»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
– Ai nha, Yêu Tà, tên đáng ghét, ngươi quá vô lễ!
Khi áo ngoài bị cởi ra, yếm bên trong bị kéo xuống, Vân Tử Sam cảm giác thân trên hoàn toàn lộ ra trong không khí mới giật mình tỉnh lại. Hấp tấp đẩy Tiêu Lãng ra, trên mặt Vân Tử Sam vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng Tiêu Lãng, mắng một tiếng, kéo áo lại nhanh chóng chạy vào phòng.
Tiêu Lãng thỏa mãn lau miệng. Vân Tử Sam hung tợn trừng Tiêu Lãng khiến hắn tỉnh tóa lại. Quả nhiên Vân Tử Sam vẫn là người vô tình, bộ dáng động tình vừa rồi hoàn toàn là giả bộ. Nhưng mặt sau Vân Tử Sam bị kỹ xảo khiêu khích của Tiêu Lãng kéo vào tình dục, tạm chìm đắm.
“Tiếc là cô nàng này tỉnh táo quá sớm, nếu chờ lúc lên đạn rồi mới tỉnh thì thú vị, ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Lãng tiếc nuối thở dài, nhưng có thể sờ mó nửa người trên của nàng cũng đã thỏa mãn rồi. Chiếm lợi phải chạy ngay, tránh cho lát nữa bị Vân Tử Sam quấn quýt.
Tiêu Lãng vội vái hướng trong phòng nói:
– Đa tạ công chúa điện hạ ban hôn, có nụ hôn này thì Tiêu Lãng tăng tưởng niềm tin, chắc chắn sẽ chém địch lập công hồi báo điện hạ!
Vân Tử Sam đi vào giây lát, hiểu vừa rồi mình lỗ mãng, ổn định cảm xúc, cố nén lòng tức giận.
Vân Tử Sam run run đáp:
– Yêu tướng quân cẩn thận một chút.
Tiêu Lãng sải bước rời đi. Vân Tử Sam ngồi ở trong phòng, vẻ mặt tứ giận, xấu hổ. Thân thể kim chi ngọc diệp của nàng vừa rồi bị một Man di sờ khắp, xem hết một nửa? Tuy thành công lung lạc Yêu Tà nhưng Vân Tử Sam cảm thấy mình chịu thiệt.
Man di này lại có thủ đoạn như vậy? Khiến giây phút đó Vân Tử Sam mất hết lý trí, may mắn sớm tỉnh táo lại.
Cung nữ Xuân Hỉ đi tới, thấy biểu tình Vân Tử Sam không tốt thì bất an hỏi:
– Điện hạ, Man di này mạo phạm ngươi?
Vân Tử Sam khẽ thở dài:
– Không tính mạo phạm. Hắn là nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành, kỳ tài ngút trời, không trả giá thì sao lôi kéo hắn được? Tiếc rằng Yêu Tà là Man di, còn thô lỗ như vậy, nếu không thì miễn cưỡng làm phu tế cho bổn công chúa cũng được.
Cung nữ Xuân Hỉ im lặng, nàng biết Vân Tử Sam mắt cao hơn đầu. Tiêu Lãng thì không thể rồi, Yêu Tà lại là Man di, trên đời này không có thanh niên tài tuấn nào lọt vào mắt xanh của Vân Tử Sam.
– Không nói chuyện này nữa, việc lớn khẩn cấp.
Vân Tử Sam điều chỉnh biểu tình, mắt bắn ra hai luồng sáng, nghiêm túc nói:
– Sắp bắt đầu đại chiến, mọi người đã ẩn nấp chưa?
– Ừm! Trinh sát báo cáo các cường giả đã ẩn nấp trong một sơn phong cách phía nam Thanh Y thành mấy ngàn dặm, chờ đại chiến bắt đầu là bọn họ sẽ cưỡi Huyền thú bay, nửa ngày liền đến nơi.
Vân Tử Sam gật đầu cười nói:
– Vậy thì tốt. Qua hai ngày nữa ta đi tìm Độc Cô Hành, hỏi rõ toàn bộ kế hoạch. Phải thắng trận chiến này, Vân Tử Sam ta nhất định sẽ lưu danh sử sách!
