»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Người Tiêu Lãng run rẩy nhưng vẫn cứng cỏi đứng vững, hắn không rút ra thanh kiếm đâm xuyên người vì sẽ làm máu chảy nhiều hơn, tăng nhanh tốc độ chết đi. Mặt Tiêu Lãng không có vẻ thống khổ, đùa cợt nhìn Tư Đồ Anh Hùng.
Trước khi chết kéo hai Chiến Tướng cảnh cao giai làm đệm lưng là đủ rồi.
Tư Đồ Anh Hùng không lên tiếng, cũng không lấy ra binh khí, yên lặng đi tới gần Tiêu Lãng. Hôm nay vì Tư Đồ Anh Hùng sơ sẩy khiến gia tộc chết hai đệ tử trẻ tuổi, Tiêu Lãng một lần nữa tát mặt Tư Đồ gia trước mắt bao người. Lòng Tư Đồ Anh Hùng rất đau, máu đang sục sôi. Nếu không sống xé Tiêu Lãng ra thì Tư Đồ Anh Hùng không biết làm sao bình ổn tức giận trong lòng.
Trong lúc mọi người cho rằng màn kịch sắp kéo rèm thì một thanh âm kiều mị, êm tai vang từ sườn núi.
– Tư Đồ Anh Hùng, chờ đã!
Hai bóng người từ dưới chân núi chạy lên.
Nhã phu nhân!
Thị lực của Tư Đồ Anh Hùng rất tốt, lập tức nhận ra người đến. Tiêu Lãng nhận ra thanh âm quen thuộc, kinh ngạc nhìn sườn núi, lấy làm lạ là Nhã phu nhân Liễu Nhã đến làm gì?
Nhã phu nhân Liễu Nhã được một bà già tóc bạc mang lên núi, nếu không thì thực lực thấp của nàng muốn chạy từ sườn núi lên đỉnh sẽ phải mất một lúc.
Dù được người đưa lên nhưng khi tới đỉnh núi thì Nhã phu nhân Liễu Nhã thở hổn hển, bộ ngực căng tròn rung rung làm đám người hoa cả mắt. Trong ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt hồ ly càng quyến rũ.
– Liễu trưởng lão, Lãng quả phụ, các ngươi có ý gì?
Tư Đồ Anh Hùng lén liếc ngực Nhã phu nhân Liễu Nhã, phất tay khiến người Tư Đồ gia chú ý Tiêu Lãng, ánh mắt nhìn bà lão tóc bạc, có vẻ e ngại.
Bà lão tóc bạc không đáp lời, đưa mắt nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã, biểu thị lần này bà là bảo tiêu.
– Tư Đồ Anh Hùng, giao người này cho ta được không? Liễu gia sẽ trả cái giá khiến gia tộc các ngươi vừa lòng.
Nhã phu nhân Liễu Nhã không nhìn Tiêu Lãng, cực kỳ nghiêm túc đối diện Tư Đồ Anh Hùng, cộng với thái độ của bà lão otcs bạc, hiển nhiên Nhã phu nhân Liễu Nhã được gia chủ Liễu gia ủy quyền nàng đại biểu Liễu gia đến đàm phán.
Tư Đồ Anh Hùng quả quyết đáp:
– Không thể nào!
Tư Đồ gia không thiếu tiền, nếu hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không bị giết thì có lẽ còn đường sống nhưng giờ thì miễn bàn.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn hai cái xác dưới đất, biết mình đã đến chậm. Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, sau đó chậm rãi đi hướng Tư Đồ Anh Hùng, dùng thanh âm chỉ có gã nghe thấy nói:
– Ba viên huyền tinh thất giai, một phần loại nhuận toàn bộ cửa hàng Liễu gia, và… Ta cùng ngươi một tháng. Ta muốn Tiêu Lãng, bảo đảm sau này hắn sẽ không xuất hiện tại Dược Vương thành, như thế nào?
Tư Đồ Anh Hùng nheo mắt. Nhã phu nhân Liễu Nhã đưa ra giao dịch rất nặng, đặc biệt là điều kiện cuối cùng chịu ở bên gã một tháng thật hấp dẫn. Tư Đồ Anh Hùng thèm muốn Nhã phu nhân Liễu Nhã nhiều năm rồi nhưng vẫn không sơ múi gì được.
