»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Tuy Tiêu Lãng rất muốn làm cầm thú một phen, mặc dù thân thể Tả Hi, tiểu thư của Tả gia tràn ngập hấp dẫn nhưng cuối cùng hắn chọn không bằng cầm thú, giữ giới hạn trong lòng.
An toàn trong hang ngầm, Tiêu Lãng bắt đầu tu luyện Huyền khí, thực lực chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Dù sao đói có thể ăn lương khô, khát thì uống nước, ở lại đây mười ngày, nửa tháng không thành vấn đề.
Thảo đằng thần hồn màu tím liên tục nuốt Tả Phàm, không ngừng dài ra. Nhưng lúc này Tiêu Lãng không vui sướng gì khi thảo đằng thần hồn màu tím biến dài. Giống như phú ông trăm vạn, mỗi ngày có thể kiếm mấy trăm mấy ngàn khối không cảm giác có gì. Nếu thảo đằng thần hồn màu tím lại tiến hóa thì chắc Tiêu Lãng sẽ mừng rỡ.
Dường như Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể riết rồi nghiện, mỗi ngày không luyện nó thì người khó chịu, có xu hướng thích bị ngược. Đương nhiên Tiêu Lãng không có thói quen bị ngược, chẳng qua chiến kỹ Thiên Ma luyện thể phối hợp tốc độ tu luyện Huyền khí gấp ba của thảo đằng thần hồn màu tím giúp tăng cảnh giới nhanh vèo vèo, thế là Tiêu Lãng bị nghiện như hút ma túy.
Tư duy của con người thường theo quán tính. Ví dụ nữ nhân thanh lâu sau khi bán thân một lần thì sẽ có lần thứ hai, ba rồi cứ thế mãi. Tiêu Lãng cũng vậy, dù sao đã mất hơn một năm tuổi thọ, hắn không cần đẻ ý vài năm, thiếu ba, năm, tám năm cũng chẳng sao.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hôn mê ba canh giờ sau tỉnh lại, cảm giác toàn thân bị trói thành bánh chưng, nàng rất sợ hãi. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhớ đến trước khi hôn mê Tiêu Lãng định xâm phạm mình, nàng càng tuyệt vọng hơn. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia định cắn lưỡi tự tử, kết quả phát hiện thân dưới không có dấu hiệu gì lạ, y phục trên người còn nguyên. Không ngờ nàng không bị làm nhục?
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không biết Tiêu Lãng nghĩ gì, là không có hứng thú với nàng hay bản thân hắn không làm được> nhưng qua chuyện này Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ngoan hơn, không dám chọc giận Tiêu Lãng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia co ro ngồi trong góc, dù thân thể tê rần cũng không dám phát ra chút tiếng động. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thấy Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể quái dị, dù hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ngất xỉu thì Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không dám nhúc nhích.
Đau đớn trong óc giảm bớt, Tiêu Lãng ngồi dậy. Ở trong hang động hơn nửa đêm, Tiêu Lãng đói bụng, lấy lương khô ra khỏi Tu Di Giới, gặm ăn. Tiêu Lãng phát hiện Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thỉnh thoảng nhìn hướng mình, cổ họng mấp myá. Tiêu Lãng thầm buồn cười, đi ra lấy một miếng thịt khô đưa đến bên môi Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, không nói chuyện, vừa ăn vừa nhìn nàng.
Tính Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng bướng, tuy rằng vừa đói vừa khát lại cố nén quay đầu đi. Tiêu Lãng dứt khoát cất lương khô, ngồi một bên, không thèm nhìn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, một mình ăn uống. Bộ dạng Tiêu Lãng ăn rất khoa trương, làm như lương khô khô khan là sơn trân hải vị. Tiêu Lãng thật sự đói chết, bám theo người Tả gia đi sơn cốc, bận rộn hơn nửa ngày, giờ phút này đã là đêm khuya. Con người là sắt cơm là cương!
Tiêu Lãng ăn no xong ợ hai cái, đi bờ sông uống hớp nước, quay trở về dựa vào vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liếc trộm Tiêu Lãng, nói nhỏ:
– Ác ôn, cầm thú…
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia học ngoan, không dám chửi tiếp. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nuốt nướng miếng, cảm giác đói không quá mãnh liệt. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vặn vẹo người khiến cơ thể tê cứng thoải mái hơn chút.
Dường như Tiêu Lãng đã ngủ say. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không dám nhúc nhích, nàng biết nam nhân lớn hơn nàng một tuổi này có sức chiến đấu khủng bố cỡ nào. Nếu Tả Hi, tiểu thư của Tả gia dám tập kích nữa thì sợ là thật sự bị Tiêu Lãng cưỡng hiếp.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thầm mắng trong lòng vài câu, phát hiện một chuyện rất lúng túng, nàng mắc tiểu.
