Chương 120: Quái Dị.

Quái Dị.

»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»

Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, vội vàng lạnh lùng nói:

– Ta nói rồi, ta không đi, chuyện này chờ gia gia trở về rồi tính!

Bùm!

Dù Tiêu Thanh Long xử sự khôn ngoan thì cũng không kiềm được thân phận, mạnh vỗ bàn. Tiêu Lãng ngay mặt ngỗ nghịch mệnh lệnh của Tiêu Thanh Long, còn dám nâng Tiêu Bất Tử ra trấn gã?

Nếu là trước kia thì Tiêu Thanh Long sẽ nhịn, bây giờ Tiêu Lãng chỉ là một phế vật mà dám cuồng ngạo như vậy?

Tiêu Thanh Long quát to:

– Tiêu Lãng, ngươi không được quên thân phận của mình, ngươi là đệ tử của Tiêu gia, ngươi là… phế vật tu võ!

Tiêu Thanh Long gằn giọng nhấn mạnh hai chữ phế vật, gã có thân phận gia chủ của Tiêu gia mà nói ra câu này thì chứng tỏ gã giận quá mất khôn.

Tiêu Lãng lạnh lùng vứt một câu:

– Các ngươi cứ trục xuất ta khỏi Tiêu gia.

Tiêu Lãng đi ra khỏi Trưởng Lão các. Từ nhỏ Tiêu Thanh Y đã nuôi dưỡng tính cách Tiêu Lãng không gò bó, có một ít kiệt ngạo bất thuần, đã bướng lên thì như con lừa dắt hoài không đi mà chỉ thụt lùi. Tiêu Lãng trở về Tiêu gia không lâu, không giống đám công tử, tiểu thư nhà giàu từ nhỏ đã giáo dục trung với gia tộc, không thể làm trái mệnh lệnh của gia chủ, tộc trưởng. Gia chủ của bốn siêu cấp thế gia uy chấn vương triều, Tiêu Thanh Long chỉ là một trưởng bối bình thường trong mắt Tiêu Lãng. Ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta thì ta tôn kính ngươi, không ăn nói tử tế thì ta xem như gió thoảng bên tai.

Bùm!

Trong Trưởng Lão các vang tiếng trầm đục, hiển nhiên Tiêu Thanh Long tức giận đập nát cái bàn. Mơ hồ nghe tiếng các trưởng lão chửi rủa, nhưng không ai đuổi theo, hiển nhiên kiêng dè Tiêu Bất Tử.

Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, bước đi vững vàng, lòng thầm cười nhạt. Đế đô, Tiêu gia quả nhiên không có gì vui, chẳng bằng mang Cô Cô và Tiểu Đao lưu lạc thiên nhai, tiêu dao cả đời.

Tiêu Lãng đi đến một hàng lang dài chỗ hậu viện, chợt khựng lại. Một thiếu niên toàn thân lạnh băng ngăn chặn đường đi của Tiêu Lãng, là Tiêu Ma Thần.

Hình như Tiêu Ma Thần đặc biệt chờ Tiêu Lãng, thấy hắn đến thì chủ động lên tiếng:

– Tiêu Lãng!

Tiêu Ma Thần nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Lãng, nói:

– Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã tin tưởng ngươi sẽ một bước vọt lên trời, bay lượn trên mọi người. Bởi vì… Chúng ta là cùng một loại người, người như chúng ta trừ phi chết đi, nếu không nhất định sẽ ở trên bọn họ!

Tiêu Ma Thần nói không đầu không đuôi, rất tự phụ, cuồng vọng.

Tiêu Ma Thần nói xong một câu lạnh lùng xoay người đi. Tiêu Lãng đứng tại chỗ ngơ ngác thật lâu sau, khóe môi cong lên độ cung quái dị, khuôn mặt tràn đầy yêu khí.

Từ mỉm cười biến thành cười to sau đó là cuồng cười.

Hai ngày rối rắm, đau khổ, buồn phiền sau khi nghe Tiêu Ma Thần nói một câu, cùng với tiếng cười to, tất cả biến mất.

Tiêu Lãng mới mười tám tuổi, mới là trung giai Chiến Tướng cảnh đã có thể đánh bại Tả Minh, Chiến Suất cảnh có được thiên giai thần hồn.

Tiêu Lãng có bản năng, ý thức chiến đấu cường đại.

Từ nhỏ Tiêu Lãng đã trải qua biết bao lần sinh tử đau khổ.

Chỉ vì thức tỉnh phế thần hồn nên đã định sẽ là phế vật sao?