Tư Đồ Anh Hùng suýt chút gật đầu đồng ý, nhưng gã nhớ tới năng lực chiến đấu khủng bố của Tiêu Lãng. Nếu hôm nay thả hổ về rừng, sau này Tư Đồ gia đừng mơ sống yên.
Tư Đồ Anh Hùng cắn răng, mặt lạnh lùng nói:
– Không được, dù ra điều kiện gì cũng không được, hôm nay hắn phải chết!
Nhã phu nhân Liễu Nhã biến sắc mặt, còn muốn nói thêm chợt bà già tóc bạc bay tới gần, túm cổ tay nàng, kéo nàng lùi sang bên.
Bà già tóc bạc lạnh nhạt nói:
– Nhã nhi, gia chủ nói có thể đàm phán thì làm, nếu không được thì đừng miễn cưỡng. Liễu gia và Tư Đồ gia đồng khí liên chi, đừng vì một người ngoài mà tổn thương hòa khí.
Tư Đồ Anh Hùng rất vừa lòng thía độ của bà già Liễu trưởng lão, giọng dịu lại:
– Nhã phu nhân, không phải ta không nể mặt Liễu gia các ngươi. Việc hôm nay đừng nói là ngươi, ai đến thì ta cũng không cho mặt mũi. Không giết chết Tiêu Lãng thì sau này Tư Đồ gia chúng ta làm sao đứng vững trong Dược Vương thành?
Tư Đồ Anh Hùng sắc mặt âm trầm, vung tay lên, quát to:
– Ra tay!
Mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã trắng bệch, vô lực dựa vào người bà già tóc bạc, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn chằm chằm vào thiếu niên nhè nhẹ run trong gió đêm.
Hắn sắp chết rồi sao?
Tư Đồ Anh Hùng thét ra lên, toàn bộ cường giả Tư Đồ gia vây giết Tiêu Lãng.
Bỗng một thanh âm cực kỳ bá đạo vang lên, như đất bằng dậy sóng làm mọi người ngẩn ngơ.
– Ai đến cũng không nể tình? Tư Đồ gia các ngươi mặt mũi lớn đến vậy? Hôm nay bổn trang chủ muốn bảo vệ hắn, Tư Đồ Anh Hùng ngươi làm gì được ta?
Giữa sườn núi có một bóng người lao nhanh lên.
Người đến là một nam nhân cao lớn.
Một nam nhân cầm vò rượu, mặc áo khoác màu tím.
Bát gia!
Trang chủ của Yên Vũ sơn trang, Bát gia!
Bát gia không mang nhiều người, chỉ có Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng xấu xí theo sau lưng. Trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng có vết sẹo như con rết càng dữ tợn hơn trong bóng đêm. Bát gia đi chậm rãi như đang tản bộ trong Đấu Thú Tràng, không thèm nhìn Tư Đồ Anh Hùng, cũng không nhìn trưởng lão của Liễu gia, Nhã phu nhân Liễu Nhã. Bát gia xa xa nhìn Tiêu Lãng bởi vì mất máu quá nhiều người run bần bật nhưng vẫn kiên cường không ngã xuống.
Trong mắt Bát gia tràn đầy khen ngợi, không chút che giấu mục đích mình đến đây.
Bát gia muốn bảo vệ Tiêu Lãng!
Trong nhiều người có mặt, một số người đã sớm nhận ra Tiêu Lãng chính là Độc Lang, đấu sĩ át chủ bài trong Đấu Thú Tràng. Người từng đi Đấu Thú Tràng đều hiểu Tiêu Lãng rất được Bát gia yêu thích.
Nhưng bọn họ không ngờ Bát gia sẽ vì Tiêu Lãng không tiếc ngay mặt đối đầu với Tư Đồ gia. Khiến người ta khó hiểu là vì sao buổi chiều Bát gia không hành động, mãi khi Tiêu Lãng sắp chết mới xuất hiện?