Phong tình tuyệt mỹ làm Cung nữ Xuân Hỉ nhìn sáng mắt.
Tiêu Lãng thật sự có quân vụ trong người nhưng không gấp gáp, hôm sau hắn mang một vạn Yêu Thần vệ đi ra Thanh Y thành.
Quân Thần Độc Cô Hành cho Tiêu Lãng một nhiệm vụ, quét sạch tất cả Trinh sát Bắc Cương.
Thống lĩnh Yêu Thần vệ vẫn là Độc Cô Vô Ngã, cường giả Chiến Vương cảnh. Từ sau khi Yêu Thần vệ đi theo Tiêu Lãng, hắn không rút chức Thống lĩnh của Độc Cô Vô Ngã, ngược lại đề bạt gã làm thiên tướng quân, thống soái toàn quân. Tiêu Lãng không hiểu quân vụ, không biết tại sao Quân Thần Độc Cô Hành ban hộ vệ quân của gã cho hắn. Tiêu Lãng rất tôn trọng Độc Cô Vô Ngã, mọi quân vụ chưa từng hỏi đến. Trên danh ngahĩ Yêu Thần vệ đi theo Tiêu Lãng nhưng mọi việc do Độc Cô Vô Ngã quản lý.
Độc Cô Vô Ngã đi theo Quân Thần Độc Cô Hành hơn mười năm, học được vài phần bản lĩnh thật sự. Một vạn đại quân rậm rộ đi qua Bắc Cương, mất vài ngày dễ dàng gặt vô số mạng sống Trinh sát của Huyết Vương triều, gần như tẩy sạch Trinh sát phe địch.
Bên Huyết Vương triều lập tức có phản ứng, phái ra đại quân ba vạn người định chặn đường Yêu Thần vệ.
Ba vnạ người không nhiều gì, thực lực của Yêu Thần vệ cường đại, ai cũng là Chiến Suất cảnh trở lên, nếu đối diện có thể dễ dàng đánh bại quân địch. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành có nghiêm lệnh là nếu đại quân của kẻ địch tập kích, hơn một ngàn người thì lập tức tìm thành trì gần đó, đi vào thành.
Tiêu Lãng không chút do dự dẫn đại quân chạy nhanh đi vào một tòa đại thành do tướng quân của Đông Phương gia trấn thủ. Ba vạn đại quân Huyết Vương triều bất đắc dĩ quay về, nếu không bị Quân Thần Độc Cô Hành dùng kế thì tập thể sẽ ở lại mặt tuyết này này. Nhưng dọc theo đường đi ba vạn đại quân giết vô số Trinh sát của Chiến Vương triều.
Không lâu sau, Trinh sát báo cáo vài Chiến Hoàng cảnh ẩn núp trong đại quân ba vạn người Huyết Vương triều. Nếu Tiêu Lãng dẫn đại quân đi giết ba vạn người kia chắc chắn sẽ bị mấy Chiến Hoàng cảnh giết chết. Xem ra bên Huyết Vương triều rất chú trọng Tiêu Lãng, mạo hiểm đại quân ba vạn người bị mai phục quyết dụ Tiêu Lãng xuất chiến để tập kích giết chết hắn.
Rất nhanh, mệnh lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành truyền đến, bên Tuyết Hoang thành bắt đầu rục rịch. Tiêu Lãng ở lại Tinh Dạ thành do tướng quân của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Tinh trấn giữ, chờ mệnh lệnh mới.
Đông Phương Nhất Tinh triệu kiến Tiêu Lãng. Tuy nhiên, dường như Đông Phương Bạch không nói cho Đông Phương Nhất Tinh biết thân phận thật của Tiêu Lãng, gã khách sáo nói vài câu liền xua hắn mang theo Yêu Thần vệ liên hợp thủ thành.
Trong Tinh Dạ thành có hai mươi vạn trú quân. Đông Phương Nhất Tinh là cường giả Chiến Hoàng cảnh, có mấy cường giả Chiến Hoàng cảnh ở trong thành. Bình thường đại quân tiến đến công thành nếu không xuất động cường giả Chiến Đế cảnh thì rất khó trong thời gian ngắn đánh hạ Tinh Dạ thành.