Trên đời này có một thứ gọi là kỳ tích, Tiêu Lãng xuyên tới thế giới này chính làk ỳ tích. Tiêu Lãng có thể làm được chuyện mà, tại sao sau này không thể sáng tạo kỳ tích?

Cho ta một cái đòn bẩy và điểm tựa, ta có thể hất cả địa cầu!

Tiêu Lãng nhớ đến một câu kiếp trước, nhếch môi cười, lại phấn chấn tinh thần.

Tiêu Lãng cực kỳ kiên định nói nhỏ:

– Ta mệnh do ta không do trời, cho ta một thời gian, chắc chắn ta sẽ khiné thế giới này run rẩy vì ta!

Võ giả bình thường cố gắng tu luyện không phải không có khả năng trở thành cường giả, trong thiên địa cũng có tiên thiên thần hồn. Thức tỉnh phế thần hồn chưa chắc cả đời là phế vật.

Trong lòng Tiêu Lãng bốc cháy ngọn lửa, niềm tin dâng cao, hào khí dâng trào. Tiêu Lãng bước nhanh đi hướng Thần Hồn tiết, sống lưng thẳng tắp, bóng lưng kiên cường, khóe môi cong lên tràn ngập yêu khí.

Tiêu Thanh Y ngồi trong sân, níu mày, nàng đang suy nghĩ làm sao khai đạo Tiêu Lãng nhưng giờ thấy hắn sải bước tới gần, trong mắt tràn ngập tự tin. Tiêu Thanh Y nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Hài tử Tiêu Thanh Y nuôi lớn không khiến nàng thất vọng.

….. …. …. …. …..

Tiêu Lãng và Tiêu Thanh Y không nói nhiều, hắn nói sơ chuyện Tiêu Thanh Long kêu hắn đi Học Sĩ các. Tiêu Thanh Y không bày tỏ gì, chỉ nói chờ Tiêu Bất Tử trở về rồi tính.

Tiêu Lãng cười cười đi hậu viện tìm Tiểu Đao.

Tiểu Đao ngơ ngác ngồi trong hậu viện, thấy Tiêu Lãng đến liền đứng dậy, gãi đầu, cười khờ nói:

– Ca!

Thiên Tầm đứng bên cạnh Huyễn ma thú tiểu Bạch, thấy Tiêu Lãng phấn chấn trở về, không có vẻ suy sút như hôm qua thì vẻ mặt mừng rỡ chạy tới.

– Công tử!

– Thiên Tầm, ngươi thức tỉnh thần hồn là như thế nào? Có thể nói cho ta biết không?

Trong lòng Tiêu Lãng có nhiều nghi vấn, ví dụ như lúc thức tỉnh thần hồn xuất hiện thức tỉnh, còn có thảo đằng màu tím.

Hôm qua Tiêu Lãng ngơ ngác, tinh thần hỗn loạn nên không suy nghĩ nhiều, giờ tỉnh táo lại bắt đầu suy ngẫm, tìm Thiên Tầm, Tiểu Đao xác nhận.

– Thức tỉnh thần hồn sao…

Thiên Tầm thấy biểu tình của Tiêu Lãng thận trọng thì nghiêm túc nhớ lại, nói:

– Ta thức tỉnh thần hồn rất bình thường, đi vào Thần Hồn các, sau đó tế đàn khởi động, ta thấy rất nhiều thần hồn, có cường đại, có yếu. Cuối cùng thần hồn hiện tại của ta tiến vào trong thân thể, thế là ta thành công thức tỉnh thần hồn, chỉ đơn giản như vậy.

– A! Không có gì, Thiên Tầm, ta muốn tâm sự với Tiểu Đao.

Tiêu Lãng cười cười, không giải thích câu nào, cùng Tiểu Đao ngồi trên tảng đá bình thường tu luyện. Cô Cô cười rời đi, gã là đội trưởng hộ vệ của Tiêu Lãng, lợi ích bản thân buộc cùng hắn, thấy hắn nhanh chóng phấn chấn trở lại thì gã rất vui.

Tiêu Lãng hỏi:

– Tiểu Đao, lúc ngươi thức tỉnh thần hồn thì tình huống như thế nào?

Tiểu Đao gãi đầu, trầm tư giây lát rồi chậm rãi nói:

– Ta trông thấy rất nhiều thần hồn cường đại, đều là thiên giai, tiếc rằng không thần hồn nào đi vào người ta. Ta phát hiện vấn đề rất lạ, dường như có nhiều thần hồn hứng thú với thân thể của ta nhưng sau khi vào trong người liền rời đi ngay, cuối cùng ta không thể thức tỉnh thần hồn nào.

