»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Vân Tử Sam tổ chức yến hội vẫn là đại sảnh nhỏ đó, bên ngoài vẫn có ai hộ vệ Chiến Vương cảnh. Lần này Vân Tử Sam không trốn trong phòng, căn phòng nhỏ có một Cung nữ Xuân Hỉ. Loại yến hội này không có dinh dưỡng gì, đơn giản là Vân Tử Sam thấy Tiêu Lãng đột phá Chiến Tôn cảnh, trở thành Phiêu Kỵ tướng quân có thực quyền nên tới lôi kéo, khiêu khích. Vì lần trước Tiêu Lãng hành xử thô lỗ, lúc này Vân Tử Sam học khôn, mang theo cung nữ chắc hắn sẽ không làm bậy đi?
Tiêu Lãng để mấy trăm Yêu Thần vệ ăn no uống đã trong Vân Yên các, một mình hắn nghênh ngang đi tới. Thân thể cao một thước tám, vóc dáng hoàn mỹ, mặt lạnh lùng, Vân Tử Sam nhìn mắt sáng ngời.
Thân hình Vân Tử Sam càng mảnh mai, hiển nhiên nàng rất vất va trong khoảng thời gian này. Vân Tử Sam mặc ao lông chim trắng, trông càng động lòng người, giống nữ thần.
– Chúcm ừng Yêu tướng quân tổ kiến Yêu Thần vệ, đột phá Chiến Tôn cảnh. Quả nhiên tử Sam không nhìn lầm người, Yêu tướng quân là người làm việc lớn, sau này muốn phong vương bái tướng không phải chuyện nằm mơ.
Mỹ nữ thật đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, nói chuyện khép léo. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, khuôn mặt đầy tà khí, mắt sáng rực nhìn Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng nói:
– Phong vương bái tướng, vị cao quyền trọng không phải là ước nguyện của Yêu Tà. Chắc công chúa biết ước mơ của kẻ hèn này, chỉ cầu được trái tim của công chúa điện hạ và cùng điện hạ chim liền cánh cây liền cành. Những thứ khác đều là mây bay!
– Yêu… Tướng quân!
Vân Tử Sam cười ngại ngùng đúng chỗ, mi mắt rũ xuống, rèm mi cong khẽ run, gò má hây hồng, thiếu nữ động tình. Tiêu Lãng nhìn Vân Tử Sam, tim rung lên, thật sự cho rằng Vân Tử Sam mở rộng lòng vì hắn.
Cung nữ Xuân Hỉ đúng lúc lên tiếng:
– Tướng quân đại nhân, gần đây công chúa rất nhớ tướng quân, cứ nhắc tướng quân với nô tỳ.
Vân Tử Sam ngước mắt lên, đưa tình liếc Tiêu Lãng, sóng mắt đưa thu ba làm người lâng lâng, rượu không say mà người say.
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt tuyệt trời, mắt mê ly, trong đầu hiện ra hình ảnh không phải Vân Tử Sam mà là Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng nhớ lại lúc Đông Phương Hồng Đậu nhìn hắn cũng đưa tình thế này, cũng xấu hổ như vậy, thiếu nữ động tình đẹp không thể tả. Tim Tiêu Lãng đau nhói.
Vốn Tiêu Lãng muốn khách sáo với Vân Tử Sam vài câu nhưng giờ thấy lạt thếch.
Tiêu Lãng bưng ly lên, miễn cưỡng nâng tinh thần nói:
– Điện hạ, Yêu Tà kính công chúa một chén, lát nữa còn có quân vụ nên Yêu Tà không ở lâu. Điện hạ chờ ta giết địch lập công, trở thành thượng tướng quân sẽ đến cầu hôn!
