Vũ Văn Thành hơi ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hân Đồng, im lặng rất lâu. Diệp Hân Đồng sốt ruột nhưng tự dằn lòng mình chờ đợi.
“Thích, từ lần đầu tiên thấy em đã thích rồi.” Lâu sau anh mới nói.
Tim Diệp Hân Đồng đập thình thịch, hô hấp bắt đầu rối loạn “Lần đầu tiên?”
“Ừ.” Vũ Văn Thành vẫn nhìn xa xăm, không dám nhìn thẳng Diệp Hân Đồng, tiếp tục “Đó là một buổi sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, em đeo một chiếc cặp sách hồn siêu phách lạc đi lướt qua anh, bả vai đụng vào anh, em không thèm ngẩng lên nói xin lỗi, sau đó tiếp tục đi, anh biết là em buồn vì chú Diệp ra đi. Một khắc đó, anh tự nói với mình, sẽ thay thế chú bảo vệ em.”
Rất lâu Diệp Hân Đồng mới nhớ lại, cũng không nhớ rõ có chuyện như thế.
“Anh theo em về nhà, vừa đến cửa em lại đổi một khuôn mặt tươi tắn, mỉm cười với cô Diệp, như chưa hề có sự buồn bã, tiếng cười của em lây cho mọi người xung quanh. Một khắc đó, anh đã thích em, sẵn lòng phục tùng, không, phải là mừng rỡ như điên cảm ơn chú Diệp đã đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho anh.
“Hồng sắc Yên Nhiên?” Đó là cái gì, cô cũng không biết.
Vũ Văn Thành buồn rầu nhìn về phía Diệp Hân Đồng “Nếu em không yêu anh, anh sẽ trả Hồng sắc Yên Nhiên cho em, nhưng, anh sẽ vẫn bảo vệ em suốt cuộc đời.”
Vũ Văn Thành mất mát cúi đầu.
Một khắc đó, Diệp Hân Đồng bị cảm động muốn khóc. Vì anh cô đơn mà muốn yêu thương cô. Sự xúc động là xuất phát của tình yêu nam nữ.
Diệp Hân Đồng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên má anh.
Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, sau đó vô cùng mừng rỡ. “Diệp Hân Đồng…” Anh không dám hỏi em cũng thích anh sao? Sợ cô sẽ thẳng thừng cự tuyệt.
Diệp Hân Đồng thẹn thùng nhíu mày một cá. Sau đó trợn to đôi mắt ngây thơ linh hoạt nhìn Vũ Văn Thành “Anh không thông minh gì cả!”
“Cái gì?” Câu trả lời của cô không giống mong muốn, lòng Vũ Văn Thành lại trầm xuống.
Diệp Hân Đồng bật cười, nhạo báng “Trong bữa tiệc em thấy anh đang uống rượu, sao anh lại tìm được chỗ này?”
Vũ Văn Thành thở dài, anh không thể xác định được ý tứ trong lời nói của cô, trong lòng hơi rối rắm, lại cúi đầu nhìn cát dưới chân “Anh tự gắn máy theo dõi vào quần áo của em.”
“Cái gì?” Sao cô không phát hiện ra, cúi đầu nhìn quần áo mình, không thấy gì đặc biệt.
Vũ Văn Thành lấy ở mác áo sau gáy một con chip điện tử to cỡ hạt đậu đưa cho Diệp Hân Đồng.
“Thật xin lỗi, anh chỉ muốn bảo vệ em, xác định là em vẫn an toàn. Lúc thấy Mặc Tử Hiên trở về một mình, anh lập tức khởi động hệ thống truy tìm.”
Cô không hề tức giận, ngược lại vô cùng cảm động.
Cúi đầu xấu hổ mỉm cười, mặt nóng bừng: “Cảm ơn anh đã thích em.”
“Thế còn em? Có thích anh không?” Vũ Văn Thành cảm giác tim đập mạnh như sắp ngừng thở.
“Ừm”, Diệp Hân Đồng gật đầu “Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng em rất vui vì anh thích em.”
Vũ Văn Thành nở một nụ cười khó thấy, vô cùng đẹp làm say lòng người.
“Anh có thể hôn em không?” Vũ Văn Thành thận trọng hỏi. (Chị lạy em đấy Thành, đúng là chả có kinh nghiệm tán gái gì cả:D)
“Hả?” Diệp Hân Đồng che miệng theo phản xạ.
Cô nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Vũ Văn Thành.
Hôn? Nếu là tự nguyện, thì đây sẽ là lần đầu tiên.
Diệp Hân Đồng từ từ buông tay, ngượng ngùng gật đầu một cái.
Vũ Văn Thành vô cùng nâng niu khuôn mặt mềm mại của cô. Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của anh ngàng càng gần hơn, mang theo hơi rượu.
Cảm giác này cũng không thấy ghét, không giống lúc bị Mặc Tử Hiên cưỡng hôn, cảm giác ghê tởm như bị quét sạch một lớp da.
Vũ Văn Thành đặt môi lên môi cô, dịu dàng đi vào miệng, cô thẹn thùng đáp lại.
Cảm giác không muốn trốn tránh, ngược lại hi vọng anh sẽ không rời ra. Đụng chạm đầu lưỡi ướt át mềm mại của anh, cảm giác thật ngọt ngào.
Hai người đắm chìm trong nụ hôn, bên bờ biển, Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, tay nắm chặt đấm, trong lòng có một sự bực bội vô thức.
Anh không thể thất bại! Mang theo sự lạnh lùng thâm hiểm bên trong như ác ma địa ngục đầy quỷ kế, anh quay mũi tàu biến mất trong màn đêm vô tận.