫn chưa đủ, tôi có thế trả lại xưởng sản xuất, bảo họ thêm vào những chức năng mà cô yêu cầu.
“…” Kiểu dáng gì chứ? Nghe có vẻ rất khiêu dâm.
“Màu hồng phấn, đúng rồi! Vốn dĩ kiểu dáng này không có màu hồng phấn, nhưng mà bạn của cô nói, nhất định phải là màu hồng phấn, cho nên tôi đã đặc biệt đặt nhà máy làm.”
“…” Đến màu hồng phấn cũng nhắc tới một cách khiêu dâm như vậy?
“Kiểu dáng của chiếc máy này rất mới, chức năng có lẽ đã rất đầy đủ rồi, dung lượng bộ nhớ cũng rất lớn. Còn có cả mic và cam¬era kèm theo nữa. Những chức năng chưa giới thiệu ra thị trường cũng được cài đặt cho nó rồi. Cô đến trung tâm In¬ter¬net đăng kí là có thể lên mạng bất kì chỗ nào.”
“…”
“Còn hệ điều hành, tôi đã chỉnh hết rồi, không khó sử dụng lắm đâu. Những phần mềm đơn giản thường dùng, tôi cũng đã giúp cô cài đặt rồi, cô xem xem, có còn cần gì nữa không, tôi sẽ thêm vào giúp cô.”
“…”
Cô cẩn trọng quay đầu lại, cứng nhắc, di chuyển từng chút một, không rõ sau lưng mình là quái vật gì đang khua môi múa mép. Cho đến khi xác định được, thứ được bày trên quầy kia không phải là loại vũ khí tối tân, không phải là thuốc mê, không phải là quái vật, càng không phải là đồ chơi khiêu dâm gì. Trước mắt cô chỉ là một chiếc lap¬top màu hồng phấn, ngay đến mỗi bộ phận thiết kế kèm theo cũng là màu hồng phấn mà cô thích.
“Em thích màu gì? “
“Hả?”
“Màu sắc.”
“Hồng… màu hồng phấn.”
“Hồng phấn? Biết rồi.”
Anh biết rồi? Cô hoàn toàn không hiểu lúc đó anh muốn hỏi cái gì. Cô ngốc nghếch nói xong đáp án, rồi liền quên luôn cái câu hỏi nhỏ xíu không đủ để thành vấn đề này. Cũng giống như cô luôn cho rằng anh không hề biết cô buồn chán nhiều thế nào vậy. Đây là cái cớ để cô giận dỗi, cô đã nghĩ rằng, những gì cô muốn, những gì cô thích, anh hoàn toàn không chút quan tâm.
Lần đầu tiên lên núi, sau khi cảm giác tươi mới bị tiêu tan hết, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh ngẩn ngơ, thẫn thờ, còn anh lại chẳng có bất kì phản ứng gì cả. Cô thực sự không hiểu, anh làm thế nào để có thể sống như thế hết ngày này qua ngày khác. Cô không thích loại cảm giác này, cũng không có cái khả năng tiếp tục duy trì nó. Cô ghét việc khi xuống núi, bạn học nói gì cô cũng không hiểu, không biết phải tiếp tục nói chuyện như thế nào. Cô ghét việc bị cách li với thế giới, ghét việc phải sống cuộc sống khác biệt hoàn toàn cùng với mấy người trên núi kia.
Lần thứ hai lên núi, cô đã ôm theo một đống tiểu thuyết ngôn tình, nặng đến mức cô lên đến lưng chừng núi thì mệt quá, không leo tiếp được nữa, cuốì cùng vẫn là anh giúp cô đeo cái giỏ đựng sách lên trên núi. Nhưng chỉ mấy ngày sau, cô đã xem hết sạch, sau đó cô lại bắt đầu ngây ra, chống cằm ngồi chơi với kiến.
“Hai người ở cùng nhau, thói quen sống, bối cảnh sống hoàn toàn không giống nhau, căn bản không có kết quả, đơn giản là giày vò nhau mà thôi, sớm chia tay sẽ sớm được siêu sinh.”
Lời nói của bạn học A cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô đã từng cân nhắc đến đối sách nếu không hợp thì chia tay. Ngọn núi đó, cô không muốn lên, anh không chịu xuống. Cứ vừa bước vào ngõ cụt, cô đã liền ngồi xuống ôm đầu, không dám nhìn về phía trước. Đây chính là thói quen xấu của cô.
“Không được đi, anh sẽ sửa.”
“Anh vô vị, anh sửa.”
Sao cô lại đem câu nói này của anh mà coi như câu nói ngọt ngào, rủ rỉ của người đàn ông khi ở trên giường chứ. Anh đã sửa rồi, sửa rất nhiều. Rõ ràng anh biết, việc suốt ngày loanh quanh luẩn quẩn một chỗ khiến cho cô buồn chán đến thế nào. Nhưng vì anh hoàn toàn không hiểu về cái thứ đồ điện tử xa lạ chẳng có chút dính líu gì đến cuộc sống của mình, cho nên, anh đã nhờ người khác. Anh từ trước đến nay đều cảm thấy mình xuất hiện trước mặt cô chỉ như một làn giỏ, vì vậy, anh đã cố gắng dành dụm tiền để mua thứ đồ chơi dờ hơi này cho cô.
