»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Không phải Tiêu Lãng không thể đi, nếu mà đi thì có Huyết Mộc và Huyết Khôi, có Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều chống lưng, không ai dám gây chuyện. Nhưng Tiêu Lãng không đi, bởi vì chuyện này rất quái dị. Lúc thu săn Tiêu Lãng đã giết một đệ tử đại gia tộc vì yểm hộ Trà Mộc rút lên. Tiêu Lãng giết Chiến Hoàng cảnh đó, sau này mới biết đó là nhi tử của Huyết Thu thành chủ đại thành.
Kết quả là Tiêu Lãng từ chỗ Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đi ra, tùy tiện bước vào một gian lầu đã gặp đại công tử của Huyết Thu? Thế giới sẽ có chuyện tình cờ như vậy sao?
Sức quan sát biến thái giúp Tiêu Lãng dễ dàng cảm nhận được Huyết Khôi biểu tình nghiêm túc, khóe môi Huyết Mộc cong lên nụ cười nhạt. Trong lòng Tiêu Lãng thầm nghĩ, thì ra chính Huyết Mộc và Huyết Khôi là chủ mưu dẫn hắn đến đây, rất có thể là hai người họ cố ý thông báo cho đại công tử của Huyết Thu đến chơi Tiêu Lãng.
Nguyên nhân không khó đoán.
Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều muốn lợi dụng Tiêu Lãng, trước tiên cho cục kẹt ngọt, hết sức hung lạc, cố ý mười hai vị hoàng tử, một công chúa, sai Huyết Mộc và Huyết Khôi hứa hẹn nhiều điều như phong vương, cưới công chúa. Tóm lại là chỉ cần Tiêu Lãng hết sức làm việc thì sẽ có một đống chỗ tốt.
Giờ phút này, gậy gộc đã đến, Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều muốn lợi dụng các quý tộc của Huyết Vương triều gõ Tiêu Lãng. Để Tiêu Lãng hiểu tại Huyết Vương triều này, hắn rời khỏi Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều là chỉ có một con đường chết, phải ôm chặt đùi Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều mới sống sót được.
Tiêu Lãng tin tưởng nếu hắn bị những người trước mắt xử một trận thì chắc chắn Huyết Mộc và Huyết Khôi sẽ không ra tay, khi nào hắn sắp chết Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều mới đạp mây tía đi tới, cứu hắn thoát khỏi cực khổ.
Tiêu Lãng rất quen thuộc vở diễ này, chút thủ đoạn nhỏ kém hơn đại công tử đế đô nhiều. Cho nên Tiêu Lãng đứng im không nhúc nhích, nheo mắt lại, eo hơi cong như dã thú gặp kẻ địch.
– Tạp chủng này chính là phản đồ Chiến Vương triều?
Đại công tử của thành chủ Huyết Thu có thực lực không cao, cỡ Chiến Vương cảnh, thoạt trông hơn ba mươi tuổi, diện mạo không tệ nhưng Huyết Man tử ở trong mắt Tiêu Lãng đều giống nhau, như người rừng, không có khác biệt lớn. Đặc sắc duy nhất là kiểu tóc của đại công tử của thành chủ Huyết Thu phong cách, hai bên có nhúm tóc, trông như người chim. Đại công tử của thành chủ Huyết Thu mang theo hai Chiến Vương cảnh đã nghênh ngang xông tới, không thèm nhìn Huyết Khôi, trừng Huyết Mộc.
Đại công tử của thành chủ Huyết Thu chỉ vào Tiêu Lãng hét to.
Huyết Khôi bước tới che trước mặt Tiêu Lãng, nét mặt sa sầm nói:
– Huyết Thứ Thứ công tử, vị này là Tiêu tướng quân, Huyết Y đại nhân yêu cầu thuộc hạ…
Huyết Mộc bị uy thế của Huyết Thứ Thứ áp lực nên chỉ gật đầu, không nói câu nào.
Mắt Huyết Thứ Thứ đỏ lên, đẩy Huyết Khôi ra.