Tiêu Lãng sờ mũi, nghi hoặc nói:

– Lạ thật, tình huống của ngươi giống như ta.

Tiêu Lãng ngồi một lúc chợt đứng dậy, ý niệm tỏa định thảo đằng màu tím trong đầu.

Tiêu Lãng trầm giọng quát:

– Triệu hoán thần hồn!

Người Tiêu Lãng lóe ánh sáng tím, sau người bỗng hiện ra ảo ảnh tím, một gốc thảo đằng màu tím vờn quanh người hắn khiến thân thể hắn tỏa ánh sáng nhạt.

– Thứ này nên dùng như thế nào? Không có Thần Hồn Chiến kỹ, thứ này chỉ là vật trang trí!

Tiêu Lãng chớp mắt nhìn thảo đằng màu tím vặn vẹo ngoài người, trầm ngâm giây lát, hét lên:

– Thần hồn phụ thể!

Thảo đằng màu tím lập tức rụt trở về người Tiêu Lãng, vốn hắn đang ngồi chợt mở to mắt, trong mắt đầy kinh sợ.

– Má ơi, sao Huyền khí của ta tăng nhiều như vậy? Đạt tới Chiến Tướng cảnh cao giai?

Tiêu Lãng khó hiểu chớp mắt, đứng bật dậy, quát to:

– Triệu hoán thần hồn!

Thảo đằng màu tím lại hiện ra vòng quanh người Tiêu Lãng, khiến thân thể của hắn biến như mộng như ảo, bề ngoài càng huyễn lệ hơn. Tiêu Lãng nhìn kỹ, ngồi xuống kiểm tra thân thể, phát hiện Huyền khí trong người biến trở về như cũ, trung giai Chiến Tướng cảnh.

– Thần hồn phụ thể!

Lại lần nữa phụ thể, lại lần nữa kiểm tra, Tiêu Lãng phát hiện Huyền khí trong kinh mạch tăng lên mức độ cao giai Chiến Tướng cảnh.

– Cái này…

Tiêu Lãng liên tục thực nghiệm, lầm bầm lời Tiểu Đao nghe không hiểu, đến cuối cùng mờ mịt.

Thần hồn phụ thể đúng là có thể tăng thực lực bản thân, chiến kỹ thần hồn càng tăng công kích, tốc độ, phòng ngự, các loại năng lực kỳ diệu.

Vấn đề là… Chẳng phải của Tiêu Lãng là phế thần hồn sao? Loại hoa cỏ gia cầm gì đó đều là phế thần hồn, đây là chuyện ai cũng biết.

Tại sao Tiêu Lãng tăng Huyền khí? Còn tăng nhiều như vậy?

Tiêu Lãng thu lại thần hồn, lần nữa ý niệm tỏa định thảo đằng màu tím, vẫn không phát hiện có chiến kỹ thần hồn. Tiêu Lãng không biết làm sao nghiệm chứng thần hồn này rốt cuộc có phải là phế thần hồn không, cuối cùng vỗ đầu, khoanh chân ngồi.

Cách nghiệm chứng thần hồn có phải là phế thần hồn không có một cách đơn giản nhất, đó là tu luyện Huyền khí.

Thần hồn cường đại có một công dụng nghịch thiên, đó là tăng tốc độ tu luyện Huyền khí.

Thiên giai thần hồn nhanh hơn võ giả bình thường gấp hai lần.

Đây là vì sao Thần Hồn Chiến Sĩ cường đại và được chú trọng như vậy.

Tiêu Lãng quyết định thần hồn phụ thể, bắt đầu tu luyện Huyền khí, thí nghiệm một phen, vậy là có thể biết thần hồn có phải là phế thần hồn không.

Kết quả…

Một lát sau, Tiêu Lãng nhảy cẫng lên đến hai thước, hù Tiểu Đao run rẩy cơ bắp, suýt té xuống đất.

– Bà nội nó, ban ngày thấy ma, tốc độ tu luyện tăng gấp ba lần!

Yêu Giả Vi Vương

Yêu Giả Vi Vương

Score 8
Status: Completed Author:

Đây là một nam tử yêu khí lẫm nhiên, vì nữ nhân yêu quý, vì đạo nghĩa trong lòng, không tiếc đối địch toàn thiên hạ.

Bước lên câu truyện đồ thần! Nhiệt huyết và truyền kỳ, kích tình và cảm động! Long mỗ trở về, các mem ở đâu?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset