Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi trắng bệch được che bởi màu son đỏ, hình ảnh trang nhã như tiên nữ trong rừng, thanh tân thoát tục, không cần mỹ phẩm, chỉ cần đôi môi hồng của cô đã khiến tim đập nhanh. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô làm anh đau đớn.
Diệp Hân Đồng mặc bộ cảnh vệ một khuy, theo Mặc Tử Hiên lên xe, vừa ngồi lên, cô đã quay mặt nhìn ra cửa, tránh nói chuyện với Mặc Tử Hiên.
Đến chính hoàng điện, là nơi Hàn vương xử lý quốc sự, Yoon Jin ngồi như phạm nhân ở ghế chính giữa, cúi đầu, thấy Mặc Tử Hiên đi vào, nước mắt chảy ra, ánh mắt van xin xinh đẹp động lòng người.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng gật đầu với Yoon Jin, cô nín khóc mỉm cười.
Diệp Hân Đồng đứng trên điện, nghĩ thầm, rõ ràng giúp mình bảo vệ sự công bằng, thật ra lại âm thầm giải quyết, không để sự việc đồn ra ngoài, cô cũng không muốn gây phiền toái cho quốc gia mình.
“Xảy ra chuyện ẩu đả như vậy, ta rất lấy làm tiếc. Cô là đặc phái của Trung Quốc, quả thật chúng tôi đã bất kính, bây giờ cô có yêu cầu gì cứ việc nói, ta nhất định nghiêm trị, tuyệt đối không nương tay.” Lý Trí vương nhìn rất ôn hòa, nhưng ông lại đang bảo vệ cho cảnh vệ của mình, cô bị đánh không hề đánh trả, nhưng giờ thành chuyện gây thị phi.
Diệp Hân Đồng cười châm chọc, cúi người thật sâu chào Lý trí vương, thản nhiên nói “Chúng tôi chỉ đùa nhau thôi, không cần trừng phạt. Chỉ có điều cô ấy không biết lưng tôi bị thương, không nhìn thấy áo tôi bị dính máu, cho nên mới đẩy mạnh tôi xuống giếng cạn, nghĩ rằng tôi ngủ choáng ngất trong đó thì sẽ có người đi qua nhìn thấy.”
Sắc mặt Lý trí vương có chút lúng túng, không có cách nào bào chữa. Ông lúng túng cười khẽ, không nói gì.
“Thì ra là phụ nữ chơi với nhau như vậy.” Lý trí vương xuống nước.
“Không phải, là cảnh vệ Yoon nói muốn khoa tay múa chân với tôi, chỉ tiếc là thân thể tôi đang bị trọng thương, không thể đáp ứng, cô nguyện ý sau khi tĩnh dưỡng thân thể cho tốt sẽ cùng cô ây thảo luận, một tuần trước, lưng tôi bị đâm một dao, khiến cảnh vệ Yoon Jin thất vọng rồi.” Nói xong những lời này, Diệp Hân Đồng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô gắng gượng không để mình ngã xuống.
Lee Yul thương cảm nhìn về phía Diệp Hân Đồng, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trán cũng rịn mồ hôi.
Lee Yul đặt một cái ghế sau lưng Diệp Hân Đồng “Ngồi đi, đừng gắng gượng, còn nữa, thật xin lỗi.”
Diệp Hân Đồng quả thật không chịu được, cảm kích cậu ta đã bưng ghế tới, vừa định ngồi xuống, Mặc Tử Hiên đã kéo vai cô, Diệp Hân Đồng không hiểu nổi chống lại tròng mắt thâm trầm hun hút của anh.
Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng, cũng có thể nói là đỡ cô nói với Lý Trí vương: “Không còn chuyện gì nữa, cơ thể cô ấy bây giờ đang yếu, con đưa cô ấy về, tiệc gia đình tối nay rời đến thứ sáu vậy.”
Lý Trí vương gật đầu một cái. Mặc Tử Hiên đỡ Diệp Hân Đồng đi.
Diệp Hân Đồng quay đầu nhìn Lee Yul có chút bi thương, hất tay Mặc Tử Hiên ra.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc, không ngờ cô quay lại, tập tễnh đến trước mặt Lee Yul, cười yếu ớt: “Cảm ơn người đã mang cái ghề giúp tôi đầu tiên, tấm lòng tinh tế, nếu nỗ lực, người nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của nhiều người.”
Trong lòng Mặc Tử Hiên có một cục tức, không biết là cảm giác gì, anh bước nhanh qua kéo cô đi.
“Nên về nghỉ ngơi rồi.” Anh lạnh lùng nói.
Diệp Hân Đồng không còn sức để trừng anh nữa, bị anh lôi đi, vừa lên đến xe, Mặc Tử Hiên đã chìa tay, khống chế cô trong lòng, nhẫn nhịn cơn tức: “Tại sao muốn đối tốt với Lee Yul, em nói những lời đó là có ý gì?”