Tình ý trong mắt Vân Tử Sam biến mất, thấy Tiêu Lãng ánh mắt lạnh lùng, nàng không hiểu đã chọc giận hắn chỗ nào. Vân Tử Sam thấy Tiêu Lãng lạnh lùng liếc Cung nữ Xuân Hỉ thì xoe tròn mắt, bưng ly rượu lên.
Vân Tử Sam cười nói:
– Sao Yêu tướng quân gấp quá vậy? Buổi chiều ta mới từ phủ nguyên soái trở về, hiện tại làm gì có quân vụ? Tử Sam không thể khiến Yêu tướng quân có chút quyến luyến gì sao? Ta không cho Yêu tướng quân đi! Xuân Hỉ, đi lấy rượu ngon đến, ta muốn cạn chén với Yêu tướng quân!
Cung nữ Xuân Hỉ ngoan ngoãn lui xuống. Trên bàn còn rất nhiều người, không cần Cung nữ Xuân Hỉ đi lấy thêm. Vân Tử Sam đặt quyết tâm trấn an Tiêu Lãng một phen, cho dù phải hy sinh cái gì cũng không sao.
Tiêu Lãng kinh ngạc, tạm thời không nghĩ ra cớ để đi, đành miễn cưỡng trò chuyện, cùng Vân Tử Sam uống mấy ly. Vân Tử Sam đứng dậy rót đầy rượu cho Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam hỏi vấn đề nàng muốn biết nhất:
– Không ngờ Yêu tướng quân bế quan lâu như vậy, không đi ra gặp Tử Sam một lần. Nam nhân các ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy? Phải rồi, tại sao Yêu tướng quân có thể đột phá Chiến Tôn cảnh trong vòng nửa năm vậêu tướng quân không có bình cảnh sao? Vu thuật thật sự đại thành?
Trong lòng Tiêu Lãng tràn ngập hình ảnh Đông Phương Hồng Đậu, tùy ý vận chuyển Huyền khí, phóng ra Huyền khí chiến giáp.
Tiêu Lãng nói tào lao:
– Ta là chân linh chi thể thứ hai trong vạn năm qua. Tốc độ tu luyện thế này còn hơi chậm. Về bình cảnh thì tộc của ta có bí thuật, có thể nhẹ nhàng vượt qua. Tất nhiên vu thuật đã đại thành, nếu k othì ta sẽ không xuất quan, nhưng cách đỉnh còn rất xa. Bây giờ ta tối đa chỉ có thể giết Chiến Vương cảnh cao giai, muốn giết Chiến Hoàng cảnh thì phải khổ tu mấy năm mới được.
Mắt Vân Tử Sam sáng lên, như hai ngôi sao sáng nhất trong trời đêm. Huyền khí chiến giáp không thể nào là giả, nếu Tiêu Lãng có thể ngay mặt đánh bại Tả Kiếm, độ đáng tin trong lời nói của hắn rất cao. Tuổi như vậy đã có thể giết Chiến Vương cảnh cao giai, nếu bồi dưỡng vài năm thì e rằng thật sự có thể trở thành tuyệt thế cường giả.
Vân Tử Sam trầm ngâm giây lát, đột nhiên nêu đề nghị làm Tiêu Lãng cực kỳ kinh ngạc:
– Yêu tướng quân kỳ tài ngút trời, bây giờ Bắc Cương hỗn loạn như vậy, sắp bắt đầu đại chiến rồi. Yêu tướng quân ở đây thật sự quá mạo hiểm. Không bằng Tử Sam thỉnh chỉ điều Yêu tướng quân trở về đế đô được không? Yêu tướng quân khổ tu vài năm, chờ khi nào vu thuật của Yêu tướng quân lên đến đỉnh thì Tử Sam sẽ kêu phụ hoàng hạ chỉ, chúng ta thành hôn. Yêu tướng quân thấy sao?