Mười tám tòa thành thị nối thành một đường cong, một tòa thành bị công kích là mấy thành thị khác sẽ lập tức mang binh tiếp viện. Trừ phi Huyết Vương triều dốc hết lực lượng toàn quốc cùng lúc công kích mười tám tòa thành, nếu k othì rất khó công phái. Mười tám tòa thành không bị phá thì Huyết Vương triều rất khó nam hạ.
Mùa đông đã qua mười lăm ngày, đại quân Huyết Vương triều rốt cuộc hành động. Huyết Đế cho thế nhân biết gã quyết tâm với trận chiến này cỡ nào.
Một trăm năm mươi vạn đại quân, phô thiên cái địa ùa ra từ Tuyết Hoang thành. Chiến giáp đỏ như máu nối liền rậm rạp trên tuyết trắng. Ánh sáng đỏ chói mắt, tia sáng sắc lạnh bắn ra từ vô số chiến đao. Cho dù là cường giả Chiến Đế cảnh cũng sẽ run lên. Sát khí ngập trời khiến bông tuyết ngừng bay.
Một trăm năm mươi vạn đại quân, cơ hồ là toàn bộ đại quân Huyết Vương triều có thể điều động. Đại quân trấn thủ phương bắc Tuyết Nhân tộc bị triệu tập lại đây hết. Cường giả trong Huyết Vương triều có bảy, tám phần bị xuất động, chỉ vì nhất chiến công thành, triệt để diệt
Quân Thần Độc Cô Hành cũng hành động. Trừ Thanh Y thành, Tinh Dạ thành, còn lại mười lăm tòa thành như Long Diệu thành toàn bộ di dời dân chúng hướng nam. Phòng ở, đồ vật trong mười lăm tòa thành thị chuyển đi hết, nếu không thể mang đi thì đốt sạch. Chưa bắt đầu đại chiến Bắc Cương mà khói báo động đã bốc lên cao. Vài chục vạn đại quân trong mười lăm tòa thành ùa vào Thanh Y thành, Tinh Dạ thành, còn có Long Diệu thành bên trái Thanh Y thành do tướng quân của Tả gia đóng giữ.
Trăm vnạ đại quân tập hợp thành ba quân, mười tám đầu ngón tay thành ba nắm đấm sắt. Kế hoạch của Quân Thần Độc Cô Hành rất rõ ràng, định tử thủ ba thành, dốc sức chống lại một trăm năm mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều.
Nhìn khói đặc bốc lên cao trong mười lăm tòa thành, vô số người cảm thán. Quân Thần Độc Cô Hành đối xử độc với kẻ địch, cũng ác với phe mình. Phòng ốc trong mười lăm tòa đại thành tính sơ cỡ vài chục vạn, vô số tài vật không mang theo được, nói đốt liền đốt, không chớp mắt cái nào, cũng không hỏi ý hoàng đế Vân Phi Dương.
Nhưng mọi người đều hiểu Huyết Vương triều dốc hết lực lượng toàn quốc tấn công, Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp như vậy là tốt nhất, nếu không thì sẽ bị Huyết Vương triều dễ dàng tiêu diệt từng phần. Dốc sức phòng thủ ba đại thành thị, chỉ cần ba thành không phá thì Huyết Vương triều sẽ tay trắng trở về.
Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt không bị treo trên Thanh Y thành nữa mà bị Tả Bình Bình mang đi Long Diệu thành. Đông Phương Bạch bay đi Tinh Dạ thành. Nghịch Thủy Lưu ở lại Thanh Y thành. Ba cường giả Chiến Đế cảnh, mỗi người tọa trấn một thành thị, thề sống còn với thành.
Mười lăm thành cùng dấy lên ngọn lửa thiêu cháy hai ngày hai đêm, khói đặc cuồn cuộn bao phủ nguyên bầu trời Bắc Cương. Tuyến lớn chợt ngừng, quái dị là không có ánh đèn, biến âm u. Gió lạnh càng cắt da, như biểu thị cuộc đại chiến kinh thiên sắp đến.