Huyết Thứ Thứ đánh gãy lời của Huyết Khôi, quát to:
– Huyết Khôi, tránh ra, đừng dùng nguyên soái đại nhân đè ta! Huyết Thứ Thứ ta dám làm dám chịu, ai dám ngăn cản là đối địch với nhà chúng ta!
Quả nhiên Huyết Khôi làm bộ sợ hãi lùi mấy bước, nói nhỏ vào tai Tiêu Lãng:
– Nhà của Huyết Thứ Thứ là một trong sáu đại gia tộc của Huyết Đế thành, có một tộc thúc là trưởng lão Huyết tông. Tiêu tướng quân, ta không trêu vào được. Tiêu tướng quân tuyệt đối đừng nổi giận, cố nén một chút cho hắn trút giận là được rồi, hắn không dám giết ngươi!
Tiêu Lãng làm vẻ mặt kinh khủng, dường như sợ hãi khi Huyết Mộc và Huyết Khôi đột nhiên thụt lùi. Đối diện ba Chiến Vương cảnh, bản thân ở đất xa lạ không chỗ nương tựa, gia tộc của Huyết Thứ Thứ lại có thực lực như vậy, nếu bị người giết thì chỉ có nước trách mình số xui.
– Tiểu tử, ngươi giỏi, rất giỏi, dám giết lục đệ của ta?
Thân hình Huyết Thứ Thứ cao hai thước như một quái vật hình người, từng bước một đi hướng Tiêu Lãng, trong mắt đầy hơi thở cuồng bạo làm Tiêu Lãng càng kinh khủng hơn. Trông Tiêu Lãng và Huyết Thứ Thứ như một con sư tử nổi giận và một con cừu run rẩy, thị giác đối lập làm người ta thấy buồn cười.
– Ha ha ha ha ha ha! Huyết Thứ Thứ, đập chết tên phản quốc đê tiên này đi!
– Nhân loại ti tiện nên bị người hiếp! Huyết Thứ Thứ đại nhân biểu diễn ngay tại chỗ cho chúng ta xem đi!
– Đúng đúng, đè tên nhân loại này! Nghĩa tử của Quân Thần! Ha ha ha ha ha ha! Hiếp hắn!
Thấy bộ dạng kinh khủng Tiêu Lãng, nhiều Huyết Man tử trong thanh lâu cười to. Vừa khinh nhờn nữ nhân ôm trong ngực vừa bóp nặn, vẻ mặt cười tà nhìn thân hình nhỏ bé của Tiêu Lãng, dường như chờ xem kịch vui.
Tiêu Lãng không lên tiếng nhưng kiềm không được lùi hai bước, dựa vào tường đá, không có đường lùi nữa. Tiêu Lãng dán sát vách tường, kinh khủng ngẩng đầu nhìn Huyết Thứ Thứ.
Tiêu Lãng lắp bắp nói:
– Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?
Huyết Thứ Thứ nhìn Tiêu Lãng kinh khủng muốn chết, mắt lộ tia sáng dâm tà, lạnh lùng nói:
– Lão tử muốn làm gì sao? Lão tử không giết ngươi, cũng không phế ngươi. Lão tử muốn hiếp ngươi giữa đường, báo thù cho lục đệ của ta!
Hai Chiến Vương cảnh sau lưng Huyết Thứ Thứ cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha!
Huyết Man tử trong thanh lâu cung cười to. Huyết Thứ Thứ nổi tiếng trong Huyết Vương triều thích long dương, có nhiều nam nhân bị gã tàn ngược, có nhiều đứa trẻ bị chà đạp. Trong thanh lâu này có nhiều nam nhân được coi là tình nhân của Huyết Thứ Thứ, hôm nay trông thấy màn diễn bốc lửa như vậy, người bị hiếp chính là nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành Chiến Vương triều, khiến bọn họ hưng phấn phát điên.
