»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
– Long Diệu thành?
Thanh Minh khó hiểu, vừa mang Quân Thần Độc Cô Hành từ trên ngọn núi cao vạn thước trượt xuống vừa nghi hoặc hỏi:
– Thiếu sử suy đoán Huyết Y và Huyết Nô sẽ tấn công Long Diệu thành?
Quân Thần Độc Cô Hành nheo mắt tránh gió rát làm chảy nước mắt. Mãi khi Thanh Minh mang Quân Thần Độc Cô Hành đáp xuống đất, chạy nhanh hướng bắc gã mới cười nhạt.
Quân Thần Độc Cô Hành nói:
– Không phải suy đoán mà là xác định! Chắc chắn Huyết Y và Huyết Nô sẽ tấn công Long Diệu thành, nếu chúng dám vào thành thì sẽ vĩnh viễn ở lại đó.
Thanh Minh vẫn khó hiểu hỏi:
– Tại sao thiếu sử khẳng định như vậy?
Dù sao trong Thanh Y thành có Trấn Bắc quân, Tinh Dạ thành có Tiêu Lãng, đánh hạ bất cứ tòa thành trì nào đều có lợi hơn là công kích Long Diệu thành, cứu Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt. Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt bị bắt lâu như vậy, ai có thể bảo đảm gã vẫn là thiên tài tuyệt thế như cũ? Lỡ như Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt bị biến thành phế vật thì có cứu về cũng vô dụng.
Còn về đại quân của Huyết Vương triều dốc sức công thành, Thanh Minh không hỏi điều này. Huyết Đế quân bị diệt toàn quân là chắc rồi. Không chừng lúc này Huyết Y và Huyết Nô đã nhận được tin tức, năm mươi vạn đại quân bỗng dưng không còn một mống, nếu Huyết Y và Huyết Nô không xuất chiến thì sợ là không còn mặt mũi trở vè nước. Huyết Y và Huyết Nô chỉ có thể mạo hiểm xuất chiến, tụ tập ưu thế binh lực và cường giả phá một thành, giết mấy chục vạn người Chiến Vương triều.
Quân Thần Độc Cô Hành cười bí hiểm, cbỗng quay đầu nhìn Thanh Minh.
Quân Thần Độc Cô Hành nói:
– Thật ra Huyết Hồng Nguyệt không phải nhi tử của Huyết Đế mà là nhi tử của tông chủ Huyết tông, bởi vậy dù Huyết Hồng Nguyệt bị phế thì Huyết Y và Huyết Nô sẽ liều mạng cứu Huyết Hồng Nguyệt trở về.
Thanh Minh ngừng lại sau đó đi tiếp về hướng bắc, trong mắt tràn ngập khó tin:
– Làm sao có thể? Xem như là thật thì sao thiếu sử biết chuyện bí mật như vậy?
Quân Thần Độc Cô Hành cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Đúng là ta không biết, nhưng Vân Phi Dương biết.
Biểu tình của Quân Thần Độc Cô Hành hơi kính nể nói:
– Thanh Minh, ngươi đã xem thường hoàng đế bệ hạ của chúng ta rồi. Vị này không phải là hôn quân, từ khi hắn là thái tử thì bắt đầu bố cục, chôn một cái đinh rất sâu trong Huyết Vương triều. Giờ phút này, cái đinh kia trở thành phi tử được Huyết Đế yêu thương nhất, địa vị đứng sau hoàng hậu, Tây phi nương nương. Ngươi nói xem tin tức này sẽ lầm được sao?
Thanh Minh ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Hoàng đế Vân Phi Dương có năng lực như vậy? Tại sao mấy năm nay hoàng đế Vân Phi Dương ngụy trang thành hôn quân? Đầu óc Thanh Minh cứng đơ, gã không am hiểu âm mưu quỷ kế, chỉ thích dùng võ lực giải quyết vấn đề. Thanh Minh nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, chuyện liên quan đến đế vương, gã không tiện hỏi.
Quân Thần Độc Cô Hành không giải thích, trong mắt lộ chút lo âu nói:
– Bây giờ điều ta lo nhất là quân nằm vùng trong đại quân Bắc Cương. Nha đầu Vân Tử Sam thông minh không thua gì phụ thân của nàng, chắc chắn nàng biết nội gian là ai nhưng không chịu nói ch ota biết, chỉ bảo là nàng sẽ xử lý.
Thanh Minh nhướng mày dò hỏi:
– Đến bây giờ thiếu sử vẫn không biết thân phận của nội gian? Vậy chẳng phải là Bắc Cương rất nguy hiểm sao?