Còn có bao nhiêu chuyện, anh đang nghĩ cho cô, nhưng cô lại không biết. Số lượng những lo âu của anh, cô không chắc chắn, chỉ biết nó đang tích lũy mỗi ngày lại nhiều hơn. Trái tim của cô cứ phải vất vả như vậy làm gì, cô đang nghi ngờ cái gì? Cô đang nghi ngờ những thứ linh tinh vớ vẩn gì chứ? Chỉ vì mấy câu nói của người bên cạnh, chi vì mấy cuốn tạp chí hoàn toàn không đáng xem, cô lại ở đây mà giận dỗi anh. Thật khó coi! Thực sự rất khó coi…
lạnh lùng của anh vứt lại cho cô rõ ràng muốn nhắc nhở, muốn cô đừng có nghĩ quá nhiều.
Anh tiện tay vứt quần áo lên người cô, thực sự là sợ cô bị lanh.
Anh nhận điện thoại rồi đi làm luôn, là vì rnuốn mua cho cô cái thứ đồ này, để cô không còn bị buồn chán, để cô có thể liên lạc với người khác bất cứ lúc nào, để cô không bị cách biệt với thế giới, cũng không cần mệt muốn chết khi phải tha một đống sách lên núi.
“Có hài lòng không?”
Giọng nói của ông chủ xen vào, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô. Cô chỉ ngây người nhìn chiếc máy tính trước mặt, cố kìm nén cái cảm giác chua xót đang trào lên trong mũi. Càng lúc càng không thể kiềm chế, cô phát ra mấy tiếng “khịt khịt” loạn nhịp.
“Hài lòng là được rồi! Ổ cứng của chiếc máy này rất lớn, cô muốn lưu phim truyền hình, hoạt hình, truyện tranh, tiểu thuyết gì đều không thành vấn đề. Bạn của cô hình như không hiểu về máy tính lắm, có đến đây cùng Nhất Nhị mấy lần. Mỗi lần hỏi cậu ta phải cài đặt gì, cậu ta đều nhăn mặt lại, hoàn toàn không hiểu gì nhìn tôi. Cậu ta chỉ nói, cai đặt thứ gì đó có thế khiến cô bớt buồn chán là được. Cứ như thể cậu ta chưa dùng máy tính bao giờ vậy. Thời buổi nàv làm gì có thanh niên nào chưa từng dùng qua máy tính cơ chứ. Đúng không? He he.”
“…”
Anh chưa từng dùng qua máy tính, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có hứng thú dùng lại mua cho cô cái thứ đồ mà cả đời anh cũng sẽ không động vào.
Bối cảnh không giống nhau thì sao chứ? Thói quen sống không giống nhau thì sao chứ? Những chuyện căn bản không quan trọng đó sao lại có thể khiến cô dằn vặt như vậy? Rốt cuộc là cô đang làm cái gì chứ?
Móc thẻ ngân hàng ra, quẹt mạnh xuống, cô không biết trong chiếc thẻ kia, vì sự lao động cần mẫn của anh nên đã lại có thêm mấy con số đáng sợ. Đó cũng là lần đầu tiên cô chẳng quan tâm đền giá tiền của món đồ mình thích, ôm chiếc máy được bọc cẩn thận chạy ra bên ngoài.
Khi Huỳnh Nhâìt Nhị hút đến điếu thuốc thứ tư, cô ôm máy tính chạy đến, đôi mắt đỏ hoe.
“Biết ngay em sẽ biến thành thế này mà.” Anh trêu chọc, chẳng chút bất ngờ với bộ dạng của cô.
“Em đang cố kìm nén đây, anh đừng có dụ em rơi nước mắt nữa.”
“Được, kể một câu chuyện cười cho em nghe nhé.” Anh nhếch môi lên.
“Anh ta đã bị bà chủ ức hiếp rất thảm. Bởi vì làm việc bán thời gi¬an, cho nên, phần lớn số tiền anh ta kiếm được đều rơi vào túi bà chủ. Anh ta đã kiếm tiền rất vất vả, còn sợ là không kịp mua quà cho em trước lúc tính khí của em bộc phát, chỉ vào mũi anh ta mà nói muốn chia tay với anh ta.”
“… Anh… anh cố ý, anh cố tình!” Cô không thể tin được, lấy tay bụm miệng, không né tránh những lời châm chọc của anh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Anh nhìn cô khóc đến là khó chịu, nhướn nhướn mày lên, tiếp tục quở trách: “Là anh cố ý đấy, thì sao nào? Có bản lĩnh thì cố nhịn đi, đừng khóc trước mặt anh nữa. Có kẻ nào đó chẳng biết phải trái, đã cầm một cuốn tạp chí đến hỏi anh, đàn ông có phải là đều thích thân thể hơn không. Còn nói anh ta rất là cầm thú, cả bốn điều này đều đúng. Cái kẻ đó chẳng phải là em sao?”
“…” Cô cố hít thở thật sâu, run rẩy trừng mắt nhìn anh.