Diệp Hân Đồng do dự một chút rồi ra mở cửa.
Mặc Tử Hiên đứng bên ngoài, khuôn mặt sầu não, chưa chia tay mà đã có cảm giác buồn bã ly biệt rồi.
Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn, cô càng đau khổ, nụ cười sẽ càng rực rỡ, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của người khác, cô hi vọng người khác sẽ được vui vẻ.
“Sao vậy? Sao anh lại có vẻ mặt như thế?” Diệp Hân Đồng cười hỏi.
Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy cô.
Diệp Hân Đồng cười, nhưng mà lòng chua xót, nụ cười mang theo cảm nước mắt rối rắm.
Hơi cau mày, cô len lén lấy mu bàn tay gạt đi nước mắt rồi vỗ vỗ vai Mặc Tử Hiên “Được rồi, được rồi. Không có gì. Chuyện này vốn đã xác định kết cục. Không có gì”
Cô như nói cho chính minh nghe, nhưng nước mắt lại vô duyên vô cớ rơi xuống. Lòng đau như bị cào xé.
Cô lại lấy mu bàn tay lau nước mắt.
“Chúng ta đi ra ngoài du lịch, ba ngày nữa trở lại, trong ba ngày này, tương lai thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta.” Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy cô.
Cô có cảm giác mình bị tuyên án tử hình, không biết cô bắt đầu thích anh từ lúc nào. Nếu có thể, cô thật muốn quay lại lúc chưa biết Mặc Tử Hiên, ít nhất cô sẽ không thấy đau lòng, thứ tình yêu đau lòng này khiến cô sắp không thở nổi.
Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng ra. Ánh mắt thâm thúy nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt cô. Hơi thở nặng nề đau lòng,
“Được” Diệp Hân Đồng thâm trầm trả lời, nước mắt ngân ngấn.
“Có rất nhiều nơi em muốn đi, Trung Quốc, Kim tự tháp Ai cập, Maldives sắp biến mất, bờ biển hoàng kim của nước Úc, những dãy đảo của Nhật Bản, Paris lãng mạn. Anh chọn một nơi đi.”
Diệp Hân Đồng nhìn về phía Mặc Tử Hiên đang mỉm cười thật nhẹ.
“Đi, bất kể dâu, như vậy, kể cả không có em, anh cũng có thể một mình đến nơi khiến anh nhớ lại.”
Nói thật là thương cảm. Một chút tâm trạng vui vẻ đi du lịch cũng chẳng có.
Du lịch là cái gì? Là từ nơi ở nhàm chán của mình đến nơi nhàm chán của người khác. Nếu một người sẽ rất cô độc, hai người cô độc đi với nhau trở thành lãng mạn.
Mặc Tử Hiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay ấy.
“Đừng nghĩ gì cả, em sửa soạn đi, một giờ nữa chúng ta đi.”
Mặc Tử Hiên buông tay cô ra, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Ánh mắt vẫn đầy tâm trạng phức tạp.
Diệp Hân Đồng khéo léo gật đầu.
Tâm trạng vẫn nặng nề như thế.
Đồ đạc cô mang đến cũng chẳng nhiều, rất nhanh đã sửa soạn xong, cô ngồi ở đầu giường điều chỉnh suy nghĩ của mình, cố gắng xua đuổi suy nghĩ của trái tim.
Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng Lão Kim đi tới, anh gật đầu với ông một cái, biểu cảm hết sức kín đáo. Lão Kim nở nụ cười hiếm hoi. Hai người như có mưu đồ bí mật gì đó, mà chuyện này họ có vẻ đã nhất trí với nhau.
Mặc Tử Hiên lại liếc mắt nhìn cửa phòng Diệp Hân Đồng, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Đột nhiên, cửa phòng Diệp Hân Đồng mở ra, cô nở nụ cười tươi sáng với Mặc Tử Hiên.
Cô cứ tưởng rặng Cổ Phi sẽ gây khó khăn, nhưng thật kỳ quái, Cổ Phi hình như cũng rất ăn ý, không một lời giữ lại, chỉ lạnh nhạt đứng ở đại sảnh nhìn họ rời đi.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cổ Phi, Cổ Phi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười chế nhạo.
Nụ cười đó khiến Diệp Hân Đồng không hề thoải mái, Cổ Phi giống như đang nhìn cô giãy chết.
Mặc Tử Hiên lái xe ra phi trường Hoàng gia.
Máy bay cất cánh vào buổi tối, là máy bay riêng của Mặc Tử Hiên.
Lại ngồi lên chiếc máy bay này, trong lòng Diệp Hân Đồng trăm mối ngổn ngang.
Nhớ ngày đó, cô tới Hàn Quốc không có chút ý định nào với Mặc Tử Hiên, tại sao lại đi thích anh, bởi vì thực ra đã vốn thích anh, chỉ là không biết mà thôi, đến khi Kim Lệ Châu xuất hiện cô mới phát hiện ra điều đó.
Diệp Hân Đồng ngồi ở cửa sổ suy tư.
Mặc Tử Hiên cho một bọc không biết là thứ gì vào cốc, nước biến thành màu nâu.
Anh đưa tới trước mặt cô.
“Đây là cái gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Ở trên cao, không khí ít, sức ép lớn, uống cái này thì có thể thích ứng.” Anh mỉm cười nhưng trong mắt không tan được ưu sầu.
Diệp Hân Đồng cầm lấy, uống một hơi.
Mặc Tử Hiên cầm lại cái cốc, đặt xuống.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi “Em có cảm giác như tình nhân bỏ trốn, tâm trạng không hiểu vì sao cũng chẳng thấy tốt. Rõ ràng tự nhủ với mình 3 ngày tới không nên nghĩ gì, nhưng…”
Diệp Hân Đồng cười nhưng trong mắt đầy u sầu.