Tiêu Lãng giật nảy mình, vào lúc này làm sao hắn có thể rời đi? Hơn nữa Tiêu Lãng chỉ sống được mấy năm, phải tìm linh dược cho Tiêu Thanh Y, sao hắn có thể về đế đô làm rùa rút đầu? Nhưng lúc này Tiêu Lãng không biết nên từ chối như thế nào. Mắt Tiêu Lãng xoe tròn, đã có kế hay.
Mắt Tiêu Lãng sáng rực nhìn Vân Tử Sam, hỏi:
– Điện hạ cũng trở về sao?
Vân Tử Sam lắc đầu, nói:
– Ta phải chờ đại chiến kết thúc mới về được.
Tiêu Lãng cực kỳ kiên quyết oán giận nói:
– Điện hạ không trở lại thì sao Yêu Tà đi được? Dfu có chết thì Yêu Tà phải chết chung với điện hạ!
Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt kiên quyết, ánh mắt nóng cháy, mặt nàng tỏ vẻ cảm động, mắt mông lung, hình như hơi động tình.
Vân Tử Sam kêu lên:
– Yêu Tà, ngươi…
Tiêu Lãng thêm dầu vào lửa, nắm tay Vân Tử Sam, cố gắng xua tan suy nghĩ đưa hắn trở về đế đô của nàng.
Tiêu Lãng thâm tình thổ lộ:
– Điện hạ yên tâm, Yêu Tà sẽ không dễ dàng chết, chưa trở thành thượng tướng quân, giết Chiến Hoàng cảnh, không cưới được công chúa điện hạ thì Yêu Tà tuyệt đối không chết được!
Người Vân Tử Sam run run, chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, không biết là thật sự động tâm hay muốn lung lạc Tiêu Lãng mà nàng chủ động hôn hắn.
Tiêu Lãng nhìn bờ môi kiều diễm, khuôn mặt tuyệt đẹp, người Tiêu Lãng run run.
Gần đây trong lòng Tiêu Lãng rất đau khổ, ngày đêm điên cuồng tu luyện, sau khi nhận được mệnh lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành thì dùng hai thân phận Tiêu Lãng, Yêu Tà liên tục giết mấy trăm Trinh sát của Huyết Vương triều, trong đầu hắn chất chứa vô số lệ khí. Giờ phút này, Tiêu Lãng bị Vân Tử Sam quyến rũ, cảm xúc mặt trái hoàn toàn bùng nổ. Tiêu Lãng ôm chặt Vân Tử Sam, cuồng hôn nàng.
Hơi thở cuồng dã, đầy nam tính từ miệng truyền vào môi Vân Tử Sam. Giờ phút này, đầu óc Vân Tử Sam rối loạn. Vốn Vân Tử Sam tám phần lôi kéo, hai phần động tâm giờ có năm phần xúc động.
“Muốn khiêu khích ta? Đẻ xem là ai khiêu khích ai!”
Tiêu Lãng nhìn Vân Tử Sam mắt mê ly, thở dốc, lòng thầm cười. Tiêu Lãng hôn nồng nhiệt, ngón tay nhanh nhẹn vuốt mặt Vân Tử Sam, vuốt ve vành tai, gáy ngọc, eo thon, không ngừng khiêu khích nàng.
Vân Tử Sam là thiếu nữ chưa trải đời, sao chịu nổi Tiêu Lãng khiêu khích? Vốn Vân Tử Sam động lòng năm phần giờ thì hoàn toàn chìm đắm. Vân Tử Sam mặc cho Tiêu Lãng hút đi mật ngọt trong miệng nàng, mặc cho một bàn tay của hắn luồn vào áo da dê trắng, xâm phạm vùng đất chưa từng có ai xâmn hập.
Vạt áo bị cởi ra, áo khoác rơi xuống đất. Thân hình xinh đẹp của Vân Tử Sam nửa lỏa thể. Nhiệt độ gian phòng dần tăng cao, tuy bên ngoài vẫn đang đổ tuyết nhưng trong phòng xuân sắc khôn cùng, động lòng người.