Quân Thần Độc Cô Hành lắc đầu, nói:
– Nguy hiểm thì không đến mức, Vân Tử Sam tọa trấn Thanh Y thành, nắm đế vương lệnh, nội gian không gây ra sóng gió gì được.
Quân Thần Độc Cô Hành tiếp tục bảo:
– Long Nha Nhược, Dạ Phi, Kinh Lệ, thật ra ta… Luôn nghi ngờ một trong ba người này. Mặc kệ như thế nào, lần này trở về Bắc Cương chắc chắn nội gian sẽ lộ ra. Ài, ta thật sự không hy vọng là người cuối cùng, nếu không thì hắn sẽ khiến ta rát thất vọng.
Thanh Minh con ngươi co rút, mắt tràn ngập kinh ngạc hỏi:
– Long Nha Nhược? Dạ Phi? Kinh Lệ? Làm sao có thể?
Long Nha Nhược chính là Phiêu Kỵ tướng quân, lúc này Long Nha Phỉ Nhi được đưa đến đế đô. Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi là Thống lĩnh hàn môn. Kinh Lệ càng là thượng tướng quân, trung thành tận tâm theo Quân Thần Độc Cô Hành đã hơn mười năm.
Trong mắt Quân Thần Độc Cô Hành có tia buồn bã, khẽ thở dài:
– Có đúng hay không thì trở về Thanh Y thành liền biết. Nếu là Kinh Lệ chắc chắn hắn sẽ điều động Trấn Bắc quân rời khỏi Thanh Y thành. Nếu là Long Nha Nhược thì sẽ đi cứu Huyết Hồng Nguyệt. Nếu là Dạ Phi thì sẽ ám sát Lãng nhi. Mặc kệ bọn họ là ai, hành động thì sẽ bị lộ, sẽ bị giết ngay tại chỗ. Ta chỉ hy vọng không phải bọn họ…
Thanh Minh không nói nhiều thêm. Quân Thần Độc Cô Hành đã sắp xếp tất cả, chỉ cần quay về Thanh Y thành liền biết ai là nội gian.
Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Minh chưa trở về Bắc Cương thì tin La Vân thành đại thắng đã truyền khắp Bắc Cương và đế đô. Nguyên triều giật mình. Vốn các đại gia tộc ở đế đô thấp thỏm lo âu nay reo hò hoan hô, chạy đến nhà nhau báo cáo.
Dù chiến sự Bắc Cương biến đổi như thế nào, chỉ cần ba thành không phá thì lần này Chiến Vương triều đại thắng. Huyết Vương triều đã óc năm mươi vạn người chết, chắc chắn nội bộ bất ổn, không có lực lượng xâm nhập phái nam trong mấy chục năm.
Danh vọng của Quân Thần Độc Cô Hành lại lên cao, ngang ngửa với Tiêu Du. Không ai mắng hoàng đế Vân Phi Dương là hôn quân nữa, ngược lại gã được gọi là thiên cổ đế vương.
Mặc dù thế nhân không hiểu một trăm hai mươi vạn đại quân chui từ đâu ra nhưng đều rõ ràng trước đó có nội loạn thật ra là vở kịch hoàng đế Vân Phi Dương tự biên tự diễn. Mặc dù có mấy vạn dân chúng đã chết, mấy vạn đại quân La Vân quân đồng quy vu tận với Huyết Đế quân nhưng đánh trận làm sao không có người chét được? Chỉ cần có thể đạt được thắng lợi, trả giá là điều khó tránh khỏi.
Kết quả là đám quan ngự sử Chiến Vương triều liên tục dâng tấu khen hoàng đế Vân Phi Dương anh minh thần võ, thỉnh cầu gã tự phong thiên cổ đế quân. Dường như trong mắt bọn họ búng tay một cái là có thể diệt hơn một trăm vạn Huyết Man tử tại Bắc Cương, Chiến Vương triều sắp thống nhất thiên hạ. Hoàng đế Vân Phi Dương vẫn núp trong hậu cung không để ý đến, hình như bị thế cục mạo hiểm này hù teo tim, không dám lộ mặt ra.
Những binh sĩ Bắc Cương dâng cao sĩ khí, liên tiếp hoan hô. Nhưng vẻ mặt các tướng quân Bắc Cương đều trầm trọng, bởi vì Huyết Vương triều bắt đầu điên cuồng phản công.
Hơn một trăm vạn Huyết Man tử liên tục điều động. Ngoài thành toàn là Huyết Man tử, Trinh sát Bắc Cương không thể dò xét tin tức, không biết Huyết Vương triều sẽ phản công thành nào, đành chờ Huyết Y và Huyết Nô xuất chiêu.