Mặc Tử Hiên dừng lại một chút rồi thở dài, nói sang chuyện khác “Hàn Quốc sớm hơn mấy tiếng, em có muốn xem đĩa gì không?”
Mặc Tử Hiên lấy ra một chồng đĩa lớn để trên bàn.
Nhớ đến đống đĩa phim hạn chế kia, cô thà đi ngủ còn hơn.
“Chúng ta nên ngủ đi, đến nơi có thể chơi được” Diệp Hân Đồng lúng túng nhảy lên giường đắp chăn.
Mặc Tử Hiên cúi người, mặt tiến sát mặt cô, ánh mắt thâm tình, kín đáo.
“Anh muốn xem, xem với anh. Giọng anh luôn có sự dụ dỗ, giống như nàng tiên cá hát ở biển sâu, biết rõ đi là chết, nhưng cô lại không tự chủ được rơi vào.
Diệp Hân Đồng xấu hổ ngồi dậy.
“Ừm” Cô đỏ mặt nói.
Mặc Tử Hiên cười tà mị, anh rất thich vẻ mặt này của cô.
Anh đẩy đống đĩa trên bàn đến trước mặt cô. “Em chọn đi. Chọn cái em thích, thế anh mới biết em thích động tác gì.”
Diệp Hân Đồng lúng túng cười cười, ngượng ngùng chọn đại một cái đưa cho Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn bìa đĩa, cười xấu xa, nhếch mày “Em chắc chứ?”
“Hả?” Diệp Hân Đồng cũng liếc nhìn, là người thú, choáng.
“À, nhầm nhầm, cái này” Diệp Hân Đồng lại đưa đại một cái khác.
Mặc Tử Hiên liếc nhìn, cười nhét đĩa vào.
Một hình ảnh làm mặt đỏ tim đập, Diệp Hân Đồng nhìn ra chỗ khác, lúng túng nghe tiếng rên rỉ trên màn hình truyền tới.
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm mặt Diệp Hân Đồng, ánh mắt nóng rực như lửa thiêu đốt cơ thể cô.
“Anh xem đi, nhìn em làm gì?” Diệp Hân Đồng lườm anh.
Cô hắng giọng một cái, đưa mắt về phía TV, đúng đoạn ‘cắn’. Cô rướn mày, lúng túng muốn hộc máu.
“Muốn thử không, làm vậy mới đúng” Anh cười nhạo báng.
“Cô ta đúng, anh đi tìm cô ta đi, em không, đừng có tìm em.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Mặc Tử Hiên ôm sát cô, tà mị nói: “Nhưng làm thế nào đây. Anh lại thích em làm như thế, bây giờ chúng ta tiếp tục”
Diệp Hân Đồng tương cùi chỏ vào bụng anh “Em không muốn, không có tâm trạng làm cái đó.”
Mặc Tử Hiên dứt lời, đôi môi cong cong của cô bị Mặc Tử Hiên hôn lên. Tinh tế, triền miên.
Diệp Hân Đồng vụng về đáp lại.
Từ từ cô bị đặt lên giường.
“Anh cắn em nhé. Em sẽ thích”
Trong ánh mắt anh lại lóe ra ánh sáng, khiến cô bị trầm mê, lún sâu.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, nụ hôn của anh dừng lại, cô ngẩng đầu lên.
Anh hôn cô, đồng thời tháo búi tóc của cô, mái tóc như thác nước tung ra, tăng thêm phong vị nữ tính.
Ngón tay anh đùa nghịch trên mái tóc cô, đặt nụ hôn trên xương quai xanh, cái cổ khêu gợi lưu lại dấu vết.
“Á” Mỗi lần cô nhẹ nhàng kêu lên đều khiến anh muốn xâm nhập, toàn thân thở dốc, anh không thỏa mãn.
Nụ hôn tiếp tục đi xuống, anh dùng kỹ thuật thành thục, dụng ý che chở, trêu đùa nơi đỏ thắm, thở gấp, lại tiếp tục đi xuống, cho đến khi tách hai chân cô ra, cúi đầu.
Diệp Hân Đồng ưỡn thân thể, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.
Nụ hôn của anh, đầu lưỡi phối hợp uyển chuyển triền miên, như sóng biển va vào thuyền, lại như ánh nắng ban mai ngày đông, khiến cho cô không cách nào tự kiềm chế.
“A. Không dược…” Diệp Hân Đồng hơi đẩy anh ra, cơ thể không tự chủ được phản ứng run rẩy.
Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, cười tà mị một tiếng.
“Cảm thấy không, đây mới thực sự là cắn”
Diệp Hân Đồng xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng anh lại đột ngột đè cô xuống
“Không thích sao”
“Ưm”
“Thế thì thế này” Không đợi Diệp Hân Đồng trả lời, nụ hôn của anh đi lên, hạ thân cứng rắn xông phá tầng trở ngại, cọ sát, giữ tiết tấu vừa đủ.
Lần này khác với những lần triền miên trước, như hút thuốc phiện làm cô mê muội, lại như đánh trúng khiến cô điên cuồng.
Mặc Tử Hiên triệt để hiểu rõ cơ thể cô cần gì.
Cho lúc cơ thể cô khao khát, rút lúc cơ thể cô giãn ra.
Những nụ hôn triền miên rơi xuống
Tiếng va chạm biến mất trong tiếng động cơ máy bay.
Gào thét cuồng loạn.
Tình cảm chân thành toàn lực được phóng thích…
Cho đến khi mệt mỏi kèm theo thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.