Con người có ba chuyện gấp, đây là việc bình thường.
Vấn đề là giờ phút này Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị trói, không thể nhúc nhích thì sao đi tiểu được? Hơn nữa sơn động nhỏ như vậy, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đi đâu trút bầu tâm sự? Không lẽ làm tại chỗ?
Cuối cùng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nghĩ ra một cách.
Ráng nhịn!
Nửa canh giờ sau, người Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run bần bật, mặt đỏ như hao đào, sắp nhịn không được, sắp vỡ đê.
Rốt cuộc, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không thể nhịn được nữa, mặt đỏ lên khẽ kêu:
– Này!
Tiêu Lãng phớt lờ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, xoay người ngủ tiếp.
Lần này thanh âm lớn hơn chút:
– Này!!!
Tiêu Lãng bị đánh thức, kinh ngạc quay mặt sang, cười giễu cợt hỏi:
– Sao vậy? Không nhịn được nữa, đói bụng rồi?
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cúi đầu không dám nhìn Tiêu Lãng, lắc đầu, nói nhỏ:
– Cởi dây thừng cho ta.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bắn ra một thanh phi đao gần sat ngực Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, cắt đứt dây thừng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sợ hãi người run run, suýt không kiềm được tiểu trong quần. Chỉ chệch một chút là phi đao sẽ chém rớt gò bồng đào của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rồi.
Tiêu Lãng đứng dậy cất phi đao:
– Sau này còn nhúc nhích lung tung nữa ta sẽ trói ngươi lại treo lên. Đừng mơ chạy trốn, chỗ này là lòng đất, trong sông có thực nhân ngư. Da trầy xước chảy chút máu là ngươi sẽ bị vô số thực nhân ngư cắn xé, cuối cùng biến thành bộ xương!
Tiêu Lãng lấy một phần lương khô từ Tu Di Giới ra, lại nhắm mắt dựa vào tường, thiếp ngủ.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vừa kinh vừa sợ, nhìn lương khô dưới đất, biểu tình phức tạp. Cuối cùng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không nhịn được, lòng vừa thẹn vừa giận vừa khó chịu.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ráng nhịn giây lát, kiềm không được đi hướng mạch nước ngầm. Thảo đằng thần hồn màu tím ở trong sông tỏa ra ánh sáng tím, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thấy rõ trong sông có vô số thực nhân ngư bị thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt. Nhìn thực nhân ngư bộ dạng xấu xí, răng sắc bén, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sợ hãi mặt trắng bệch, liên tục thụt lùi.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ngoái đầu lại liếc trộm Tiêu Lãng nhắm mắt ngủ say, đỏ mặt cắn răng cởi đồ. Trong người Tả Hi, tiểu thư của Tả gia mặc yếm, phải cởi hết mới tiện. Trong hang nhỏ hẹp này không có chỗ che giấu, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đành đưa lưng hướng Tiêu Lãng, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu đi tiểu.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nén lâu như vậy tích trữ hơi nhiều, nước tiểu trong suốt ùa ra, từ trong hang động chảy xuống sông. Mặc dù Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cố gắng khống chế nhưng vẫn phát ra tiếng nước.
Tiêu Lãng nghi hoặc mở mắt ra, thấy cặp mông trắng, vừa lúc Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ngoái đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc này, thân thể hai người lại run lên, cùng trợn to mắt. Tiêu Lãng lập tức nhắm mắt lại. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhanh chóng đi tiểu xong, tay chân luống cuống mặc đồ trở lại, mặt đỏ rực, lòng rất xấu hổ, tức tối, mấy lần muốn tự sát chết cho xong.
Nhưng từ nhỏ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sống an nhàn sung sướng, tiểu thư yểu điệu làm gì có gan tự sát, mấy lần cắn lưỡi tự tẫn, đầu lưỡi đau xót liền ngừng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia muốn nhảy xuống sông nhưng nghĩ đến đám thực nhân ngư làm nàng rùng mình, không dám nhảy.
Mùi nước tiểu hơi hắc lan tỏa trong hang động làm Tiêu Lãng, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rất lúng túng, không khí biến kiều diễm. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia mấy lần tự sát không thành công, kiềm không được lòng sợ hãi và giận dữ, ôm đầu gối nức nở.
Tiêu Lãng lại mở mắt ra, nhìn bả vai Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run run, bỗng nhiên không thấy hận nàng nữa. Nói sao thì đây là một tiểu cô nương. Tiêu Lãng thấy tức giận, sớm biết như vậy giết chết Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trong sơn cốc thì bây giờ không rắc rối như vậy.
Tiêu Lãng nhớ đến lời Tiêu Thanh Y nói, khẽ thở dài. Lòng của Tiêu Lãng đúng là không đủ cứng rắn.