Trong mắt mọi người thì Tiêu Lãng như một con dê nhỏ, dù lúc trước hắn giết đệ đệ của Huyết Thứ Thứ, cũng có thực lực Chiến Vương cảnh, dù Tiêu Lãng từng bắt sống Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt nhưng mọi người cho rằng Tiêu Lãng không dám ra tay tại đây, bởi vì chỗ này là Huyết Đế thành. Hơn nữa lúc này Tiêu Lãng biểu hiện ra làm mọi người khinh thường hắn.
Huyết Thứ Thứ vươn một cánh tay to lớn định chộp vai Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mắt lạnh nhìn. Phát hiện Huyết Mộc và Huyết Khôi vẻ mặt sốt ruột, đáy mắt thì tỏ ý đùa cợt đã hoàn toàn chứng thật suy đoán của hắn.
Thế nên Tiêu Lãng phản kháng, ngược lại càng thêm kinh khủng sợ hãi giãy dụa, cầu cứu nhìn Huyết Mộc và Huyết Khôi. Huyết Thứ Thứ là Chiến Vương cảnh, tuy không vận chuyển Huyền khí nhưng lực lượng cường đại biết bao? Vai Tiêu Lãng bị Huyết Thứ Thứ bắt lấy như kiềm sắt kẹp chặt, không thể nhúc nhích. Áo khoác màu tím bị xé rách, Tiêu Lãng vẫn không phản kháng.
Tiêu Lãng hét to một tiếng:
– Huyết Khôi đại nhân cứu ta với!
Tư duy của con người có quán tính, mới đầu Tiêu Lãng không phản kháng nên Huyết Thứ Thứ thả lỏng cảnh giác, giờ hắn hét to nên tự nhiên gã đưa mắt nhìn Huyết Khôi.
Tuy nhiên, Huyết Thứ Thứ cảm giác không điều không đúng, bởi vì Tiêu Lãng đột ngột vận chuyển Huyền khí. Huyết Thứ Thứ cảm giác trước mắt chợt lóe ánh sáng, một bàn tay tát vào mặt, lực lượng to lớn làm mấy hàm răng gần khóe miệng rớt ra. Thân thể to lớn của Huyết Thứ Thứ văng vào bức tường khác gần cửa, đầu đập vào vách tường kêu bùm bùm. Huyết Thứ Thứ bắn ngược trở về, đập xuống đất.
Tình hình đột nhiên biến đổi nhiều khiến mọi người ngẩn ra, bọn họ đều bị Tiêu Lãng lừa gạt. Bọn họ cho rằng Tiêu Lãng không dám ra tay trong Huyết Đế thành, không ngờ hắn xuống tay dứt khoát, gọn ghẽ như vậy.
Hai Chiến Vương cảnh đi theo Huyết Thứ Thứ lập tức vạn Huyền khí vòng quanh, tức giận quát:
– Muốn chết!
Hai Chiến Vương cảnh xông hướng Tiêu Lãng, bàn tay to vòng quanh Huyền khí biến thành hai móng vuốt muốn bóp nát đầu và người Tiêu Lãng.
Tốc độ của Tiêu Lãng càng nhanh hơn, thảo đằng thần hồn màu tím luôn núp dưới lòng đất chớp mắt chui ra, bao phủ nửa người Huyết Thứ Thứ đập đầu vào tường choáng váng đang định bò dậy. Thảo đằng thần hồn màu tím ghìm chặt người Huyết Thứ Thứ. Khi Tiêu Lãng tát Huyết Thứ Thứ một cái liền vọt tới trước, trước khi Chiến Vương cảnh bay qua hắn đã đến bên cạnh Huyết Thứ Thứ, một cước đạp đầu gã.
Tiêu Lãng không nhìn công kích của hai Chiến Vương cảnh đủ dập nát người hắn.
Tiêu Lãng nghiêng người, thản nhiên nói với Huyết Khôi:
– Huyết Khôi đại nhân, không muốn Huyết Thứ Thứ chết thì kêu bọn họ dừng tay đi. Nếu không thì ta không bảo đảm giây tiếp theo tạp chủng này sẽ biến thành đống xương.