“Cái gì, thiếu gia sao cậu lại nói chuyện Hồng sắc Yên Nhiên với cô ấy, sao cậu xúc động như vậy? Rõ ràng cậu là một người lạnh lùng mà.” Lão Kim lo lắng nói trong phòng Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên im lặng. Ánh mắt kín như bưng càng thêm âm u.
“Thế thì kế hoạch của chúng ta đã khó càng thêm khó rồi.” Lão Kim mặt mày ủ ê.
“Tôi muốn thay đổi kế hoạch.” Mặc Tử Hiên rốt cuộc mở miệng.
“Thiếu gia, nếu không khiến Diệp tiểu thư yêu cậu, Diệp Tuyền chắc chắn sẽ không nói bí mật với cậu đâu”. Lão Kim không đồng ý.
“Vừa muốn hành hạ cô ấy, vừa muốn cô ấy yêu tôi, thật là khó.”
“Vậy trước hết làm cho cô ấy yêu cậu, sau khi đã biết bí mật, không còn giá trị lợi dụng nữa thì hành hạ, thiếu gia, phải lấy việc lớn làm trọng.”
Phải, anh phải lấy đại sự làm trọng. Nhưng nhớ đến cái khuôn mặt con nít kia trong lòng anh lại có chút phức tạp.
“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp, Dù sao gia đình Vũ Văn Thành cũng rất có thế lực.” Lão Kim có chút khó khăn.
“Vậy ra tay với thằng anh không học vấn không nghề nghiệp kia trước”
Lão Kim im lặng, không lên tiếng. Vẻ mặt u sầu đó Mặc Tử Hiên cũng không tính đến trước.
“Diệp tiểu thư đâu? Thiếu gia dự định sẽ làm gì bây giờ?”
Mặc Tử Hiên im lặng rất lâu, nhắm mắt lại, suy tư. Một hồi mới mở mắt “Đưa thẻ mở cửa phòng của cô ấy cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Lão Kim xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau đã cầm một chồng khóa từ đến, đưa cho Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên tìm chìa khóa phòng Diệp Hân Đồng, những cái còn lại vứt lên salon, rồi nhẹ nhàng đến bên cửa phòng cô.
Bên trong, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Mặc Tử Hiên thận trọng tới trước giường Diệp Hân Đồng, nhìn cô đang thanh thản ngủ.
Diệp Hân Đồng ôm chăn như con bạch tuộc, tuy nằm nghiêng, nhưng chân vẫn choãi ra ngoài, đè lên chăn, nếu đổi cái chăn kia thành một người đàn ông, thì hắn sẽ bị đè chết.
Mặc Tử Hiên cúi xuống khuôn mặt cô, ánh trăng phản chiếu một gương mặt nõn nà. Khuông mặt như trẻ thơ của cô nhất thời khiến trong lòng anh cảm thấy muốn cưng chiều.
Tay anh sờ lên khuôn mặt con nít đầy đặn ấy.
“ừm” Diệp Hân Đồng mắt vẫn nhắm, vung tay lên, miệng phát ra một tiếng kêu phản kháng rồi lại tiếp tục ngủ say như cũ.
Mặc Tử Hiên lại nhớ tới lần cô say rượu, cảnh tượng vẫn quen thuộc như thế. Nhớ đêm đó, một bộ vị nào đó của anh đang ngừng công kích lại bất chợt trở nên oai phong.
“Kể cả không cưới em, tôi cũng sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi.” Bàn tay Mặc Tử Hiên vuốt ve bắp đùi cô. Cách một lớp quần ngố, da thịt trơn mềm của cô khiến anh muốn mà không thể ngừng được.
Tiếng hít thở của người đàn ông trong phòng mỗi lúc một nặng nề.
“Ừm” Diệp Hân Đồng xoay người, nằm ngửa ra. Hít sâu một hơi, vẫn không tỉnh.
Mặc Tử Hiên vô thức nhếch miệng, có cảm giác vui sướng không giải thích được.
Anh khom người thận trọng ôm lấy Diệp Hân Đồng, mở cửa, bế sang phòng mình.
Lão Kim thấy Mặc Tử Hiên bế Diệp Hân Đồng về, rướn mày.
“Thiếu gia……”
“Đừng nói…. Tôi tự biết.” Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng đặt Diệp Hân Đồng xuống.
Lão Kim bất dắc dĩ cau mày, mở cửa đi ra ngoài.
Anh nhanh chóng cởi quần áo của mình, chỉ vung tay vài cái, áo sơ mi và quần đồng thời bị cởi ra.
Anh nhẹ nhàng thuần thục trèo lên giường, tắt đèn. Nằm xuống, đắp chăn. Nhưng một bộ phận hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại không chịu đi ngủ.